Nghe Trần Ái Kỳ nhắc nhở, mọi người đồng loạt gật đầu rồi nghiêm túc ăn. Nhân vật lớn như Ái Kỳ bọn họ vẫn rất là ngưỡng mộ, tuổi tuy chỉ chênh lệch một ít, mà đã gánh trọng trách mà lứa tuổi không hợp. Nhìn lại bản thân mình, vẫn nên học hỏi thêm nhiều.
Bữa ăn nhanh chóng trôi qua, mặt trời đã gần lặn xuống, một mảnh màu vàng mập mờ trên các đô thị. Được Ái Kỳ nhắc nhở, không có chuyện gì vẫn nên là ở trong phòng, có việc chỉ cần gọi Hồng Ngọc là được.Phóng viên cũng đã rầm rộ, bắt được tin tức các cổ đông lớn sẽ đến khách sạn lớn nhất Mĩ, nên ngoài đón tiếp các vị khách này thì không ai nữa. Trước khách sạn đã đông kín người, chỉ cần gặp nhân vật nào có mặt trong cuộc họp sẽ bị bâu kín phỏng vấn.Không chỉ thế vì chuyện này, báo chí được bán chạy như chưa từng có. Bản tin thời sự hay là các quán cafe đều mở tin tức này.Tử Dạ vừa bước vào khách sạn, vì đã chuẩn bị sẵn mới không bị phóng viên săn đuổi. Lần này anh tham gia cuộc họp cũng cảm thấy bất đắc dĩ, tuy nhiều lần đã tham gia cuộc họp. Nhưng lần này là kí hợp đồng với Trần Doanh! Cũng như cho bản thân anh học hỏi kinh nghiệm về kinh doanh hơn.Bản thân anh không tự tin hay khoe khoang về tài năng của mình, anh vẫn cảm thấy bằng ấy chưa đủ, nếu muốn so sánh chắc chắn là phải ngang hàng với danh tiếng Trần Doanh.Nhắc đến Trần Doanh, anh rất tò mò về người có năng lực nâng cao công ty, chỉ trong hai năm đã đứng đầu thế giới về kinh doanh. Nghe nói chưa ai gặp được người này, cũng chỉ có khả năng nghe được giọng nói.Vấn đề này vẫn là bản tin nóng hổi nhiều năm và gần đây. “Phó chủ tịch, phòng ở trên tầng vip10 số 5. Anh muốn ăn trước hay là lên phòng ạ.” Người vừa lên tiếng là Tống Vũ, trưởng phòng quản lý.Vừa mới từ sân bay xuống, Tử Dạ đã đến thẳng đây, cả người có chút mệt mỏi, môi bạc mỏng khẽ nói: “Lên phòng.”“Vâng.” Thấy Tử Dạ có vẻ mệt mỏi, Tống Vũ không nói gì thêm, chỉ đi theo sau Tử Dạ.Khách sạn này không hổ danh là lớn nhất nước Mỹ, rất rộng rãi thoải mái. Đột nhiên Tử Dạ hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm đám người phía xa xa. Trông rất quen mắt, vừa muốn nhìn cho kỹ thì đám người lại đi mất. Có lẽ là nhầm lẫn, chắc chắn là người đã từng tham gia cuộc họp cùng. Nghĩ vậy, Tử Dạ bước chân càng nhanh hơn.“Lão đại, hình như vừa nãy tôi nhìn thấy Tử Dạ.” Tuy vừa nãy cách rất xa, nhưng Tâm Mỹ khẳng định không nhìn nhầm.Ái Kỳ không quay lại, nhẹ nhàng nói: “Ừm.”Phòng của Ái Kỳ vip10 số 4, có thể nói là nơi xoa hoa nhất. Vừa vào phòng, cô đã vào phòng tắm. Tiếng nước chảy róc rách nghe êm tai của dòng nước mát lạnh, cô cần cảm giác mát lạnh để xua tan những mệt mỏi. Mái tóc đen dài đến eo thả sũng, theo làn nước chảy xuống dính lên làn da trắng mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp từng mi-li-mét mặc làn nước tuôn lên, mang theo một cỗ mùi hương hoang hồng nhàn nhạt.Một lúc sau, Ái Kỳ mới bước khỏi phòng tắm. Trên người khoác chiếc khăn tắm, để làn tóc ướt sũng tùy ý thả. Đôi chân nhỏ nhắn bước nhẹ nhàng.Bầu trời môt mảnh màu vàng chói lọi, chiếu vào căn phòng của cô. Trên tay Ái Kỳ cầm một ly rượu Whisky loại cô thích nhất, đôi chân sải bước ra hành lang.Cảnh sắc phía dưới nhộn nhịp, xe cộ ồn ào đi lại. Nhìn hoàng hôn trước mắt thật đẹp, đây mới là cuộc sống yên bình hằng ngày của mọi người. Nhiều lúc cô cảm thấy nên từ bỏ tất cả, sống một cuộc sống bình thường như bao người. Không cần chém chém gϊếŧ gϊếŧ, bộn bề mọi ngày.Nhưng không đó chỉ là ý nghĩ của bản thân cô, nếu từ bỏ vậy ba mẹ cô...Tắm xong Tử Dạ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh bước ra hành lang ngắm cảnh hoàng hôn mà chưa bao giờ thấy. Do bộn bề với công việc, hay anh theo đuổi cái gọi là kinh nghiệm kinh doanh quá nhiều. Mà ngay cả cảnh đẹp đẽ như vậy mà chưa được nhìn thấy. Anh nên dành nhiều thời gian cho bản thân hơn, không quá coi trọng vào công việc. Xoay người, Tử Dạ định bước vào phòng ngủ một chút, nào ngờ lại thấy một người. Thật quen thuộc! Mái tóc dài ngang eo tướt sũng che mất khuôn mặt, khiến anh không thể nhận ra ai. Thân hình hoàn hảo từng chút, đôi chân nhỏ nhắn xinh đẹp đi trần, vòng eo mảnh khảnh, như vậy đủ chứng minh khuôn mặt người nọ đẹp cỡ nào, đẹp đến mê hoặc người. Đột nhiên trong đầu anh hiện ra một khuôn mặt lạnh lùng, hờ hững. Là Ái Kỳ, anh thoáng giật mình, vì cái gì mà nhớ đến cô ấy?Đến khi người nọ quay đi mất, anh mới lắc đầu bỏ đi suy nghĩ, chắc chắn nhầm lẫn ai đó.Vừa vào trong, Ái Kỳ thầm thở dài vuốt mái tóc ướt trên mặt. Suýt nữa bị phát hiện rồi, thật rắc rối! Ai ngờ anh ta cũng ở cạnh phòng cô chứ.