Hắc Đạo Vô Tình

Chương 91: Đợi khi tôi lớn mạnh, tôi sẽ cướp cô ấy lại

Phía sau quán bar có một bãi đất trống, một bóng người cao lớn đang đứng dựa vào tường hút thuốc lá. Làn khói trắng mờ ảo bay vào không trung rồi biến mất. Xung quanh vắng lặng không một bóng người khiến hắn dần buông lỏng tâm trí. Bỗng có tiếng bước chân dồn dập kéo đến "Phó bang chủ!" Joe vẫn giữ nguyên dáng đứng, chẳng buồn mở mắt hỏi "Cô ta đâu?"

Một người trong số đó như muốn khoe chiến tích, kéo cái người đang say mèm từ tay của người khác ra "Phó bang chủ, cô ta đây ạ!" dù bộ dạng đúng là có chút xinh xắn đáng yêu đấy nhưng người phụ nữ này thật mất vệ sinh, nãy giờ cứ "ọe ọe" muốn nôn vào người cậu. Ghê tởm! Ghê tởm!

- Say như vậy thì hơi mất vui... - Joe liếc mắt nói.

- Ngài muốn cô ta tỉnh rượu ạ? Vậy để em... - Cậu ta quay sang tên khác - Mày đi kiếm chai nước lọc hay gì đi!

- Uh uh - Tên đó gật đầu rồi chạy đi ngay.

"Ây...các người...các người...hức..là...là ai hả? Tôi...không quen mấy...người!" An Minh Hạ vùng khỏi hai cánh tay của tên thuộc hạ, lảo đảo định rời đi. Tên thuộc hạ bắt lấy cô từ sau, cười trừ với Joe "Haha...phó bang chủ, ngài đừng tức giận, tôi sẽ xử lý con sâu rượu này cho ngài!" Joe hừ lạnh bước đến chỗ họ "Không cần!"

Nhìn người phụ nữ đã mê hoặc ông chủ, Joe càng thêm tức giận đưa tay bóp lấy cằm của An Minh Hạ quay về phía hắn "Cô gái đáng chết! Ai hơi đâu tự nhiên gọi cho ông chủ làm gì hả? Cô có biết ngài ấy đang dần quên được cô không? Tại sao cô cứ ám ngài ấy không buông vậy?" những câu hỏi trách móc đầy giận dữ như vậy vào tai người say thì đương nhiên không có ảnh hưởng

"Ai cơ? Hức...ai là...hức là cô gái đáng chết cơ?" xong còn vung tay gạt cánh tay hắn ra, đứng thẳng dậy chỉ ngón tay vào mặt hắn "Anh! Mới là...hức kẻ đáng chết! Ai...ai cho anh nói..hức..nói tôi như vậy...hả? Đừng nghĩ tôi đây hiền mà...hức...bắt nạt nghe chưa? Bọn đàn ông các anh...hức...chẳng ai tốt cả!" đám thuộc hạ tròn mắt nhìn nhau, phó bang chủ của bọn họ đây là đang bị phụ nữ chỉ tay vào mặt đã thế còn bị mắng sao?

"MK, cô đang nói cả ông chủ sao hả?" Joe bước tới, nhanh tay nắm lấy cổ An Minh Hạ, từ từ dùng sức nắm lại "Loại đàn bà, phụ nữ như cô, nhìn bề ngoài thì có vẻ ngoan hiền nhưng đâu biết bên trong thâm độc đến cỡ nào! Cô tiếp cận rồi lợi dụng ông chủ để chiếm chức phu nhân Hữu gia, còn gây ảnh hưởng đến nội bộ Hữu bang, nhất là bày mưu để hại tôi!"

An Minh Hạ thấy trời đất như quay cuồng trước mắt, cô cố giằng hai tay Joe ra nhưng không được "Tại sao cô chỉ mới xuất hiện đã có thể đường đường chính chính tiến vào Hữu gia? Tại sao cô có thể chữa được căn bệnh của ngài ấy? Tại sao cô có thể khiến ngài ấy vì bảo vệ cô mà bị thương? Tại sao còn khiến ngài ấy vì yêu cô mà làm trái lời Cao lão gia? Rốt cuộc cô là cái dạng gì?" càng nói hắn càng dùng lực, đên khi cô cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi thì

"Buông tay!"

