Hẹn Hò Với Thần Tượng

Chương 1: Bến Xe Buýt

Bắc Kinh, 2 tháng 3 năm 2017, 2h trưa trời nắng nhẹ.

Một cô gái gương mặt đen nhẹm, lấm tấm tàn nhan đeo cặp kính tròn với chiếc áo khoác sọc caro đỏ, áo phông xanh và quần baggy lửng chạy trên chiếc xe giao hàng KFC. Cô gái đó tên là Trần Lạc Hy. Sau một hồi ngó nghiên nhìn điện thoại rồi lại nhìn hai bên đường.

Cô dừng xe trước cửa một chung cư cao tuýt tận trời mây. Bước xuống xe, cầm hộp KFC còn nóng hổi chạy nhanh vào chung cư bấm thang máy đi lên tầng. Cô cứ bấm đi bấm lại nút tầng G nhưng chờ mãi không thấy tính hiệu đi xuống. Ngó nhìn xung quanh thì phát hiện tờ giấy "Thang máy tạm thời dừng hoạt động" nằm sõng soài ra đất.

Lạc Hy chỉ biết thở hắc ra "Lại phải vận động tay chân rồi.", cô coi đồng hồ rồi nhanh chống chạy theo đường thang bộ, tầng 1, 2 rồi 3 đến tầng 10 Lạc Hy cảm thấy chân sắp rả rời, đứng lại vài giây lấy lại tinh thần rồi tiếp tục chạy nhanh lên tầng 15.

Đến nơi cô xem điện thoại rồi nhanh chóng dò phòng, Phòng 136 tầng 15. Lạc Hy đến gõ cửa, lần thứ 1 không ai trả lời, lần 2 một giọng nói phụ nữ vọng ra. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra trước mặt cô là một người phụ nữ chỉ choàng tấm khăn tắm, tóc xoã dài trông vô cùng lẳng lơ. Cô phút chóc bị đứng hình vài giây nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

" Tôi đến giao hàng, có phải cô đã gọi một xuất gà rán Khang Hỷ không ạ?"

" Đúng rồi, đợi tôi 1 tí." Cô ta đi vào trong lấy điện thoại rồi nhanh chóng bước ra.

Lạc Hy bất chợt bị thu hút bởi người nằm bên trong. Cô cố gắng lách mắt sang một bên để xem người bên trong là ai thì cô gái đã bước ra.

"Của tôi bao nhiêu?"

"Của chị là 30 tệ." Lạc Hy quét mã sau đó cất điện thoại vào cái túi nhỏ đeo ngang eo.

"Đây,đủ rồi chứ?"

"Vâng, cảm ơn ạ! Chúc chị ngon miệng."

Nói rồi cô bước ra, không bận tâm đến bọn họ. Đột nhiên cô bất chợt nhận ra " Chìa khoá xe? Mình quên mất phải rút chìa khoá xe ra rồi!" Cô hốt hoảng chạy nhanh như hoả tốc xuống tầng. Chạy ra đến cửa cô chỉ biết đứng tròn mắt tinh tâm trạng lẫn lộn hết vào nhau. Cô chậm rãi nhích từng bước về phía trước nói với giọng điệu vô cùng đau khổ " Chiếc xe của mình, làm sao đây. Cả năm làm việc của mình giờ đâu mất rồi! Tất cả là tại cái não mất trí này, làm sao đây, giờ phải làm sao đây huhu..." Cô ngồi bệt xuống khóc trong đau khổ. Lần này coi như xong, gà chưa giao xong đã bị tỏm hết còn mất thứ giá trị nhất trên người. Chắc chắn trở về cô sẽ bị đuổi việc, không biết là lần thứ bao nhiêu từ khi cô bắt đầu tìm kím việc làm.

Tâm trạng cô lúc này trống rỗng, bước đi vô hồn, lo lắng không biết phải ăn nói thế nào với ông chủ. Cô gọi cho khách hủy hết đơn và xin lỗi vì không thể giao hàng cho họ. Sau khi đi một vòng suy nghĩ cô ngồi lại ở một băng ghế trước công viên.

