10 năm sau
Tại ngôi nhà số 4 đường Privet Drive, phòng xép dưới gầm cầu thang.
Ông bà Dursley, nhà số 4 đường Privet Drive, tự hào mà nói họ hoàn toàn bình thường, cám ơn bà con quan tâm. Bà con đừng trông mong gì họ tin vào những chuyện kỳ lạ hay bí ẩn, đơn giản là vì họ chẳng hơi đâu bận tâm đến mấy trò vớ vẩn đó.
Ông Dursley là giám đốc một công ty chuyên sản xuất máy khoan. Ông là một người cao lớn lực lưỡng, cổ gần như không có, nhưng lại có một bộ ria mép vĩ đại. Bà Dursley thì ốm nhom, tóc vàng, với một cái cổ dài gấp đôi bình thường, rất tiện cho bà nhóng qua hàng rào để dòm ngó nhà hàng xóm.
Hai ông bà Dursley có một cậu quý tử tên là Dudley, mà theo ý họ thì không thể có đứa bé nào trên đời này ngoan hơn được nữa. Cậu quý tử giống y chang cha nó mặt to, hồng hào cổ cao không tới một ngấn, mắt nhỏ màu xanh lơ, tóc vàng với cái thân hình mập mạp, trông nó không khác gì một con heo.
Tại căn phòng xép dưới gầm cầu thang, cậu bé Harry vừa thoáng chợp mắt, nhưng chẳng ngủ được bao lâu, dì Petunia vừa thức dậy và cất lên âm thanh đầu tiên trong ngày bằng giọng the thé, tay không ngừng gõ mạnh vô cái cánh cửa phòng của Harry:
– Dậy! Dậy đi, mauuuu!.
Harry giật mình thức giấc nhớ lại giấc mơ đêm qua, thật là một giấc mơ đẹp, trong giấc mơ ấy nó thấy một chiếc xe gắn máy biết bay, nó có một cảm giác ngồ ngộ rằng hình như trước đây nó từng mơ thấy giấc mơ đó rồi.
Harry nghe thấy tiếng bước chân bà Dursley đi về phía nhà bếp và rồi tiếng xoong chảo được đặt lên lò, Harry lồm ngồm bò dậy, nhanh chóng định ra khỏi giường, thì một âm thanh khác lại vang lên ngay phía trên đỉnh đầu nó, nghe “lộp cộp” như tiếng bước chân nặng nề của thằng Dudley, mồm thằng nhóc còn không ngừng hét lớn:
– Dậy mau thằng kia, chúng ta còn phải đi sở thú nữa đó.
Thế rồi bằng một cách nào đó, thằng nhóc chạy như bay xuống dưới nhà trước khi Harry kịp thò được cái đầu ra ngoài, nó cười khoái chí khi nhét được Harry trở vô cái phòng, khiến cho cái đầu của Harry đau điếng. Nhưng Harry chẳng hơi đâu mà bận tâm đến mấy chuyện đó, vì Harry đã quen bị Dudley ngắt véo suốt ngày. Trông Harry chẳng có vẻ gì là nhanh nhẹn lắm, nhưng khi bị Dudley săn đuổi thì nó tẩu thoát nhanh đến lạ lùng.
Có lẽ do sống trong phòng xép tối tăm chật hẹp dưới gầm cầu thang mà Harry cứ ốm nhom nhỏ thó hơn tuổi thật của mình. Đã vậy trông nó còn nhỏ hơn khi phải mặc quần áo cũ, rộng thùng thình của Dudley, Harry có khuôn mặt gầy, tay chân không đến nỗi gầy lắm, tóc đen mắt xanh biếc sáng long lanh. Nó đeo một cặp kính cận đầy băng keo vì bị gãy gọng sút cáng nhiều lần do Dudley khoái đấm vào giữa mũi Harry. Cái duy nhất mà Harry hài lòng về người ngợm của mình là cái thẹo giữa chán có hình một tia chớp.
Harry trở ra khỏi phòng theo sau Dudley ra ngoài nhà bếp, trước mắt nó là cảnh tượng bà Petunia đang ôm ấp hôn hít thằng Dudley, giọng cưng chiều:
– Con dậy rồi hả? Chúc mừng sinh nhật cục cưng!
