Hai Đứa Trẻ Vô Tư

Chương 35: Anh Sơn, mạnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương chưa từng chờ mong quay về trường lấy bảng kết quả học tập như lúc này.

Niềm vui của việc thi cử tiến bộ gộp chung với niềm vui vì được nghỉ học khiến hai người nhìn biển quảng cáo trên tàu điện ngầm cũng toét miệng cười, ra khỏi trạm tàu điện ngầm thì chạy nhảy tung tăng, đến cổng trường lại mua cho mỗi người một xiên xúc xích nướng.

Trong phòng học loạn cào cào cả lên, hầu hết mọi người đều đang nói chuyện tán gẫu, Doãn Thiên Dương đi đến chỗ ngồi của mình nhìn thấy Tiểu Mặc đang rầu rĩ không vui, bèn an ủi: “Bạn cùng bàn à, lần này thi không tốt thì lần sau cố gắng hơn nữa, có chuyện gì lớn đâu, đừng buồn nữa.”

Tiểu Mặc nằm sấp trên bàn bĩu môi: “Nói đơn giản nhỉ, ăn Tết phải gặp nhiều họ hàng như vậy thể nào cũng phải hỏi thành tích, tớ nghĩ tới thôi đã thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than rồi.”

“Đến mức đó à.” Doãn Thiên Dương thì quen rồi, bao nhiêu năm nay vẫn đều như vậy, cậu nghĩ cách giúp Tiểu Mặc, “Nếu người lớn hỏi thành tích của cậu thì cậu hỏi về lương và nửa kia của bọn họ, phải cùng làm tổn thương nhau chứ.”

Đang nói thì một chiếc vòng giơ tới trước mặt, là vòng tay xâu Ngọc lam mà hôm đó Nhiếp Duy Sơn làm, Doãn Thiên Dương hỏi: “Cho tớ à?”

Nhiếp Duy Sơn dựa vào bệ cửa sổ như ông tướng, trả lời: “Đưa Trương Tiểu Tề đi.”

Doãn Thiên Dương hiểu ý của đối phương, học kỳ này không biết bọn họ đã chép bài tập của Trương Tiểu Tề bao nhiêu lần, còn cả vở ghi nữa. Cậu đứng dậy đi tới bàn Trương Tiểu Tề rồi đưa vòng tay ra, đoạn nói: “Tiểu Tề à, cái này là Tiểu Sơn làm, tặng cậu này, cảm ơn cậu thường xuyên giúp bọn tớ nhớ.”

Trương Tiểu Tề hơi ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, không cần đâu, các cậu khách sáo thế làm gì.”

“Dù sao cũng làm phiền cậu mãi mà.” Doãn Thiên Dương đặt vòng tay lên bàn rồi nhỏ giọng nói, “Vả lại Băng Băng là anh em tốt của bọn tớ, cảm ơn cậu đã để ý tới cậu ta, cậu cứ nhận đi, học kỳ sau lại nhờ cậu giúp bọn tớ nữa nhé.”

Đưa quà xong thì quay về chỗ, vừa mới đặt mông xuống ghế thì Kiến Cương bước vào.

“Biết thành tích của mình cả rồi đúng không?” Kiến Cương đưa bài thi và bảng kết quả học tập cho mấy học sinh ngồi hàng đầu, sau đó các bạn học bắt đầu phân phát, ông đứng trên bục giảng uống nước, sau khi đậy nắp thì nói, “Nhiếp Duy Sơn, cảm thấy lần này thi thế nào hả?”

Nhiếp Duy Sơn bắt đầu tinh tướng: “Còn cách mục tiêu trong lòng em một chút nhưng cũng tạm được ạ.”

Doãn Thiên Dương nói to vạch trần: “Mục tiêu trong lòng cậu ấy là hạng thứ hai chín, kết quả thi được hạng hai tám, đúng thật là cách một đoạn ạ!” Nói xong thì nhìn Kiến Cương với ánh mắt mong đợi, “Thầy Lưu ơi, thầy hỏi em đi ạ!”