" Mình có nên gọi cho ông chủ không? Nếu vậy 100% chắn chắn sẽ bị mắng cho một trận sau đó đuổi thẳng mình ra khỏi tiệm. Khó khăn lắm mình mới tìm được một công việc, chẳng lẽ lần này lại thất bại nữa sao? Tất cả là tại cái tính hậu đậu này!" Cô tự gõ vào đầu mình.

Chẳng có thứ gì trên đời có thể diễn tả tâm trạng của cô lúc này,thật tồi tệ.

Tiếng chuông điện thoại rung lên. Màng hình hiển thị " Ông Chủ ". Coi như xong không muốn thấy thần chết, thần chết đã tự tìm đến. Cô rung rung đôi tay đấu tranh suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng nhấc máy.

"Alo? Ông chủ ạ?"

Một tiếng hét vang trời vọng tra từ loa điện thoại.

" TRẦN LẠC HY! Cô đã làm gì vậy hả? Tại sao khách của tôi lại đánh giá 1 sao nhiều đến vậy? Cô giao hàng như nào thế hả?"

"Ông chủ! Tôi thật sự không cố ý, tôi thành thật xin lỗi."

"CÔ NÓI CÁI GÌ? Cô đã làm gì với số gà của tôi vậy hả?"

Cô đưa xa điện thoại ra, gương mặt vô cùng khó coi.

" Tôi...tôi... Tôi bị cướp mất xe rồi số hàng đó... Tôi để hết trên xe nên...nên... Tôi xin hứa, ngày mai, ngày mai tôi sẽ cố gắng làm thật chăm chỉ, số hàng đã mất cứ trừ vào... lương của tôi đi ạ, làm ơn hãy cho tôi một cơ hội. Cầu xin ông!."

-TRẦN LẠC HY! Cô có thật sự muốn đi làm không vậy? Ngày đầu tiên đã đánh khách bị thương, tôi đã cho cô một cơ hội và giao cho cô trách nhiệm giao hàng. Lần này cô lại làm mất hàng giao cho khách, cô còn dám xin tôi cho cô một cơ hội?"

" Tôi không cố ý mà, là anh ta động tay chân với tôi trước!"

" Thôi được rồi, Trần Lạc Hy! Ngày mai cô đừng đến làm nữa, nếu tiếp tục cho cô làm ở đây tôi sẽ không giữ nổi cái bảng hiệu này mất."

"Ông chủ! Làm ơn đừng đuổi tôi mà." Cô nài nỉ vang xin. Giọng nói trong điện thoại càng dứt khoát.

"Được rồi, số hàng cô làm mất tôi sẽ bỏ qua. Mau về lấy hết đồ của cô ở đây rồi đi đi.

"Ông chủ..."

Píp píp píp...

Ông ấy tắt máy, ngắt ngang lời nói của cô. Thở một hơi dài đầy thất vọng " Lần thứ 15 rồi, thật là đáng thương." Bất chợt cô nhìn sang bên trái, một bảng được treo Poster với Gương mặt rất quen thuộc với dòng chữ Tống Thiên Vương, một thần tượng vô cùng nổi tiếng và được đông đảo cô gái yêu thích trong đó có cô. Fandom thường gọi anh ấy là Vương Vương, anh ấy thật sự tài giỏi ,đẹp trai và giàu có. Đối chiếu với bản thân cô thật sự trái ngược hoàn toàn, chỉ biết theo đuổi Vương Vương một cách lặng lẽ, âm thầm theo sau thành công của anh ấy. Điều đó đã khiến cô hạnh phúc lắm rồi.

Đang chìm đắm vào những suy nghĩ vu vơ, vô thực thì từ đâu một cậu nhóc vội vã chạy đến.

" Ơ? Hahahaha... tại sao lại có người xấu xí đến như vậy. Hahahahaha. " Cậu bé chỉ tay vào cô cười ôm bụng mỉa mai.

