Hệ Thống Xuyên Nhanh: Công Lược Nam Thần.

Chương 14: Công Chúa Chờ Ta Với (14)

“ Ôn Ôn, ta muốn.” Lâm Thần nóng như lửa nói.

Yên Ôn nhìn Lâm Thần lúc này có chút quyến rủ. Tiểu yêu tinh chỉ biết dụ hoặc cô. Yên Ôn nhẹ nhàng hôn xuống lần nữa, từ từ cởi mở y phục của Lâm Thần ra.

Yên Ôn hành hạ Lâm Thần chết đi sống lại, xin tha không thôi. Cơ hội cho Lâm Thần thượng vị cũng không có.

Lúc này Lâm Thần mệt mỏi nằm ngủ ở một bên. Yên Ôn nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Thần. Người này cho cô cảm giác phải yêu thương bảo bọc. Trọng mắt Yên Ôn toàn nét yêu chiều vô cùng.

[ Kí Chủ có yêu hắn ta không?] Hệ Thống lên tiếng.

{ Không biết.} Cô cũng không biết, cô chỉ muốn yếu thương chiều chuộng một mình hắn. Nếu đổi lại người khác, cô giết chết không biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ có hắn là ngoại lệ.

[ Kí Chủ quan tâm hắn như thế chắc chắn là thích hắn rồi.] Kí Chủ vui vẻ Bản Hệ Thống cũng bớt mệt mỏi.

{ Ừ.}

[!!!] Kí Chủ như vậy là có ý gì. Có hay không? Thôi kệ Kí Chủ vậy.

Ba năm trôi qua, Yên Ôn mới mang thai. Cả hoàng cung đều vui mừng, nhất là Lâm Thần mừng đến ban chiếu chỉ không thu thuế ba năm. Để cả Bạch Dạ cùng ăn mừng. Các Quan Đại Thần khuyên ngăn Lâm Thần không được chỉ đành khóc thầm. Không ai dám đi cáo trạng với Yên Ôn khuyên Lâm Thần cả. Không phá thêm là bọn hắn mừng rơi nước mắt rồi. Không thu thuế ba năm vẫn còn đỡ, thêm vài năm nữa bọn hắn chả biết ăn gì mà sống nữa. Phụ hoàng của Nguyên Chủ có gửi một đống Trân Tài Dị Bảo để Yên Ôn bồi dưỡng.

Nam Chính cũng có gửi quà đến chúc mừng. Nam Chính giờ đây cũng đã có một Nữ nhi, thiếp thất hơn ba người. Vương Phi vẫn để trống không lập. Trong lòng Lâm Phong vị trí Vương Phi của hắn chỉ cho mình Yên Ôn.

Yên Ôn có vài lần tình cờ gặp Lâm Phong, Lâm Phong chỉ có mỗi ánh mắt nhìn Yên Ôn như muốn khắc hình bóng của cô thật sâu trong tâm trí. Ngoài ra hành động không hề quá phận, chỉ im lặng nhìn từ xa.

Còn Lam Tuyền đã trốn được ra khỏi thanh lâu, nhưng đã bị huỷ dung. Lam Tuyền quay về nhà Minh công tử nhưng chưa gặp kịp Minh công tử, mà đã gặp ngay thê tử của Minh công tử cùng với mẫu thân của Minh công tử. Trên tay thê tử của Minh công tử đang bế một đứa trẻ vô cùng khả ái. Giữa sân có một nữ hài tử tầm bốn tuổi. Lam Tuyền mới nhớ đây chắc chắn là hài tử của nàng. Lam Tuyền chạy vào ôm lấy đứa trẻ nói. “ Là mẫu thân đây, là mẫu thân đây.” Đứa trẻ bị Lam Tuyền ôm đến kinh sợ khóc thét lên.

Thê tử và mẫu thân của Minh công giật mình, ở đâu ra một người giống như khất cái vậy. Đám hạ nhân thấy có người vừa xấu vừa bẩn xuất hiện nhanh chóng kéo Lam Tuyền ra khỏi Tiểu tiểu thư.

“ Hài tử của ta, mau trả hài tử cho ta.” Lam Tuyền vùng vẫy muốn ôm hài tử nhưng không được.

Mẫu thân của Minh công nhận ra là Lam Tuyền, mỉm cười nói. “ Các ngươi trông cửa như thế hả, để người điên này chạy vào làm loạn như vậy sao.”

Minh công tử nghe ồn ào ngoài sân cũng đi ra. Lam Tuyền thấy Minh công tử hét to. “ Là ta, Lam Tuyền. Minh ca là ta, Lam Tuyền đây mà.”

Minh công tử nhìn Lam Tuyền xấu xí như vậy liền quay mặt đi không dám nhìn. Hù chết hắn, người này có tí gì giống Lam Tuyền xinh đẹp trong lòng hắn. Cho dù có thật sự là Lam Tuyền hắn cũng không dám nhận.

Mẫu thân của Minh công tử thấy vậy càng vui mừng sai người ném Lam Tuyền ra ngoài. Trước khi đi còn cười châm biếm Lam Tuyền.

Lam Tuyền nước mắt rơi xuống như mưa, cô không nghĩ bản thân lại thê thảm tới trình độ này. Nếu trước kia Lam Tuyền ngoan ngoãn ở trong Vương Phủ làm Vương Phi cũng không khổ sở như vậy. Trước kia còn ở trong Vương Phủ ngày ngày cơm ba bữa rất thịnh soạn, Lâm Phong chỉ không quan tâm cô chứ không có bạc đãi cô. Ở Vương Phủ chỉ bị hạ nhân chỉ chỏ nói xấu còn bây giờ thì không một chốn dung thân.

Bỗng Lam Tuyền thấy một hình bóng quen thuộc, là Lâm Phong. Lam Tuyền chạy tới trước mặt Lâm Phong. “ Vương gia, xin người cho ta quay trở lại đi. Ta biết sai rồi.” Lam Tuyền nước mắt rơi lã chã.

Lâm Phong vừa nhìn Lam Tuyền liền nhận ra, người có vóc dáng giống Yên Ôn không nhiều. Mà Lâm Phong gặp qua người có vóc dáng giống Yên Ôn cũng chỉ có một mình Lam Tuyền. “ Ta với ngươi bây giờ không còn gì. Hưu thư ngươi cũng đã cầm.”

“ Ta thật sự đã biết sai rồi.” Lam Tuyền khóc lóc thảm thương.

Lâm Thần lạnh nhạt nói. “ Từ khi ngươi đội lên đầu ta cái sừng thì ngươi đừng nên quay trở lại cầu xin ta tha thứ cho ngươi.” Lâm Phong cũng là nam tử hán đại trượng phu. Tuy không yêu Lam Tuyền nhưng làm sao chịu đựng sỉ nhục bị cắm sừng. Không giết Lam Tuyền đã trượng nghĩa lắm rồi.

Lâm Phong bỏ đi để lại Lam Tuyền đang hối hận. Nếu như được quay lại một lần Lam Tuyền sẽ không bỏ đi nữa, im lặng sống trong phủ cũng đủ tốt rồi.