Nữ nhân Huyền Vũ cười nhạo một tiếng, bất chợt nhảy đi xuống. Khoảng cách từ lan can cho tới mặt đất là 15m, thế nhưng cô ta xoay người mấy cái liền nhẹ nhàng chạm đất. Huyền Vũ đứng dậy, duyên dáng đi tới chỗ họ, nhướn mày quyến rũ nói:
"Tôi rất thích đôi mắt của cậu, chúng ta vui vẻ một chút được chứ?" Thẩm Manh cảm giác như sét đánh bên tai, kinh ngạc nhìn Huyền Vũ đang lả lướt thân thể như rắn, đưa tay nâng cằm Ly Tranh, ánh mắt thích thú ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo của y. Mẹ nó, em gái! Lâu lắm không gặp! Hắn biết mà, tháp làm sao có thể làm khó dễ nam chính, hoá ra là đến tặng em gái sao a đù. Nguyên tác hẳn là nam chính sẽ đại phát thần uy, em gái bị thu hút bởi nhan sắc của nam chính, sau một hồi xxx, em gái quỳ gối dưới gấu quần nam chính. Đây chính là chân tướng đi!!! Ly Tranh cười nhạt, nghiêng đầu thoát khỏi bàn tay trắng nõn, xinh đẹp của Huyền Vũ. Nâng ngón tay lên môi, cúi đầu sát gần lại với cô ta, mị lực mãnh liệt bao trùm khắp cơ thể y. "Không được đâu nha~ Tôi không thích ăn mướp cho lắm." Nữ nhân sửng sốt một chút liền che môi cười, cô ta lui về sau một bước, nói: "Từ chối tôi không phải là một ý hay đâu. Chỉ đáng tiếc cho nhan sắc bậc này... Chết đi nhé." Chưa kịp đợi mọi người phản ứng, Huyền Vũ lập tức liền triển khai tấn công. Từ bốn phía nhảy ra thêm vài nữ nhân mặt nạ nữa, ai nấy đều đeo mặt nạ có hình sinh vật dưới nước, đều duyên dáng, uyển chuyển vô cùng. Chỉ tiếc, những chiêu thức tàn sát của các cô lại không như thế, chiêu nào chiêu nấy đều vô cùng tàn độc. Thế nhưng, chẳng có ai là kẻ vô dụng cả, trừ Thẩm Manh. Hắn ăn gian, có áo vảy rồng miễn nhiễm mọi sát thương thì chẳng cần cố kỵ gì, dễ dàng đấu tay đôi với đám nữ nhân này. Riêng Ly Tranh xử lý một mình Huyền Vũ. Huyền Vũ không phải mấy con tép ngoài kia, cô ta rõ ràng là một cao thủ võ thuật. Nhất là đôi chân trắng muốt kia, nhìn thì có vẻ yếu đuối vô hại, chỉ khi bị đá mới biết được nó mạnh như thế nào. Ly Tranh đâu phải dạng vừa, y có thể không giỏi cổ võ như Huyền Vũ, thế nhưng trong đầu y đều là ý xấu, một bụng âm mưu chồng chất. Đánh Huyền Vũ đến xoay vòng, khiến cô ta nhiều lần tự làm tổn thương chính mình. Huyền Vũ bị thương nhiều lần, Ly Tranh thì gần như hoàn hảo, chỉ bị thương một chút ở khuỷu tay cùng rách một vết nhỏ ở mép áo. Cái dáng vẻ cười cười của y thật khiến Huyền Vũ điên cuồng, ra tay càng thêm tàn độc, cũng càng thêm mất trí. Cho đến cuối cùng bị Ly Tranh lấy con dao nhỏ ở ống tay áo một phát xiên cổ. Huyền Vũ gục xuống, đôi mắt trợn trắng lên, như muốn nói gì đó mà không nói lên lời. Chỉ mấp máy môi một chút liền ngã xuống sàn. Mặt nạ rơi ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp vô cùng. Thẩm Manh nhìn con dao xiên cổ kia mà thấy đau, vô thức nhìn Ly Tranh lại thấy rùng mình. Trong con mắt của y, không có một tia tình cảm nào cả, chỉ có tàn nhẫn cùng lạnh lùng thoáng qua. Như cảm nhận được ánh nhìn của Thẩm Manh, Ly Tranh thu hồi lại vẻ mặt của y lúc nãy, như chưa có chuyện gì xảy ra mà tươi cười. "Chúng ta đi thôi." Thẩm Manh tự nhiên không dám nhìn thẳng vào Ly Tranh, cúi đầu "ừ" một tiếng. Lam Diệu tìm được nơi khoá ống nước, vặn nó lại ngăn cho nó tiếp tục thải ra. Ly Tranh trước kia có thấy qua một số máy móc lọc nước thải, bắt đầu nghiên cứu. Ba người còn lại thì tìm lưới dọn