Tại ngôi nhà số 4 đường Privet Drive, ở đó sẽ chẳng có gì ngoài một bầu trời đêm đầy sao, cho tới khi những chuyện lạ lùng hay bí ẩn nào đó sắp xảy ra, ấy là khi một ông già thình lình xuất hiện ở ngay góc đường tối thui, cụ xuất hiện một cách đầy lặng lẽ như thể vừa mới chui lên từ mặt đất.
Xưa nay trên đường Privet Drive này chưa từng có một người nào trông kỳ quái như cụ già ấy qua lại. Cụ ấy cao, gầy, có thể nói cụ rất già căn cứ vào mái tóc và chòm râu bạc phơ dài đến thắt lưng của cụ, bên trong cụ mặc một cái áo thụng dài, bên ngoài khoác một cái áo trùm màu tím cũng dài quét đất. Đôi mắt xanh lơ của cụ sáng rỡ lấp lánh phía sau cặp mắt kính có hình dạng nửa vành trăng, mũi cụ thì vừa dài vừa khoằm như thể cụ bị gãy mũi ít nhất hai lần. Tên của cụ là Albus Dumbledore.
Gương mặt của cụ dần hiện rõ bên dưới ánh đèn đường, chắc không một ai biết được chính xác, là cụ định làm điều gì vào đêm hôm khuya khoắt này ngoài một con mèo, nó ngồi thu lu bất động không nhúc nhích trên bức tường lạnh lẽo, và chính xác là đến khi cụ xuất hiện nó mới nhúc nhích, đuôi con mèo nhẹ ve vẩy hướng đôi mắt sáng quắc về phía cụ.
Có vẻ như cụ đang bận lục lọi trong chiếc áo trùm cái gì đó, rồi đột nhiên cụ nhận ra là mình đang bị quan sát, bởi vì cụ thình lình ngước lên nhìn con mèo, nó vẫn đang ngó cụ chăm chăm từ trên bờ tường nhà số 4, ánh mắt của con mèo có vẻ làm cụ thích thú, cụ chặc lưỡi lẩm bẩm:
- Lẽ ra mình phải biết rồi chứ!
Cụ đã tìm ra được cái mà cụ lục lọi nãy giờ trong chiếc áo trùm, một cái gì đó trông giống cái bật lửa bằng bạc, cụ giơ nó lên cao và bấm một ngọn đèn phía cuối con đường tắt phụt, cụ bấm thêm cái nữa ngọn đèn kế tiếp tắt ngấm, cứ thế cụ làm tắt hết tất cả các ngọn đèn còn lại. Dám cá là bây giờ nếu mà có ai nhìn qua cửa sổ dòm ra đường, thì dù có con mắt tọc mạch đi nữa thì cũng chịu, không thể thấy được cái gì đang xảy ra bên ngoài. Xong xuôi cụ cất cái tắt lửa bằng bạc trở vô trong túi áo trùm của mình, quay qua con mèo nháy mắt với nó một cái nói:
- Thì ra cô cũng ở đây nữa sao, giáo sư McGonagall!.
Chắc ai cũng nghĩ cụ bị điên vào lúc này, cũng có thể chứ “Ai lại đi nói chuyện với một con mèo trong đêm khuya như vậy, thật lạ lùng”. Nhưng trông cụ không có vẻ gì là bị điên cả, cụ hoàn toàn bình thường và cụ đang mỉm cười với con mèo, nhưng chẳng còn có con mèo nào cả mà thay vì vậy, cụ đang mỉm cười với một người phụ nữ trông đứng đắn. Trông bà cũng giống như cụ cao và gầy, cũng khoác áo trùm dài nhưng màu xanh ngọc bích, đeo kính gọng vuông y như cái dấu vuông quanh mắt con mèo, mũi cao nhưng không khoằm, tóc bà bới thành một búi chặt. Bà có vẻ mất bình tĩnh:
- Chào buổi tối thưa giáo thư Dumbledore, tin đồn là thật sao Albus, tôi nghe đồn rằng vợ chồng Potter đã...đã, họ đồn thôi, đã chết rồi.
Cụ Dumbledore cúi đầu chậm rãi nói:
- Chắc là vậy rồi giáo sư à, tin tốt và cả tin xấu nữa.