Kiến Cương liếc nhìn cậu một cái, cố ý nói: “Thầy sẽ không hỏi em, cho em tức chết luôn. Thầy muốn hỏi bạn cùng bàn của em, Tiểu Mặc, em cảm thấy mình thi thế nào?”

Tiểu Mặc thở phì phò không trả lời, Doãn Thiên Dương xen mồm: “Sao thầy lại vậy chứ, ai mà chẳng có lúc phát huy không tốt, thầy không nhìn thấy cậu ấy khó chịu ạ.”

“Sao chuyện của ai em cũng nói được thế.” Kiến Cương lườm cậu một cái, lúc này bài thi cũng đã phát gần hết nên bắt đầu nói vào chuyện chính, “Tuy thời gian nghỉ đông không dài bằng nghỉ hè nhưng có ngày Tết Âm lịch nên tất cả phải kiềm chế một chút, đừng đùa nghịch quá đà. Nhiệm vụ sau khi đi học lại sẽ rất nặng, kết thúc năm học rồi nghỉ hè sẽ bắt đầu một kỳ học tập mới.”

Kiến Cương dài dòng hết nửa tiếng, dông dài xong thì giao bài tập, rồi sau đó là chính thức nghỉ đông.

Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương trên đường về nhà đi qua trường Nhất Trung, đúng lúc tình cờ gặp Nhiếp Dĩnh Vũ đi ra. Nhiếp Dĩnh Vũ ôm một chồng sách, chạy đến trước mặt hai người bọn họ nói: “Đón em tan học à.”

Nhiếp Duy Sơn lấy đi hơn nửa chỗ sách giúp Nhiếp Dĩnh Vũ giảm bớt gánh nặng, rồi hỏi: “Nghỉ rồi chứ?”

“Nghỉ rồi, nhưng chắc phải học bù, để chờ thông báo xem sao.” Nhiếp Dĩnh Vũ kéo tay áo Nhiếp Duy Sơn, đi bên cạnh như một cậu em trai nhỏ, “Trường không học bù thì cũng phải đến lớp học thêm, kỳ nghỉ đông của em cũng chán quá rồi, đều tại hai người hút hết linh khí học giỏi của em.”

Doãn Thiên Dương giật mình hỏi: “Mày tạch à?”

Nhiếp Duy Sơn cũng hơi ngạc nhiên: “Phát huy không tốt à?”

“Dù sao cũng lùi mấy bậc.” Đi vào trạm tàu điện ngầm, ba người đứng xếp hàng trước vạch kẻ, Nhiếp Dĩnh Vũ trông phờ phạc, “Thi giữa học kỳ em đứng thứ sáu mà lần này đứng thứ mười hai, thoáng cái đã trượt khỏi mười vị trí đầu. Em còn đang nghĩ không biết phải nói với mẹ em thế nào.”

Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương bắt đầu nhẩm tính, bọn họ thi đứng thứ hai mươi tám, Nhiếp Dĩnh Vũ thi đứng thứ mười hai, vậy ở giữa chỉ cách mười sáu người. Doãn Thiên Dương hỏi: “Tổng cộng có bao nhiêu người vậy?”

Nhiếp Dĩnh Vũ nói: “Cụ thể mỗi lớp có bao nhiêu người thì em không biết, tổng cộng khoảng một nghìn, chắc thế.”

Nhiếp Duy Sơn tỉnh táo lại: “Mày nói là xếp hạng khối à?”

“Đúng vậy, em chỉ xem xếp hạng khối.” Nhiếp Dĩnh Vũ quay đầu liếc nhìn, “Trong lớp có năm mươi người mà còn không đứng nhất được thì chẳng bằng phí công à. Ơ, tàu điện ngầm đến rồi.”