rác, đầu tiên vớt hết rác từ trong bể chứa ra, đem đi đốt, dùng thêm 1 tuần để vớt rác ở sông. May mắn sông không quá dài, nếu không chẳng mệt chết. Mệt nhất là Thẩm Manh, ngày hôm đó vì mất tự nhiên mà không tự chủ được tránh né Ly Tranh, khiến y gần như hắc hoá ngay lập tức. Tối đến bị y kéo ra góc vắng vẻ điên cuồng làm tình. Cho đến khi hắn khàn cả giọng xin tha mới thôi. Tiếp theo là phó bản Sâm Lâm, Bạch Hổ. Y thầm mến Huyền Vũ đã lâu, biết tin cô ta chết liền muốn trả thù họ. Trong nguyên tác, Ly Tranh vẫn bị Bạch Hổ trả thù, vì người mà y thích lại đi thích kẻ khác. Đối với việc này, Thẩm Manh chỉ muốn điên cuồng dislike, nhận cũng đánh mà giết cũng đánh, họ đi tháp chứ éo phải bà mối đâu nhé. Ly Tranh đã phí khá nhiều sức để giết chết Bạch Hổ, cuối cùng lại phải đi trồng cây, gây rừng, chống cháy rừng. Phó bản này mệt nhất là trồng cây, từ những kẻ chỉ biết cầm súng chém giết, tự nhiên biết cầm thêm cuốc xẻng đi trồng cây. Và Thẩm Manh có thêm một tri thức về dã chiến. 36 tư thế làm tình trong rừng. Làm thế nào để tìm chỗ thích hợp xxx trong rừng? Cách tăng tình thú dã chiến. Dã chiến có gì hay? Thẩm Manh vuốt mặt mỉm cười, yên lặng đi tiếp đến phó bản kế. Mọi người rất ăn ý không hỏi đến vết bàn tay đỏ hồng trên mặt Ly Tranh, đều làm như không thấy gì cả. Phó bản thành thị, Chu Tước. Nhận xét, vừa sướng vừa khổ. Những nhà hàng, resorts đẳng cấp không có một ai hết. Họ có thể hưởng thụ thoải cmn mái, tha hồ trải nghiệm cuộc sống trước khi thảm hoạ, nếu như không khí trong lành hơn một chút, mát mẻ hơn một chút. Ô nhiễm không khí, đây là phó bản khó nhất. Lam Diệu thậm chí phải âm thầm dùng thần lực vá lại lỗ hổng tầng ozon. Mọi người phải đi đến rất nhiều nhà máy khác nhau, ngăn chặn lại những cột khói khổng lồ liên tục thải ra không khí. Và đến khi gặp boss cuối, Chu Tước. Khác với Huyền Vũ quyến rũ, Bạch Hổ hoang dại thì Chu Tước lại là một nam hài đáng yêu. Nếu không phải từng bị Ly Tranh lừa qua, ăn đau thì có lẽ Thẩm Manh sẽ mắc lừa với khuôn mặt này của Chu Tước. Ly Tranh thấy Thẩm Manh thất thần với Chu Tước liền ghen tỵ, giết Chu Tước càng thêm độc ác. Đêm đó cũng là lần đầu tiên y chơi SM với Thẩm Manh. Hai tay bị cột chặt lại với nhau, buộc lên đầu giường, hai chân bị xích lại bởi sợi xích lạnh lẽo. Da đầu Thẩm Manh không khỏi tê dại, hắn rùng mình cố gắng thoát khỏi những thứ này, tiếc là đều vô dụng. Ly Tranh mỉm cười cầm một cái *** toy màu nâu, nhìn kích thước của nó khiến Thẩm Manh càng thêm sợ hãi, ít nhất nó không nhỏ hơn cái đó của y đâu, còn có gai nữa. "Vô dụng thôi, chú không thoát được đâu." Thẩm Manh hoảng sợ, dãy dụa càng thêm kịch liệt, muốn hét mà không thể. Miệng hắn bị khẩu khí (quả tròn tròn nhét vào miệng để bịt miệng đó ạ) ngăn lại, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư bất lực. Ly Tranh si mê nhìn Thẩm Manh, đưa tay vuốt nhẹ trên làn da của hắn, tham luyến hít ngửi: "Chú thật đẹp." —————- H ư? Bị cắt rồi. ——————- Sáng sớm tỉnh lại Thẩm Manh chẳng muốn động đậy thêm gì nữa, chỉ có thể mặc cho Ly Tranh chăm sóc. Hắn không còn nhớ nổi hôm qua đã làm bao nhiêu lần, vừa đau vừa sướng, cứ như đi qua thiên đường và địa ngục vậy. Ly Tranh được thoả mãn cứ như con mèo vậy, vô hại đến nỗi khiến Thẩm Manh khó lòng liên tưởng được đến dáng vẻ điên cuồng của y hôm qua. Khác nhau một trời một vực.