Phó bản lục địa băng, Thanh Long.
Khác với ba người kia, Thanh long rõ ràng ôn hoà hơn hẳn. Mà chính xác hơn không phải là ôn hoà, là vô cảm. Y dường như không có bất kỳ tình cảm gì đối với lục địa băng tan chảy, hay đất đai của y bị ô nhiễm. Rõ ràng là một mỹ nam lại là một mỹ nam băng giá. Thanh long đưa tay vén lọn tóc xanh của mình qua mang tai, đôi mắt không một tia tình cảm nhìn qua bọn họ. Y nói: "Chào mừng kẻ đi tháp, ta là Thanh Long. Canh giữ phó bản này, cũng là phó bản cuối cùng." Ly Tranh cười nhẹ, vẩy qua lưỡi kiếm dính máu Chu Tước đỏ rực, không quá quan tâm nói: "So với ba kẻ kia, ngươi thật sự bớt phiền đi nhiều đấy." Thanh Long khép hờ mi mắt, cũng không dài dòng thêm nữa. Bàn tay xinh đẹp, trắng như không có độ ấm, ở trong không trung búng tay một cái. Tiếng tách thanh thuý vang vọng cả sảnh băng lạnh lẽo, không trung xuất hiện thêm vài tên sát nhân mặt nạ. Cả sảnh băng nhất thời lâm vào hỗn chiến. So với những kẻ trước, Thanh long hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Những tên sát nhân mặt nạ hoàn toàn là dựa vào y duy trì, cho nên càng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Thẩm Manh yếu nhất hội, ở nơi mà áo khoác không che hết đã bị vài vết thương. Ly Tranh thấy hắn bị thương lại chạm dây thần kinh, giết người càng thêm nhẹ nhàng. Thẩm Manh hít sâu một hơi, ở trong nhóm gọi Phượng Ly Mặc: "@Phượng Ly Mặc. Gấp! Làm sao qua ải thanh long?" Phượng Ly Mặc: trong túi áo ngươi có lá bùa triệu hồi. Có thể triệu hồi ta trong 5p. Thẩm Manh theo lời Phượng Ly Mặc, với tay vào trong túi áo, quả nhiên chạm phải một thứ gì đó hơi thô ráp. Hắn cầm lá bùa màu đỏ, hoa văn đen vàng giao nhau, khó hiểu lật đi lật lại: "Làm sao sử dụng?" Phượng Ly Mặc: đưa cho Ly Tranh nhỏ một giọt máu vào là được. Lúc này Thẩm Manh chẳng nghĩ được gì nhiều, nhanh chóng chạy tới chỗ Ly Tranh. Không biết có phải là tâm ý tương thông hay không mà y đã dẹp sẵn một khoảng trống cho hắn thuận lợi chạy tới. Không kịp đợi Ly Tranh nói gì, Thẩm Manh đã cầm lá bùa, quệt một phát vào miệng vết thương của Ly Tranh. Nhỏ máu gì đó vẫn là thôi đi, máu ở đâu mà chẳng là máu. Thanh Long vẫn không ra tay, từ lúc thấy lá bùa trên tay Thẩm Manh, khuôn mặt băng lãnh của y liền hiện lên vẻ ngạc nhiên hiếm có. Tấm bùa trong tay Thẩm Manh toả ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, từ trong không gian trống vắng vang lên tiếng rồng ngâm dài, mạnh mẽ. Thanh Long nhìn ngân long ưu nhã trước mắt, vội vàng quỳ xuống, thành kính như nhìn thấy thần minh của y. "Ngân long đại nhân." Ly Tranh sững sờ nhìn Ngân long trong không trung. Trong lòng y như có một cái gì đó đang sôi sục lên, cảm giác quá đỗi thân quen chiếm cứ lấy thân thể y. Cứ như y và Ngân long này, là một. Ngân long hừ nhẹ một tiếng, huyễn hoá thành hình người. Phượng Ly Mặc như cũ khí chất xuất trần, lạnh nhạt vô tình, thế nhưng động tác che chở của y đối với Thẩm Manh thì không như thế, cực kỳ cẩn thận và chu đáo. Thanh long là hậu duệ của long tộc, ít nhiều có phần chung huyết mạch, chỉ là nó xuất hiện sau ngân long, cùng thời với ba linh vật kia liền được nhiều người biết đến