Doãn Thiên Dương nắm chặt tay liếc mắt với Nhiếp Duy Sơn, rồi nói qua ánh mắt: “Sao tớ lại muốn đập nó thế nhỉ?”

Nhiếp Duy Sơn gật đầu, vừa đúng lúc tàu điện ngầm dừng lại mở cửa, hai người đứng phía sau giơ chân lên đạp Nhiếp Dĩnh Vũ vào toa tàu, sau khi lên xe thì bắt đầu đánh tơi bời.

Nhiếp Dĩnh Vũ run rẩy bám vào tay vịn: “Tú tài gặp kẻ lưu vong, có lý cũng không nói được…”

Chính thức bước vào kỳ nghỉ đông, trong con ngõ trở nên náo nhiệt hơn hẳn so với ngày thường, dù người lớn hay trẻ nhỏ cũng đều được nghỉ nên vào sáng sớm mỗi ngày cứ ríu ra ríu rít. Tổ trưởng tổ dân phố dán thông báo ở đầu ngõ, nhà nhà đều sẽ được nhận quà mừng Xuân.

Vốn Nhiếp Duy Sơn còn đang ngủ nhưng lại bị ông Nhiếp dựng dậy đi treo đèn lồng, hắn mặc mỗi một chiếc áo phông và quần thể thao đứng lên ghế trước cửa nhà hứng gió. Thím ba ở trong phòng nhìn thấy thì vội vàng cầm áo phao ra: “Làm cái gì đấy, lát nữa thế nào cũng lại cảm cho xem.”

“Không sao đâu ạ, cháu khỏe mà.” Nhiếp Duy Sơn mặc áo vào, đã bị đông cứng đến tỉnh táo, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh bên cạnh ao thì hắn quay sang hỏi ông Nhiếp, “Ông ơi, tiệm đóng cửa ạ?”

Ông Nhiếp ho khan nói: “Một tuần nữa là đến Tết rồi, đóng sớm thì mở sớm.”

Hắn rót cốc nước cho ông Nhiếp rồi dặn dò: “Ông đừng hút thuốc suốt ngày nữa ạ.” Ông Nhiếp “Haiz” một tiếng, nói với vẻ rất hoài niệm: “Giờ thuốc cũng chẳng đúng vị nữa rồi, thuốc mà trước đây bố cháu làm cho ông là thơm nhất, tự mình cuộn còn thú vị nữa.”

Lời nói vừa dứt thì không còn ai lên tiếng, Nhiếp Duy Sơn nhìn xuống mặt đất, nhớ tới bức thư trả lời mà Doãn Thiên Dương gửi cho Nhiếp Phong, không biết Nhiếp Phong có thể gọi điện cho hắn hay không.

Suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được điều gì, hắn phủi tay rồi vừa đi vừa nói: “Cháu ra nhà văn hóa nhận đồ đây ạ, có cần mua gì không ạ?”

Thím ba nói: “Mua một túi đường trắng đi, buổi trưa làm cá sốt chua ngọt.”

Trong nhà văn hóa đầy ắp người, tất cả đều đến để nhận quà mừng Xuân, vì cùng là láng giềng nên khi xếp hàng ai cũng tranh thủ hỏi han chuyện gia đình, vô cùng náo nhiệt. Nhiếp Duy Sơn đút gói đường trắng mua trước đó vào túi rồi đứng trong góc phòng nghịch điện thoại, hắn gửi tin nhắn cho Doãn Thiên Dương: “Nhà cậu nhận quà Xuân chưa?”

Doãn Thiên Dương trả lời rất nhanh: “Chưa á, mẹ tớ bảo tớ đi mà tớ vẫn còn nằm trong chăn đây.”

“Trứng lười biếng.” Nhiếp Duy Sơn vừa cười vừa gõ, “Mấy giờ rồi mà còn chưa dậy, dậy tổng vệ sinh đi.”