Cô bất giác đứng hình vài giây trước thái độ khinh thường không đáng có của một đứa bé nhỏ hơn mình tầm 5 6 tuổi. Cô cao giọng " Này, nhóc là ai? Tại sao lại có thái độ đó với người lớn vậy hả? " Cô cóc vào đầu đứa bé một cái rõ đau.

Cậu bé ôm lấy đầu, đôi mắt hình viên đạn " Này! Cái người xấu xí đáng ghét kia, chị có biết tôi là ai không hả? Tôi sẽ gọi người bắt chị đưa vào đồn cảnh sát." Dứt câu cậu bé chạy vào bên trong công viên khóc oà lên.

Cô tròn mắt bất ngờ vì một đứa bé chỉ tầm 11 tuổi lại có cái thái độ không thể chấp nhận được, không biết ai đã dạy cậu bé đó trở thành một người như vậy, thật sự rất không nên. Cho dù giàu có hay quyền lực đến đâu cũng phải biết trên dưới rõ ràng. Cô nhìn theo dáng cậu bé đang ôm lấy tráng khóc nức nở chạy vào bên trong.

---------------

Cậu bé chạy đến người phụ nữ, vùi đầu vào ôm bà khóc hét lên, liên tục chỉ về hướng Lạc Chi.

"Mẹ ơi, mẹ ơi! Ở đó, ở đó, chị ta đã cóc vào đầu Thiên Khải của mẹ. Mẹ mau gọi người ra bắt chị ta lại đưa vào đồn cảnh sát nhanh lên." Cậu bé nức nở.

" Có phải con đã gây sự không?"

" Con không có! Con chỉ thấy hiếu kỳ chạy đến xem thử một tí không ngờ chị ta đánh con. Đau lắm mẹ thấy không?"

Bà vuốt đầu cậu con trai nói nhẹ.

" Được rồi, nói thật với mẹ. Có phải con đã gây sự không?"

" Mẹ, con...con. Con thật sự không cố ý con chỉ thành thật thôi. Mẹ đã dạy con nên thành thật với mọi người phải không. Chị ta xấu xí thì con nói xấu xí. Con không có lỗi, chính chị ta vô cớ đánh Tiểu Khải." Nói rồi cậu bé xoa xoa cục tròn trên đầu mắt liếc về phía Lạc Hy vô cùng ấm ức.

Người phụ nữ tròn mắt bất ngờ.

" Tại sao con lại nói như vậy? Đúng là mẹ đã dạy con phải thành thật nhưng không phải trong trường hợp này. Con nói như thế sẽ làm người khác tổn thương. Nếu con bị người khác nói như vậy con sẽ thế nào?."

Cậu bé nhanh chóng trả lời " Tất nhiên con sẽ nổi giận rồi. Ai lại dám nói Tiểu Khải con xấu xí được chứ?"

" Đúng vậy, Nên Con hãy đến xin lỗi người ta mau."

Cậu bé chao mày, ấp úng.

" Nhưng mà, nhưng mà chị ấy đã cóc vào đầu con coi như hoà có được không?"

Bà nghiêm mặt " Không được, Nếu con không đi mẹ sẽ để con ở đây hối lỗi."

" Không, con sẽ đi ngay đây." Cậu bé lê từng bước về phía Lạc Hy. Người phụ nữ chỉ biết lắc đầu mỉm cười nhìn theo.

-------------

Cậu bé bước đến.

" Ơ? Nhóc con này còn dám quay lại à? Có tin chị cho em thêm một sừng nữa không?" Cô giơ tay lên.

Cậu bé lùi về sau đưa tay ra ngăn lại.

"Đừng! Tôi không phải đến để cải nhau với chị."

Cô bình tĩnh thu tay về.

" Vậy nhóc đến làm gì? Định trêu chị nữa à?"

Cậu bé ho vài tiếng rồi nói " Xin lỗi!", giọng nói phát ra vô cùng nhỏ, nếu không để ý sẽ không thể nghe được cậu ta nói gì.

Cô chao mày lắng tai nghe " Em nói sao?"

Cậu bé cuối mặt thở một hơi dài.

