“ Không hề, ta đường đường là Nữ Chính tại sao phải Xuyên Không vào làm gì.” Yên Ôn cười cười.
[ Kí Chủ xin bớt mặt dày lại.] Hệ Thống lên tiếng. Mặt của Kí Chủ sắp dày bằng Vạn Lý Trường Thành rồi đó.
{ Mi quá khen.} Yên Ôn nghe Hệ Thống chế giễu mình nói.
[ Bản Hệ Thống khen Kí Chủ khi nào.] Bản Hệ Thống là đang chế giễu Kí Chủ đấy. Kí Chủ có còn nhận thức được đâu là khen đâu là chê không.
Yên Ôn từ chối cho ý kiến, quay trở lại ngồi xuống, ung dung uống trà.
“ Ta không tin, tại sao ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết.” Lam Tuyền tin Yên Ôn chắc chắn cũng là người Xuyên Không tới. Chắc chắn là lúc Lam Tuyền múa trong yến tiệc mừng sinh thần Hoàng Đế Nguyên Long, Không thì sao có khả năng biết được cô là Xuyên Không tới. Chắc chắn là thế. Lam Tuyền tự nhủ.
“ Ta không có, ngươi đừng nói bậy.” Yên Ôn tỏ ra mình rất vô tội. Chẳng có xu quan hệ nào tới cô nha, cô chưa kịp động vào Nữ Chính Giả đã sống thê thảm rồi. “ Là ngươi tự chuốc lấy thôi.”
“ Tại sao ngươi không yêu Nam Chính?” Đây là câu mà Lam Tuyền muốn hỏi nhất, cũng thắc mắc nhất.
“ Thấy ngươi thích Nam Chính như thế ta liền cho ngươi, ngươi nên cám ơn ta mới phải.” Yên Ôn mỉm cười. Cho ngươi, ngươi không cám ơn thì thôi còn đổ lỗi tại ta.
“ Chúng ta cùng là Xuyên qua, cũng là đồng hương xin ngươi hãy cứu ta.” Lam Tuyền bỏ xuống hết mặt mũi van xin.
“ Ta nói rồi, ta không phải Xuyên Không tới. Ngươi đừng có kéo ta chung với ngươi.” Chỉ cầm Yên Ôn không thừa nhận Lam Tuyền chẳng làm gì được. “ Ta chỉ đến xem ngươi có tốt không, thấy ngươi sống không tốt ta liền thoải mái nha. Yên tâm ta không để ngươi dễ dàng chết đi đâu.” Nói xong Yên Ôn đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy Yên Ôn sắp đi Lam Tuyền lao vào tính đẩy ngã Yên Ôn, nhưng Yên Ôn sớm đã có cảnh giác nên đá vào bụng Lam Tuyền một cái. Lam Tuyền bị đau đến ngất đi.
Trước khi ra khỏi thanh lâu, Yên Ôn còn cho ma ma một số tiền khổng lồ. Sau này ai muốn chuộc thân cho Lam Tuyền đều không thể nữa, chỉ có thể ở lại thanh lâu cả đời. Ma ma lại càng vui, số tiền này thật nhiều đủ để bà ta ăn sung mặc sướng mấy đời cũng không hết. Chưa kể để Lam Tuyền giúp bà ta kiếm tiền cũng được một khoản lớn.
Yên Ôn vừa bước ra khỏi thanh lâu đã gặp ngay Lâm Thần đang đi tới. Khuôn mặt đỏ lừ như đang đi bắt gian vậy. “ Sao chàng lại tới đây.” Yên Ôn không nghĩ tới Lâm Thần lại tìm tới tận đây.
“ Câu này ta hỏi nàng mới đúng. Nàng tới chỗ này làm gì.” Lâm Thần đang rất tức giận. Hôm nay hắn đang giải quyết công việc thì lại nhớ Yên Ôn nên chạy đến thăm. Nhưng khi đến lại không thấy người đâu, hỏi mới biết Yên Ôn mặc một thân nam trang đi thanh lâu. Đuổi tới nơi thấy Yên Ôn cười vui vẻ thoả mãn càng tức giận hơn.
“ Ta giải quyết công việc nha.” Yên Ôn thật thà nói.
“ Việc gì mà phải vô thanh lâu giải quyết.” Hắn mới không thèm tin.
“ Chàng đây là đang ghen sao.” Yên Ôn nhìn Lâm Thần tức giận càng cảm thấy rất đáng yêu. Muốn nhéo nhéo mấy cái, nhưng vì thể diện cho Lâm Thần nên thôi.
“ Hừ... ai thèm ghen, nàng mau trả lời ta nhanh lên.” Lâm Thần bị nói trúng tim đen mặt càng đỏ hơn.
Yên Ôn nào dám nói cô tới chỉ để nhìn xem Lam Tuyền có sống tốt hay không thôi à. Như thế thì không được. “ Chàng có tin ta không.”
Lâm Thần tuy không tin nhưng vẫn nói. “ Ta tin nàng.” Về hắn sẽ từ từ điều tra sau. Để hắn biết được tên nào hắn giết chết tên đấy.
Yên Ôn bật cười. Nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Thần một cái nói. “ Tin ta, ta chỉ có mình chàng.”
Tâm trạng của Lâm Thần dịu hẳn đi. “ Được, ta tin nàng.” Lần này hắn tin tưởng Yên Ôn thật lòng. Cô cho hắn cảm giác tin tưởng tuyệt đối.
Sau đó hai người dắt tay nhau đi ngắm cảnh đêm ở kinh thành.
Từ lúc Yên Ôn Xuyên Không tới giờ chưa từng đi những nơi náo nhiệt như vậy. Không làm nhiệm vụ cũng ăn rồi ngủ. Nhưng lúc này người người đi qua đi lại nhộn nhịp, cũng thấy có chút mới mẻ.
Tới đêm hai người có chút mệt mỏi hồi cung.
Yên Ôn mệt mỏi nằm trên giường, thân thể này thật sự không thích hợp đi bộ quá lâu. Chân cô sắp gãy luôn rồi.
Yên Ôn nằm được một lúc liền ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ Yên Ôn cảm thấy có ai đó đang hôn cô. Yên Ôn mở mắt ra, đập vào mắt Yên Ôn là khuôn mặt đẹp trai của Lâm Thần.
Lâm Thần thấy Yên Ôn tỉnh có chút áy náy nói. “ Xin lỗi. Ta làm nàng tỉnh sao.” Hắn đã cố nhẹ nhàng hết mức có thể rồi. Bị Yên Ôn nhìn chằm chằm, Mặt Lâm Thần lúc này lại đỏ lên vì ngượng ngùng.
Yên Ôn thấy Lâm Thần đáng yêu như vậy không chịu được, thú tính nổi lên. Yên Ôn dè Lâm Thần xuống dưới hôn lấy. Tiện sờ loạn khắp người Lâm Thần, cơ thể Lâm Thần nóng dần lên. Lâm Thần có chút ngứa ngáy khó chịu, vặn vẹo liên tục.