Doãn Thiên Dương trả lời trong chớp mắt: “Sao cậu biết hôm nay nhà tớ tổng vệ sinh, phiền chết tớ mất, chơi nốt một ván cờ caro nữa rồi dậy đây.”

“Anh Tiểu Sơn ơi!”

Nhiếp Duy Sơn đang lúc trò chuyện phấn khởi thì đột nhiên bị dọa hết hồn, cúi đầu nhìn thì ra là nhóc kính mắt, hắn cất điện thoại đi rồi nói: “Nhà nhóc phái nhóc đi nhận quà à, nhóc có thể xách được can dầu hay khiêng được túi mì đây?”

Nhóc kính mắt nói: “Bà nội em là tổ trưởng tổ dân phố nên em đến đếm số lượng cho bà ạ.”

“Nhóc có thể đếm không đấy, đi đếm xem còn mấy người thì đến lượt anh.” Nhiếp Duy Sơn giao việc cho đứa nhỏ, chưa tới hai phút sau nhóc kính mắt đã quay lại.

“Còn bốn người thì đến lượt anh ạ.” Nhóc kính mắt nói xong thì ôm lấy chân Nhiếp Duy Sơn, “Anh Tiểu Sơn ơi, năm mới anh có thể đưa em đi đốt pháo không ạ?”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Nhóc có biết bây giờ pháo đắt lắm không? Hai hộp trứng khủng long(*) cũng đã năm mươi đồng, đoàng đoàng mấy cái là hết.”

(*)Pháo trứng khủng long:

Nhóc kính mắt đã tính trước bèn nói: “Ông ngoại em mở công ty sản xuất ở địa phương, pháo trong toàn thành phố đều thuộc sự quản lý của ông em, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu ạ.”

“Trâu bò thế cơ à, sao nhóc không nói sớm.” Nhiếp Duy Sơn nghĩ một lát rồi cúi người nhỏ giọng nói, “Buổi chiều sang anh chơi đi, anh sẽ dạy cho nhóc cách đánh bài tú lơ khơ để sau này luôn thắng được nhóc mập.”

Rốt cuộc cũng chờ tới lượt, Nhiếp Duy Sơn tiện thể nhận hộ luôn phần của nhà Doãn Thiên Dương, khi về đến nhà cũng vừa đúng lúc thím ba bắt đầu làm cá sốt chua ngọt. Hắn sang nhà Doãn Thiên Dương đưa dầu và mì nhưng còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Doãn Thiên Dương đang chơi đùa với chó con.

Bạch Mỹ Tiên nói: “Ngủ hết nửa buổi sáng, dậy thì lại ầm ĩ với chó, bảo mày lau nhà cũng không lau, quét tường cũng không quét, mẹ thấy mày cũng khỏi cần tiền mừng tuổi.”

Doãn Thiên Dương ôm chó thêm dinh dưỡng cho đất của cây táo, đoạn nói: “Buổi chiều sẽ làm thôi mà, vội làm gì ạ.”

Nhiếp Duy Sơn xách dầu và mì vào trong bếp rồi nói: “Dì Tiên ơi, buổi chiều cháu và cậu ấy sẽ làm cùng nhau, bảo đảm sẽ quét dọn sạch sẽ trước khi trời tối ạ.”

“Cháu đừng quan tâm đến nó, không nó lại càng ngày càng lười.” Bạch Mỹ Tiên hâm nóng lại chút cơm cũ rồi gọi với ra ngoài, “Ăn mau lên, công ty của mẹ có việc, mày ở nhà đừng có chạy lung tung đấy.”

Doãn Thiên Dương không muốn ăn cơm cũ nên theo chân Nhiếp Duy Sơn sang nhà bên ăn cá sốt chua ngọt.

Buổi chiều trong nhà không có việc gì nên Nhiếp Duy Sơn lại quay về hẻm bên cạnh với Doãn Thiên Dương.