" Cho em xin lỗi."

Cô nhìn xung quanh, rồi xoay lại cậu bé tay chỉ về khắp hướng.

" Em nói với ai thế? Chị à?"

Cậu bé bậm môi, hai má phồng ra.

" Tôi nói chị đấy! Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã nói chị xấu xí mặc dù đó là sự thật! Không hiểu tại sao mẹ tôi lại bắt tôi đi xin lỗi một người ngốc đến mức như chị. Đáng ghét!"

Cô tròn mắt " Nhóc nói gì cơ?"

Cô giơ tay thành nắm đấm " Nhóc muốn thêm một cái cóc vào đầu mạnh hơn đúng không?"

Cậu bé nhắm tịt mắt, ôm lấy đầu ngồi xuống.

" Tôi xin lỗi. Đừng đánh! Tôi chịu thua chị, được chưa?"

Lạc Hy bước đến bung bàn tay co thành nắm đấm của cô đặt lên đầu cậu bé, cả người cậu bất giác rung lên.

" Được rồi, chị không làm gì đâu. Lần sau đừng nói với người khác như thế. Như vậy nhóc sẽ giống như người xấu vậy."

" Tôi không phải người xấu." Cậu bé ngước lên.

" Được rồi, em không phải người xấu."

Cô vuốt tóc cậu.

Cậu bé đứng lên, hất tay cô ra.

" Được rồi, tôi xin lỗi rồi đấy. Chúng ta hoà nhau!"

" Được rồi, hoà." Cô đưa nắm đấm ra định "đóng dấu" với cậu, như phản xạ cậu bất chợt lùi lại.

" Chị không làm gì em đâu, chúng ta đóng dấu hoà thôi mà."

Cậu bé ho vài tiếng " trò trẻ con " rồi nhanh chóng đưa tay đóng dấu.

" Chị tên là Trần Lạc Hy."

Cậu bé liếc nhìn cô.

" Tôi tên Trần Thiên Khải." Sau khi nói tên mình cậu bé mỉm cười đầy đắt ý.

" Ồ, tên nghe hay đấy!."

Cậu bé tròn mắt.

" Tên nghe hay đấy? Chị không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Chị không cảm thấy tên của tôi rất đặc biệt sao?"

Cô gật gật đầu.

" Nghe có vẽ cũng đặc biệt."

"Có vẽ? Chị chưa từng nghe tên này bao giờ à?"

Cô nhún vai.

Cậu bé bất lực " Đúng là không thể tin được, chị có biết Tập đoàn LCM không?"

Cô gật đầu. Cậu bé như tìm thấy tia sáng, tiếp tục vênh mặt.

" Tôi chính là ông chủ tương lai của tập đoàn đó. Thấy sao, ngầu đúng không?"

Cô gật gù " Um... Chúc mừng nhóc."

" Chúc mừng? Tôi thật không hiểu nổi chị." Cậu bé thở dài.

" Chị bao nhiêu tuổi? Nhìn có vẽ là sinh viên ra trường."

" Chị chỉ có 19 tuổi thôi. Nhìn nhóc có vẽ bé hơn chị 6,7 tuổi đúng không?"

" Tôi 11 tuổi rồi nhé."

" Ông cụ non lớn rồi nhỉ." Cô xoa đầu cậu bé.

" Này! Không phải ai cũng động vào tôi được đâu đấy." Cậu ôm đầu chạy vào trong, không quên trêu ngươi cô một cái.

Lạc Hy thở ra một hơi, lắc đầu.

--------------

"Mẹ ơi, con đã xin lỗi rồi. Chúng ta về thôi."

" Con có thành tâm không đấy?"

Cậu bé ưỡn người " Tất nhiên rồi."

" Như vậy mới là Tiểu Khải ngoan."

" À, đúng rồi! Tên chị gái đó rất giống tên của chị Lucy."

Bà nhìn cậu bé.

" Chị ấy tên gì?"

"Lạc Hy ạ! Trần Lạc Hy"

"Lạc Hy? Chị ấy ở đâu?" Gương mặt bà trở nên sốt sắn.