Giáo sư McGonagall há hốc miệng nghẹn ngào mắt chăm chăm nhìn vào tấm áo trùm của cụ như thể là bà nghĩ cụ đang giấu đứa bé trong đó:
- Vậy còn thằng bé, thằng bé đâu? Họ còn nói hắn tìm cách giết cả đứa con trai của Potter, nhưng hắn không giết được đứa bé.
Cụ vẫn bình thản nói:
- Hagrid đang đưa nó tới, bà yên tâm.
- Anh ta đáng tin chứ, tôi nghĩ đây là chuyện quan trọng không phải chuyện giỡn chơi!.
- Giáo sư à tôi sẵn sàng giao cả cuộc đời cho Hagrid mà.
Bà có vẻ phật ý rõ rệt nhưng một tiếng động không rõ là phát ra từ đâu mà rầm rầm càng lúc càng lớn phải khiến cho bà thôi cáu kỉnh, thế rồi những tiếng động nghe như sấm dội khiến cả hai ngước nhìn lên trời “Một chiếc xe gắn máy khổng lồ đang bay trên không trung” rồi hạ xuống mặt đường nhựa phanh cái “Kíttttt” rõ to trước mắt họ.
Nếu cái xe máy bự quá khổ thì cũng không thấm gì so với người trên xe, một gã khổng lồ cao gấp đôi người bình thường và bự hơn người bình thường nếu tính theo chiều ngang, trông gã thật hoang dã những nùi tóc râu đen rậm rạp che kín cả gương mặt lão. Trên đôi tay vạm vỡ của lão là một nùi chăn tã, lão cẩn thận trèo xuống chiếc xe đáp:
- Chào giáo sư Dumbledore, chào giáo sư McGonagall.
Cụ Dumbledore tỏ ra yên tâm bảo:
- Bộ anh gặp chuyện gì rắc rối sao Hagrid?.
- Dạ không, thằng bé chỉ ngủ thiếp đi khi chúng tôi bay qua Bristol, của cụ đây... đừng làm nó thức giấc nha, nhìn nó coi!.
Lão đưa cho cụ thằng bé thì thào, cả hai giáo sư cúi xuống đống chăn tã bên trong là một đứa bé đang ngủ say trên trán có một vết thương nhỏ hình tia chớp. Cụ bồng đứa bé đi đến ngôi nhà số 4 nhưng giáo sư McGonagall nhảy dựng lên:
- Albus nếu chúng ta giao cho họ thằng bé, ông nghĩ nó sẽ an toàn chứ vì tôi đã quan sát họ suốt cả ngày hôm nay và thấy họ là những người xấu tính hơn nữa họ còn là...
Chưa nói hết câu cụ Dumbledore đã khẳng định:
- Đây chính là gia đình duy nhất của thằng bé, khi nó lớn lên dì dượng của nó có thể giải thích cho nó hiểu, tốt hơn hết là nên để nó lớn lên ngoài vòng bao phủ của tiếng tăm.
Giáo sư McGonagall băn khoăn nói tiếp:
- Rồi sau này thằng bé sẽ nổi tiếng, tôi khẳng định rằng toàn bộ trẻ con trong thế giới của chúng ta sẽ biết đến tên của nó.
- Đúng là như vậy tôi tin rằng khi thằng bé lớn lên nó sẽ thích nghi được.
Cụ tán thành với suy nghĩ của bà rồi quay qua lão Hagrid thì thấy lão đang thút thít khóc, giáo sư Dumbledore liền vỗ về:
- Thôi mà Hagrid có phải chúng ta nói lời vĩnh biệt với nó đâu.
Lão Hagrid cố dằn cảm xúc, đứng bên cạnh giáo sư McGonagall nhìn theo cụ Dumbledore bồng Harry Potter nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống bậc cửa, lấy trong áo trùm ra một lá thư, nhét lá thư bên dưới lớp chăn quấn quanh đứa bé rồi trở lại với hai người kia, cả ba đứng lặng hồi lâu nhìn lần cuối cái bọc chăn tã đang ấp ủ đứa bé trên bậc cửa ngôi nhà số 4 cụ Dumbledore ngậm ngùi nói:
- Chúc cháu may mắn, Harry Potter.