Hai người phân công nhau hợp tác, Nhiếp Duy Sơn lau sàn phòng khách và phòng ăn, Doãn Thiên Dương thì lau sàn mấy phòng ngủ và nhà vệ sinh, còn nhà bếp thì phải dọn dẹp riêng nên tạm thời không động đến.

Một tay Doãn Thiên Dương cầm khăn lau, một tay xách xô nước nhỏ, nói: “Các cạnh với góc phải lau thật khô, với vết bẩn cứng đầu thì dùng quả cầu thép nhúng thuốc tẩy để cọ, sau đó thì lấy khăn ẩm lau qua.”

“Biết rồi, cậu còn dạy người khác làm việc cơ à.” Nhiếp Duy Sơn quét hết một vòng trước sau đó bắt đầu lau. Sau khi lau xong thì không rửa tay mà đi vào phòng ngủ muốn xem việc của đối phương còn bao nhiêu.

Trong phòng ngủ, Doãn Thiên Dương xắn ống quần quỳ trên mặt đất đang lau chùi chân tường, bởi vì sợ sẽ làm bẩn giấy dán tường nên động tác cực kỳ cẩn thận, cậu quay mặt về phía tường, cúi thấp người nghiêm túc dọn dẹp.

Nhiếp Duy Sơn nhìn chằm chằm hai cánh mông đang vểnh lên kia, hoàn toàn không dời mắt nổi. Lần thi đấu trước đó Nhiếp Dĩnh Vũ từng nói mông Doãn Thiên Dương là lép nhất, bởi vì quá gầy, nhưng sao vểnh lên thế này trông lại rất đầy đặn.

Doãn Thiên Dương dịch sang bên cạnh, cái mông cũng lắc lắc.

Yết hầu của Nhiếp Duy Sơn trượt lên trượt xuống, hắn nuốt một ngụm nước bọt.

Có lẽ là tiếng nuốt nước bọt hơi to nên Doãn Thiên Dương quay đầu lại nhìn, đoạn hỏi: “Cậu lau xong rồi à?”

“Ừ, cậu kiểm tra thử đi.” Nhiếp Duy Sơn cố ép cho ánh mắt của mình chuyển lên trên mặt của đối phương nhưng thất bại. Doãn Thiên Dương cũng cảm thấy là lạ nhưng không nghĩ nhiều đã quay đầu đi: “Không cần kiểm tra, cậu làm việc thì tớ yên tâm.”

Phía sau không có tiếng động gì nhưng cũng không nghe thấy tiếng Nhiếp Duy Sơn bỏ đi, Doãn Thiên Dương cọ một lúc lại quay đầu nhìn mới phát hiện không biết Nhiếp Duy Sơn đang nhìn chằm chằm cái gì, bèn hỏi: “Cậu nhìn cái gì đấy?”

Nhiếp Duy Sơn thẳng thắn nói: “Nhìn cái mông nhỏ của cậu.”

Ngay lập tức Doãn Thiên Dương đứng phắt dậy dựa sát vào tường, hai tay vòng ra sau che mông lại, vừa xấu hổ vừa bực tức nói: “Đừng có nhìn nữa!”

Nhiếp Duy Sơn nhếch miệng cười: “Nhìn thì sao chứ?”

“Nhìn thì tớ khó chịu.” Doãn Thiên Dương cau mày, hai chân cũng bất chợt khép chặt lại, cậu thấy Nhiếp Duy Sơn bước từng bước tới gần thì có phần hoảng loạn, “Cậu đừng có thừa lúc mẹ tớ không có nhà thì bắt nạt tớ đấy.”

Nhiếp Duy Sơn bật cười: “Tớ lau nhà cho cậu từ nãy đến giờ mà lại thành bắt nạt cậu?”

Doãn Thiên Dương đỏ mặt: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, xem ti vi hay chơi máy tính thì tùy.”