– Chúc mừng sinh nhật con trai.
Dượng Vernon tức ông Dursley bước vào nhà bếp nở nụ cười tươi rói với thằng Dudley, bà Dursley không quên quay qua Harry nạt nó bằng giọng rít lên:
– Tự lo đồ ăn sáng đi và nhớ đừng làm cháy khét căn phòng của ta đó.
– Dạ con biết rồi thưa dì.
– Mọi thứ trong hôm nay, phải thật hoàn hảo mới được, vì hôm nay là sinh nhật của cục cưng nhà này mà.
Bà Petunia dẫn thằng Dudley tới bên cái lò sưởi nơi mà một đống quà sinh nhật chất cao như núi, bà Petunia vẻ mặt mong đợi nói:
– Tuyệt vời quá phải không cục cưng?
Thay vì vui mừng thì mặt nó lại xịu xuống, vẻ không vui quay qua ba nó hỏi:
– Có bao nhiêu quà vậy?
– 36 lận, tự đếm đi con trai cưng.
Thằng nhóc không chịu nhõng nhẽo thêm:
– Sao kỳ vậy, rõ ràng năm ngoái con được 37 gói quà lận mà.
Ông Dursley vội vàng giải thích cho nó nghe:
– Con nhìn kỹ một chút sẽ thấy có vài món quà lớn hơn năm ngoái đó.
- NHƯNG CON KHÔNG CẦN BIẾT LÀ CHÚNG LỚN HAY NHỎ.
Bà Dursley nhận thấy nó có vẻ quạu liền vỗ về:
– Bình tĩnh sinh nhật mà căng là không có tốt, bây giờ mẹ tính vậy nè mẹ sẽ mua thêm 2 món quà nữa nha, chịu chưa cục cưng.
Nửa giờ sau bữa ăn sáng, Harry vô cùng may mắn khi được cùng với gia đình Dursley đi đến sở thú, vì không ai chịu trông nó hết, và ông bà Dursley thì sợ phải để nó ở nhà một mình, không phải vì sợ nó chán mà vì họ sợ nó sẽ phá nát tanh banh ngôi nhà trước khi họ kịp về đến nhà. Trước khi Harry kịp leo lên được chiếc xe, thì ông Dusrley không quên nhắc nhở nó thêm:
– Tao cảnh cáo mày đó nhóc, nhớ là không được giở trò, không làm chuyện gì kỳ cục, nếu không tao sẽ cho mày nhịn ăn suốt một tuần đó biết chưa…lên xe đi.
Hôm ấy là một ngày thứ 7 nắng đẹp và sở thú đầy nhóc những gia đình dắt con cái đi chơi, lâu lắm rồi Harry mới có được một buổi sáng đẹp như vậy. Sau bữa ăn trưa, họ đến khu chuồng nuôi các loài bò sát, bên trong mát lạnh và tăm tối, chỉ có ánh sáng dọc qua cửa sổ theo tường. Đằng sau tấm kính ngăn, đủ loại rắn rít trườn quanh những tảng đá hay khúc gỗ. Dudley nhanh chóng kiếm ra chỗ con rắn lớn nhất sở thú, nó bự đến nỗi có thể quấn hai vòng quanh chiếc xe hơi và khiến nó bẹp dí. Nhưng con rắn không tỏ vẻ gì hứng thú làm chuyện đó lắm, nó đang ngủ, Dudley khoái con rắn đó nó dí sát mũi vô cái tấm kính nhìn chằm chằm vào con rắn, nó nài nỉ cha:
– Sao nó không bò hết vậy, làm cho nó bò đi ba.
Ông Dursley dùng bàn tay hộ pháp của mình gõ gõ lên tấm kính ngăn, nhưng con vật cứ như giả điếc không chịu nhúc nhích lì lợm, vẫn nằm yên, sau một hồi gõ gõ đập đập các kiểu thì con rắn vẫn trơ ra không động tĩnh gì, thế rồi thằng Dudley làu bàu bỏ đi trong sự tức giận:
– Con này chán òm à.