Cậu bé chỉ tay về hướng ghế ngoài công viên. Bà vội vàng chạy đến, cậu bé khó hiểu chạy theo sau.

"Ơ, Chị ấy đâu rồi nhỉ?"

Bà vội vã, lay mạnh Thiên Khải.

" Chị ấy đâu rồi?"

" Con không biết, chị ấy đã ngồi ở đây. Nhưng mà..." Cậu bé đau đớn nắm lấy tay bà.

Như nhận ra, bà lỏng tay rồi xoa đầu con. " Chúng ta về thôi."

Cậu bé gật đầu.

Hai người tiến về phía chiếc xe hơi sang trọng đỗ gần đó. Trong tâm trí bà lúc này đặt ra hàng ngàn câu hỏi.

"Có phải là con không? Tiểu Thanh...?"

--------------

Lạc Hy một mình lủi thủi đến bến xe buýt. Ngồi xuống hàng ghế chờ, tâm trạng vô cùng mệt mỏi suy nghĩ về cuộc đời, không biết tháng ngày tới mình sẽ phải sống như thế nào. Bên cạnh cô bất ngờ xuất hiện một người vô cùng lạ thường. Trên người anh ta mang toàn màu đen. Nón đen, khẩu trang đen, áo đen, quần đen đến áo khoát cũng màu đen. Anh ta ngồi phía bên phải gần sát cô, cô sợ mình gặp phải tên biến thái nào rồi. Vội ngồi nép sang bên trái, hắn nhìn cô rồi xoay mặt đi nơi khác.

May mắn không phải biến thái, cô xoay về phía sau, trước mặt là Poster của Vương Vương, nụ cười của anh ấy thật sự khiến tôi quên đi thế nào là mệt mỏi.

" Vương Vương à, anh cười đẹp lắm. Hãy giữ nụ cười này mãi nhé, hôm nay đúng là ngày tồi tệ của em nhưng không sao. Bởi vì âm nhạc của anh là liều thuốc có thể xoa dịu vết thương lòng nhanh nhất đấy."

Cô đeo tai nghe vào bắt đầu nghe nhạc đắm chìm vào âm nhạc của Vương Vương và hát theo giai điệu một cách trôi chảy. Cô thực sự đã không nhận ra, người bên cạnh cô đã nhìn cô như thế nào .Khi xe đến thì hắn đã đi từ bao giờ rồi. Cô cũng không thắc mắc và cũng nhanh chóng gạt qua vì chẳng có gì để cô phải bận tâm cả. Lên xe buýt đến tiệm gà, cô đã bị mắng thêm một trận té tát, hứng chịu thêm những cái nhìn khinh miệt của những nhân viên.

Và hôm nay... Cô chính thức thất nghiệp.

--------------

9h tối.

Sau khi tẩy trang sạch sẽ.

Kết thúc một ngày không hề may mắn, cô nằm ườn lên giường. Theo thói quen trước khi đi vào giấc ngủ, cô lướt Weibo trang cá nhân của thần tượng. Thông báo hiển thị Vương Vương đã đăng một bài viết.

Nội dung bài đăng :"Mình sẽ cho ra bài hát mới, mình vừa có 1 ý tưởng rất tuyệt, chắc chắn sẽ không làm các "BÁO CON" thất vọng. Cảm ơn các bạn."

Cô thét lên.

" Thật sao? Vương Vương sắp com back, lại sắp có hit mới rồi nhỉ? Mình nhất định phải cày cho Vương Vương phá Kỷ lục của MV The Love mới được."

Cô bắt đầu lướt xem bình luận.

"Anh ấy đã đến tập hóa gần nhà tôi này,tôi chỉ chụp được ở xa như này thôi" một fan tải ảnh lên.

"Tôi cũng bắt gặp anh ấy rời bến xe buýt gần công viên Phú Lâm vì bị phóng viên phát hiện đấy."

"Bến xe buýt gần công viên Phú Lâm?Bến xe buýt sao?"