“Dọa cậu rồi à, không đùa nữa, tớ lau nhà vệ sinh cho.” Tay Nhiếp Duy Sơn còn đang bẩn nên không thể chạm vào đối phương, hắn đưa mặt ra trước, “Nhưng mà mệt ấy, hôn tớ một cái đi.”

“Mẹ nó, cậu…” Doãn Thiên Dương hôn vội lên mặt đối phương, “Đi nhanh đi!”

Nhiếp Duy Sơn cười toét cả miệng, rồi quay người đi nói: “Đừng có cong mông lên lắc lung tung, trông bộ dạng đúng là ngứa đòn.”

Lau hết sàn của các phòng xong thì còn phải quét tường, Doãn Thiên Dương quấn khăn bông lên đầu cây chổi phất trần sau đó phủi vòng quanh một lượt, phủi hết một vòng thì cậu xoay eo nghỉ ngơi, rồi ngửa đầu nhìn lên những chỗ cao.

Nhiếp Duy Sơn dựa vào cây uống nước, trong lòng còn ôm chó con, đoạn nói: “Phía trên không với tới được thì để tớ đi, tớ quét cho.”

Doãn Thiên Dương mất hứng nói: “Cậu cũng đâu phải hơn hai mét mà làm như cái gì cũng với tới được.” Nói xong thì đi về phía căn phòng nhỏ bên cạnh, “Để tớ xem thử có cái thang nào không, dựng thang rồi leo lên.”

Nhiếp Duy Sơn đặt cốc nước xuống thả chó đi rồi rảo bước đi tới kéo đối phương, sau đó ngồi xổm xuống, đoạn nói: “Tốn sức thế làm gì, nào, ngồi lên vai tớ.”

“Cậu có giữ được không?” Doãn Thiên Dương do dự trèo lên vai Nhiếp Duy Sơn, còn chưa kịp ngồi vững đã bị giữ chân khiêng lên. Cậu không có chỗ nào để bám, cơ thể đung đưa có hơi hoảng sợ, rồi dường như Nhiếp Duy Sơn cũng biết nên đưa một tay ra cho cậu.

“Vững chưa, tớ đi đây.” Nhiếp Duy Sơn đi từ từ sát bờ tường, đồng thời cũng ấn khép hai chân của Doãn Thiên Dương ở trước ngực mình. Doãn Thiên Dương cầm chổi phất trần dễ dàng với tới chỗ cao nhất, rồi vừa quét cậu vừa nhớ lại: “Hồi bé nghe cụ bà sống trong hẻm nói làm thế này sẽ không cao lên được.”

Nhiếp Duy Sơn đi vòng quanh nhà như đi dạo: “Cũng chẳng sao, cao nữa lại khó mua quần.”

Doãn Thiên Dương duỗi chân ra, ống quần bị co lên: “Quần cắt gấu(*) cũng được mà, để tớ cao thêm mấy centimet nữa rồi lộ vòng Đa Bảo của tớ ra.” Nhiếp Duy Sơn sợ cậu ngã nên nhanh chóng đè chân cậu lại, sau khi ấn xong thì tiện tay trượt theo cẳng chân xuống phía dưới rồi nhẹ nhàng nắm bên mắt cá chân đang đeo vòng Đa Bảo.

(*)Bản gốc là “quần chín phần” để chỉ những chiếc quần có chiều dài bằng 9/10 chiều dài của quần bình thường, hoặc để chỉ những chiếc quần khi mặc lên người sẽ dài tới mắt cá chân. Mình tra thì thấy hình của quần cắt gấu (cropped trousers) có vẻ tương tự nên thay luôn.

Doãn Thiên Dương nói: “Ngứa.”

Nhiếp Duy Sơn lại vuốt nhẹ hai cái, Doãn Thiên Dương kêu: “Lại càng ngứa!”