Joe nhíu mày quay đầu lại, ai dám phá hỏng chuyện của hắn? Thấy người trước mặt mà hắn có chút ngạc nhiên nhưng buồn cười vẫn nhiều hơn "Ồ, tôi cứ tưởng là ai...hóa ra là Tiêu thiếu gia, sao đêm hôm khuya khoắt rồi mà cậu vẫn ở đây?" Tiêu Vũ không trả lời hắn, ánh mắt gắt gao nhìn An Minh Hạ "Tôi nói buông tay!" Joe thở dài, cũng mất hứng mà thả tay ra.

An Minh Hạ được cứu kịp thời, cô ngã quỳ dưới đất, tham lam hít lấy không khí, tay vuốt vuốt ngực ngăn cho cơn ho kéo đến không ngừng. Vì say rượu nên đã rất mệt rồi, giờ lại thêm cảm giác nghẹt thở. Khó chịu muốn chết! Cơn đau đầu ập tới làm mắt cô tối sầm lại.

"An Minh Hạ!" Tiêu Vũ thấy cô ngất liền hốt hoảng kêu lên. Joe đứng chắn trước An Minh Hạ, lạnh lùng nói "Tiêu thiếu gia không thấy thất lễ khi chưa trả lời câu hỏi của tôi sao?" Tiêu Vũ nắm chặt tay lại, cậu nhìn thẳng vào Joe "Tôi đến để mang cô ấy về!" cái ánh mắt và giọng nói kiên quyết đó khiến Joe bật cười lớn "Haha, một kẻ bị giam giữ như cậu mà cũng có khả năng đấy sao?"

- Anh nghĩ ai cũng như anh, tự tiện làm việc xấu sau lưng ông chủ? - Tiêu Vũ khinh bỉ nói.

- Có vẻ cậu hơi nhầm khái niệm giữa xấu và tốt rồi...tôi là đang giúp ông chủ loại bỏ vật cản đường thôi! - Joe nhếch môi nói.

- Anh dám coi cô ấy là đồ vật!? - Tiêu Vũ tức giận lao đến giơ tay muốn đấm vào mặt Joe nhưng dĩ nhiên hắn nghiêng người tránh được dễ dàng.

- Về Tiêu gia mà uống sữa mẹ đi, khi nào đủ trình rồi hẵng đấu với tôi!

- Ha, anh không sợ việc này đến tai Hữu Cảnh sao?

- Nếu cậu có gan tiết lộ!

- Có phải anh đang quá coi thường Tiêu gia rồi không? Đừng nghĩ mình là phó bang chủ Hữu bang thì muốn làm gì thì làm!

- Tôi không coi thường Tiêu gia mà tôi coi thường cậu!

- Anh!

- Tôi khuyên cậu nên cút nhanh khỏi đây nếu không muốn hôm nay là ngày dỗ của cậu!

- Đưa cô ấy cho tôi!

Joe tính nói thêm thì một tên thuộc hạ từ trong quán bar chạy ra nói thầm vào tai hắn gì đó. Chỉ thấy cơ mặt hắn co lại, mày nhíu chặt trông rất khó coi. Joe nói lại với tên thuộc hạ, tên đó gật đầu chạy đi. Tiêu Vũ thấy Joe định rời đi thì hỏi "Anh đi đâu?" hắn không quay đầu, bỏ lại một câu "Cậu mà giúp tôi mang cô ta tránh xa ông chủ ra thì tôi sẽ rất biết ơn đấy!" rồi đi thẳng.