Harry đi tới thế chỗ Dudley đã bỏ đi chăm chú nhìn con rắn thì thào:
– Xin lỗi bồ nhiều lắm, một đứa như Dudley sẽ không thể nào hiểu được cảm giác bị nhốt ngày qua ngày là như thế nào đâu, đã vậy lại còn bị người ta làm vật chưng bày cho người ta ngắm nữa chứ.
Thình lình con rắn mở mắt ra, hai con mắt như hai hòn bi thủy tinh, rồi rất từ tốn nó ngóc đầu lên cho đến khi mắt nó ngang tầm mắt với Harry, nó nháy mắt. Harry nhìn con rắn chăm chăm, bất ngờ về hành động vừa rồi của con rắn, rồi Harry liếc nhanh xung quanh xem có ai đang ngó chừng không:
– Bồ nghe mình nói hả? ( Con rắn gật cái đầu khi Harry hỏi)
– Từ trước giờ mình chưa nói chuyện với một con rắn nào hết á, còn bồ có bao giờ nói chuyện với con người không?. ( Con rắn lắc đầu)
– Bồ đến từ Burma sao, chắc ở đó đẹp lắm bồ thấy nhớ gia đình chứ. ( Con rắn ngoắc cái đầu về phía tấm bảng, Harry đọc)
– Biết mà, mình cũng giống như bồ vậy, đến bây giờ vẫn không biết bố mẹ mình là ai.
Con rắn lắc đầu nháy mắt với Harry, vừa lúc một tiếng thét kinh hoàng vang lên phía sau Harry làm cho cả nó và con rắn đều giật bắn mình.
– Bố mẹ lại đây mà xem, con rắn này đang làm chuyện kỳ cục lắm nè.
Dudley nhào tới chỗ Harry đang đứng, nó huých vô sườn của Harry làm nó té lăn xuống sàn bê tông, điều xảy ra tiếp theo nhanh tới nỗi không ai kịp nhìn thấy nó đã xảy ra như thế nào “ Tích tắc thứ nhất, thằng Dudley dí sát mắt lên tấm kính, tích tắc thứ hai, thằng Dudley bị té vào trong chuồng con rắn với tiếng rú hãi hùng.”
Harry sửng sốt khi tấm kính ngăn chuồng con rắn đã biến mất. Con rắn khổng lồ đang lẹ làng trườn trên sàn, mọi người trong khu bò sát vừa la hét vừa chạy toán loạn thoát thân ra cửa. Khi con rắn trườn ngang qua, Harry nghe như có một giọng trầm trầm xúc động vang lên:
– Cảm ơn lắm lắm, bạn ta.
Harry quay qua thằng anh họ Dudley thì thấy nó đang bị nhốt trong chuồng của con rắn, bởi vì tấm kính như chưa hề biến mất, khiến Dudley hoảng hốt đập túi bụi vào tấm kính kêu khóc thảm thiết:
- Mẹ, Mẹ ơi cứu con, mẹ ơi…
– Ôi cục cưng của tôi, sao con vào được trỏng đó thế, trong có con rắn nào không?
Bà Dursley cũng vô cùng hoảng hốt kêu gào bên ngoài tấm kính ngăn, khiến Harry cười khoái chí, nhưng thật không may cho Harry, bởi vì hành động bị cho là đáng ngờ của nó đã bị ông Dursley nhìn thấy, ông trao cho nó ánh mắt đầy căm ghét khiến nó sợ hãi phải ngậm ngay cái miệng lại. Về đến nhà, bà Dursley vỗ về ôm lấy cậu quý tử đang rét run vì lạnh vào trong nhà, theo sau là Harry và dượng Vernon trông ông có vẻ cáu hết sức ông gầm gừ:
– Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại như vậy?
– Con cũng không biết tại sao luôn, tấm kính tự dưng biến mất như kiểu có phép thuật xảy ra vậy.
Harry vội vàng biện minh nhưng ông Dursley đã túm lấy cổ áo nó dúi vô trong phòng xép dưới gầm cầu thang rồi đóng sầm cửa lại, ông giận đến nỗi chỉ hổn hển nói được mấy tiếng:
– Đừng bao giờ nhắc đến phép thuật trước mặt tao.
Chưa bao giờ mà ông tức giận Harry như lúc này, phải chăng có một bí mật nào đó mà ông muốn giấu Harry chăng.