Nhiếp Duy Sơn như muốn trêu ghẹo nên nắm lấy hai cổ chân của Doãn Thiên Dương rồi kéo mạnh xuống một cái. Ngay lập tức Doãn Thiên Dương hét một tiếng, ném luôn cây chổi phất trần đi rồi yếu ớt la hét: “Chèn vào bóng của tớ rồi!”

Đột nhiên nhóc kính mắt xuất hiện trước cửa đi vào sân: “Anh Dương Dương ơi, bóng ở đâu ạ!”

“Giấu ở trong quần anh ấy đấy.” Nhiếp Duy Sơn cười gập cả lưng rồi tiện thể thả Doãn Thiên Dương xuống. Doãn Thiên Dương tức giận đập mấy cái lên lưng hắn sau đó nhặt cây chổi lên chạy vào trong nhà.

Nhiếp Duy Sơn ngồi xuống băng ghế rồi vẫy tay với nhóc kính mắt: “Lại đây, thích chó con không?”

“Thích ạ, nhưng em hơi sợ.” Nhóc kính mắt chạy tới ngồi trên đùi Nhiếp Duy Sơn, sau khi cảm thấy an toàn thì mới dám chạm vào chó con, “Anh Tiểu Sơn ơi, vừa nãy em sang nhà để tìm anh thì không thấy anh ở nhà, em nghĩ một cái là biết chắc chắn anh ở đây.”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Thông minh lắm, anh Tiểu Sơn muốn nhờ nhóc giúp một chuyện.”

Nhóc kính mắt hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Không phải nhóc nói ông ngoại nhóc quản lý các địa điểm bán pháo của toàn thành phố đấy à, anh Tiểu Sơn muốn đi bán pháo.” Buổi sáng sau khi Nhiếp Duy Sơn nghe được câu nói kia thì đã có ý định này, “Nhóc hỏi thử giúp anh xem quầy bán pháo nào còn cần người, dựng lều hay chuyển hàng hoặc trực ca đều được.”

Nhóc kính mắt lắc đầu một cái: “Em nghe ông ngoại nói bán pháo khổ lắm, chưa tới năm giờ đã phải đi nhận pháo, một hai giờ đêm mới kết thúc công việc, hơn nữa cho dù là trông hàng tại quầy thì cũng rất rất lạnh.”

Nhiếp Duy Sơn cười hỏi: “Ông ngoại nhóc còn nói gì nữa?”

Nhóc kính mắt suy nghĩ một chút: “Còn nói, cũng có điểm tốt, kiếm được nhiều tiền ạ.”

“Vậy là được rồi đúng không.” Nhiếp Duy Sơn vỗ vỗ đứa nhỏ, “Hỏi thử giúp anh đi, cứ nói việc gì cũng đồng ý làm, ít tiền một chút cũng không sao, nhớ chưa?”

“Nhớ ạ.” Nhóc kính mắt ôm cổ Nhiếp Duy Sơn nói bảo đảm, “Buổi tối em sẽ nói với mẹ cho sang nhà ông ngoại ạ.”

Doãn Thiên Dương đứng trong nhà nghe trộm một lúc lâu chợt lao ra nói: “Cũng hỏi cho anh nữa, anh cũng đi.”

Nhóc kính mắt lúng túng: “Anh Dương Dương, anh có làm được không ạ.”

Nhiếp Duy Sơn nói: “Không cần quan tâm đến anh ấy, không cho anh ấy đi.” Nhóc kính mắt gật gật đầu, rồi hỏi: “Em có thể ôm chó con đi cho bạn mập xem không ạ, hai ngày nay cậu ấy bị cảm nên không thể ra khỏi nhà ạ.”

“Đi đi, để anh lấy dây thừng cho nhóc dắt.”

Nhóc kính mắt vui vẻ dắt chó con đi còn Doãn Thiên Dương thì mất hứng quay về phòng, Nhiếp Duy Sơn cũng đi theo vào thì nhìn thấy Doãn Thiên Dương ngồi bên mép giường cúi đầu gẩy móng tay, trông rất đáng yêu.