hơn. Nhưng xét kỹ về vai vế, thực lực, thân phận, huyết thống, ngân long đều cao hơn thanh long vài phần. Màu sắc càng thuần tuý, rồng càng mạnh. Phượng Ly Mặc đưa tay chỉ đám người, lạnh nhạt nói với Thanh Long: "Người của ta." Thanh Long cúi đầu thuần phục, hiểu rõ mà khiến đám sát nhân mặt nạ kia tan biến ngay lập tức. Hướng về phía Ly Tranh biểu hiện muốn đi theo. Long tộc phân chia giai cấp càng thêm rõ rệt hơn bất kỳ chủng tộc nào, Ngân long đã nói, y không thể không nghe theo. Phượng Ly Mặc lưu luyến nhìn Thẩm Manh, đưa tay vuốt lại mái tóc cho hắn. Dĩ nhiên động tác này đều đã dùng thần lực che dấu, nếu không một phần kia sẽ gây rắc rối cho hắn. Hình ảnh của y dần dần tan biến trong không khí. Ly Tranh nắm lấy tay Thẩm Manh, hơi mệt mỏi mà dựa trên người hắn, hỏi: "Đó là ai vậy? Tôi cảm thấy rất quen." Thẩm Manh nghiêng người, điều chỉnh một chút khiến Ly Tranh dựa thoải mái hơn. Nghĩ nghĩ một lúc liền nói bừa: "Ông cố nội cậu." Ly Tranh: !!! Cửa ải của Thanh long qua dễ dàng, còn có thêm một tiểu đệ cực kỳ mạnh mẽ nữa. Cả đoàn người nghỉ ngơi dưỡng sức, cuối cùng theo sự chỉ dẫn của Thanh long đi đến cánh cửa cuối cùng. Cánh cửa màu trắng với hoa văn cổ điển vàng kim uốn lượn tao nhã, xung quanh như tràn ngập ánh sáng nắng hạ, chúc mừng đoàn người đã đi đến cuối cùng. Chu Nha thậm chí kiềm không được cảm xúc, nhào vào lòng Dịch Lãng bật khóc. Cuối cùng cũng kết thúc, vô tận giết chóc. Cánh cửa theo giọt máu của Ly Tranh nhỏ vào, từ từ mở ra thiên đường nó luôn cất giữ. Ánh sáng chói lọi chiếu đến gương mặt của từng người, một thảo nguyên xanh mượt hiện ra trước mắt, từng làn gió mát lành thổi qua làm những cây nặng trĩu quả đung đưa. Và phía xa kia, chính là một toà thành thị rộng lớn, không một bóng người. Từ trên lưng Thanh long bay cao như thế, vẫn khó mà nhìn thấy đoạn cuối cùng của thành phố này. Mảnh đất thiên đường, có cả thành phố hiện đại nhất, có nông thôn xinh đẹp nhất, có sông suối trong lành nhất và cả rừng cây tươi tốt nhất. Tất cả chúng nó, đều là của Ly Tranh. Phần thưởng của tháp dành cho nhân vật chính. Ly Tranh khiến tháp hạ xuống, mang theo mảnh đất thiên đường. Dần dần tiếp nhận thêm người vào đây, nhờ có mảnh đất thiên đường như vô tận, rất nhiều thành phố đều đã trùng tu được trở lại. Lấy mảnh đất làm trung tâm, lấy Ly Tranh làm chủ, xã hội trở lại bình thường. Ở thế giới này, Ly Tranh cùng Thẩm Manh sống đến già và chết trong ngôi nhà xinh đẹp của riêng họ. Lam Diệu vẫn như cũ, không hề già đi, hắn vẫn trông như 25 tuổi. Bên cạnh hắn còn có Thanh long, vẫn là mỹ nam như lần đầu tiên gặp mặt. Lam Diệu tự tay đưa xác hai người vào chung một quan tài băng. Dựng ngay điểm cuối của đại sảnh thuỷ tinh, nắng sớm chiếu vào quan tài phát quang càng thêm đẹp đẽ. Hắn phong ấn ngôi nhà, đưa ấn ký cho Thanh long bên cạnh: "Thay y bảo quản những thứ này." Thanh long cung kính nhận lấy, cúi đầu tuân mệnh: "Vâng." Y nhìn theo bóng dáng Lam Diệu giữa ánh nắng ban mai dần dần tan biến, trong lòng lần đầu tiên có cảm xúc khó nói. Người đó không phải là thần, nhưng còn hơn cả thần. Đại diện cho quy tắc - thời không linh giả, Lam Diệu.