Đám người áo đen cũng theo chân hắn rời đi, chẳng đến vài phút. Bãi đấy trống chỉ còn lại Tiêu Vũ và An Minh Hạ. Cậu bước đến đỡ cô dựa vào lồng ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bầu bĩnh "Cô bé, lâu lắm rồi mới gặp lại em!" còn lưu luyến nhéo nhéo cái má phính của cô "Hắn mới biến mất có mấy ngày thôi mà em đã thành ra thế này! Thật không biết yêu thương bản thân gì hết!"

Tiêu Vũ thở dài bồng cô lên kiểu công chúa, vừa đi vừa than thở "Em không biết hắn đã làm khó anh như nào đâu, có phải hắn là xã hội đen nên không biết tranh giành công bằng là gì đúng không? Không những cướp em từ anh còn khiến anh phải trở về cái nơi mà anh muốn tránh nhất! Hắn tàn nhẫn như vậy mà em cũng yêu được sao?" An Minh Hạ dựa đầu vào ngực cậu, miệng nhỏ chóp chép "ưm" một tiếng, hơi cựa quậy người rồi lại ngủ say.

Tiêu Vũ khẽ cười, cô bé này quá đáng yêu! Nhiều lúc khiến cậu chỉ muốn đem về nuôi thôi! Nhưng nếu cô là của cậu thật thì tốt biết mấy ha...cái khoảng thời gian quý báu đó cậu đã để mất một cách rất lãng phí rồi. Giờ có thể cứu vãn được sao? "Minh Hạ của anh, hắn thật sự đáng sao?" nhưng không có câu trả lời. Cô cứ yên phận trong lòng cậu thế này, ước gì giây phút này dừng lại cho cậu hưởng thụ chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà dường như chỉ trong mơ mới có.

Bồng cô đến chiếc BMW đã đậu sẵn bên ngoài, vừa mới đặt cô nằm xuống ghế sau thì có người gọi điện tới. Tiêu Vũ nhìn tên người gọi, ánh mắt trầm xuống nhấn nghe. Cậu ậm ừ vài tiếng rồi tắt máy, nhìn cô gái đang say giấc mà không biết làm sao. Đúng lúc này tiếng còi xe vang lên đằng sau, Tiêu Vũ quay sang, đập vào mắt là hình ảnh Hữu Cảnh mặc áo sơ mi trắng, quần tây, bộ dạng vô cùng tự tiện, đưa tay về phía mình

"Đưa cô ấy cho tôi!"

Hữu Cảnh thấy Tiêu Vũ cứ đứng đó ngạc nhiên nhìn mình mà khó chịu bước tới. Chủ động cúi người kéo cô vào người mình, hai tay ôm chặt cô bước ra ngoài. An Minh Hạ đã say đến mức không biết gì, mặc cho anh làm gì thì làm. Tiêu Vũ không đành lòng, cũng ra sức giữ cô lại.

Hai người đàn ông đẹp trai, không ngừng tranh đi tranh lại một cô gái say ở giữa đường, thu hút không ít người đứng lại xem vui. Cuối cùng Hữu Cảnh không chịu nổi nữa, giơ tay giật mạnh một cái, thành công giành được An Minh Hạ vào ngực.

"Tiêu thiếu gia, nếu tôi không lầm thì cậu vừa nghe điện thoại của Tiêu tổng triệu tập về, đúng chứ!?" Hữu Cảnh vừa dứt lời, Tiêu Vũ mím môi không nói được lời nào.

"Cậu nên về nhanh đi! Cẩn thận phóng viên chụp được thì không tốt đâu!" Ngữ khí nhắc nhở có vẻ tốt nhưng vào tai Tiêu Vũ lại đầy châm chọc. Cậu hậm hực quay người ngồi vào xe "Được, Hữu Cảnh, lần này tôi đưa cô ấy cho anh không có nghĩa là tôi bỏ cuộc đâu! Đợi khi tôi lớn mạnh, tôi sẽ cướp cô ấy lại!" Hữu Cảnh chỉ nhếch môi nói "Tôi đợi!"

- --------------------

Vote cho tui lấy chút năng lượng nào 😭😭😭 mà ước gì có thể ra chap đều đặn cho đỡ tụt ha😋😋