Hắn đi tới rồi ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối của đối phương, đoạn hỏi: “Sao vậy, giận à?”

Doãn Thiên Dương hỏi ngược lại: “Cậu thiếu tiền à?”

“Ừ, thiếu tiền.” Nhiếp Duy Sơn nắm lấy bàn tay của Doãn Thiên Dương áp lên mặt mình, “Kiếm chút tiền để năm sau chúng ta đi Thiệu Hưng chơi.”

“Chỉ vì cái đấy thôi hả! Không đi nữa!” Doãn Thiên Dương không còn hơi sức để nói, âm thanh cũng trở nên yếu ớt, “Cũng tại tớ không suy xét kỹ, chẳng nghĩ tới chuyện phí đi lại gì đó, sau này có cơ hội thì đi sau đi.”

Nhiếp Duy Sơn không đồng ý: “Tự tớ cũng muốn đi mà, năm ngoái đi làm kiếm được mấy nghìn chắc năm nay cũng kiếm được hơn mấy nghìn, còn có thể gửi cho bố tớ một chút, không cần biết được bao nhiêu dù sao cũng coi như là để tiêu vặt.”

Doãn Thiên Dương cúi đầu nói: “Vậy tớ cùng cậu thì gộp lại được mười nghìn rồi.”

Nhiếp Duy Sơn cười nói: “Đừng nghĩ nữa, đợi yên ở nhà đi.” Thấy Doãn Thiên Dương còn muốn cãi tiếp thì hắn cắt ngang, “Nếu như được nhận thì tớ sẽ phải làm một mạch đến giao thừa, hơn nữa một, hai giờ đêm giao thừa mới kết thúc công việc, đến lúc đó cậu ra ngoài rồi chúng ta đến quảng trường khu Đông đốt pháo đi.”

Cuối cùng Doãn Thiên Dương cũng coi như là cười được một cái: “Vậy tớ mang sủi cảo cho cậu.”

Nhiếp Duy Sơn ngồi xổm lâu nên chân hơi tê, vừa đứng dậy thì lập tức nhào tới đè Doãn Thiên Dương xuống giường. Doãn Thiên Dương ngây ngây ngốc ngốc, mệt đến mức chẳng còn muốn nhúc nhích nữa, chỉ hỏi: “Lại làm gì thế?”

Bàn tay của Nhiếp Duy Sơn lại làm bừa, hắn cúi đầu áp trán lên trán đối phương rồi nói: “Không phải chèn vào bóng của cậu à, để tớ xem thử có rách không.”

Doãn Thiên Dương ngọ nguậy: “Không sao! Vẫn khỏe!” Giãy dụa không được lại đành phải nói sang chuyện khác, “Tần Triển nói khi nào đến Thiệu Hưng sẽ mời chúng ta ngồi thuyền Ô Bồng.”

“Ừ, ở đấy nhiều sông.” Nhiếp Duy Sơn dừng lại rồi đưa tay búng lên vành tai của Doãn Thiên Dương, “Đến lúc đó sẽ tìm một khách sạn nhỏ để ở, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy những cây cầu nhỏ bên dòng nước chảy.”

Doãn Thiên Dương không thể kìm lòng mà ôm cổ đối phương, nói với vẻ thích thú: “Rồi ăn chút đồ nướng.”

Chỉ biết ăn thôi, Nhiếp Duy Sơn cười nói một câu trong lòng, sau đó thả lỏng thân thể đè chặt Doãn Thiên Dương. Doãn Thiên Dương cố gắng chịu đựng rồi đột nhiên lại có cảm giác lỗ tai nóng lên.

Nhiếp Duy Sơn ghé vào tai cậu nói với giọng nghèn nghẹn: “Dương nhi à, đến lúc đó để tớ trị cậu một lần có được không?”

Hết chương 35.