Hẹn Hò Với Thần Tượng

Chương 2: Chuyến Đi Định Mệnh

"Bến xe buýt gần công viên Phú Lâm? Chẳng phải là nơi mình đã về sao? Vương Vương đã đến đó. Tiếc thật, tại sao mình lại không gặp được anh ấy chứ?" Cô tiếp tục xem bình luận trong tiếc nuối.

" Chẳng phải nơi đó gần tòa nhà KYWORLD sao? Mà lúc chiều tôi đã đi qua rồi, tại sao lại không thấy nhỉ? Tiếc quá!!!!"

"Nghe bảo Vương Vương hôm sau sẽ đến Hải Nam."

"Hơ!Thật sao? Tôi bận học mất rồi, nhà tôi cũng ở gần đấy. Các bạn đi đón vui vẻ huhu."

"Nhà tôi cũng ở Hải Nam nhưng xa khu vực thuyền cập bến lắm, nghe bảo Vương Vương sẽ đi du thuyền ra Gia Long".

"Anh ấy không biết bơi mà? Anh ấy còn bị ám ảnh với nước nữa, Đi ra đấy làm gì?"

"Tôi lo cho anh ấy quá, không biết có thật là đi Gia Long không?"

"Chỉ nghe đồn thôi."

"Chắc cũng chỉ là tin đồn thôi. Anh ấy sẽ không ra biển đâu."

Lạc Hy lắc đầu " Vương Vương có ký ức xấu với nước, nếu không quan trọng anh ấy sẽ không dại mà đi ra biển."

Reng Reng ...

"Alo? Mầy đấy à?" Cô bạn thân Tịnh Nhi của cô gọi đến.

"Ừ,tao đây."

"Mày có thời gian không?" Giọng nói Tịnh Nhi có sẽ sốt sắn.

"Có việc gì sao?"

"Tao có hai vé đi Hải Nam. Đi không?"

" Đi... À không, tao vừa thất nghiệp, còn mất xe, tao không còn xe chở mầy đi khắp nơi nữa."

" Ở nhà đi tao nuôi mày, không có xe tao đèo mầy đi."

" Mày nói vậy tao cảm thấy, Tao đúng là đáng thương quá."

"Rốt cuộc mầy có đi không?" Tịnh Nhi hối thúc.

" Ây, gấp gáp thế? Sao mà không đi được.Free mà hahaha."

"Ok cô gái! Mai 7h Tao sẽ láy xe đến đón. Thế nhé tạm biệt!"

Píp píp... Tịnh Nhi luôn luôn như vậy, nhanh gọn, rõ ràng.

Tắt máy cô nằm xuống rồi mơ về chuyến đi tốt đẹp của ngày mai.

----------------

6h Sáng hôm sau...

Cô có thói quen thức dậy từ rất sớm vì khi ở cô nhi viện, tất cả mọi người thường thức dậy vào lúc 5h30 vì phải trực nhật và đến trường. Sau 1 tiếng chuẩn bị cuối cùng cũng hoàn tất, vẫn kiểu makeup như vậy, gương mặt đen nhẹm chấm thêm vài vết tàn nhan. Cô thực sự thấy thích thú với gương mặt này vì đơn giản cô thấy " nó đẹp".

Tít Tít Tít...tiếng còi xe in ỏi.

"Ra ngay." Cô hét lớn.

Bước ra, một chiếc mui trần BMW đỏ sang trọng đã đợi sẵn.

"Nhanh lên." Tịnh Nhi vẫy gọi, cô bất giác giật mình rồi nhanh chóng kéo vali đến.

Cô thực sự không nghĩ đến ngày bản thân có thể ngồi trên một chiếc xe đắt tiền như vậy. Mặc dù chơi thân với Tịnh Nhi từ khi còn bé nhưng chưa từng bước lên xe của Tịnh Nhi, cô ấy chỉ toàn đi xe cô thôi.

"Mầy làm gì mà ngớ người ra vậy?."

Cô lắc đầu " Đúng là nhiều tiền, mày có thể chia sẽ bí quyết giàu có cho tao được không?"

" Được chứ! Bước 1 Gia đình giàu có."

"Thôi tao không cần nữa."

Tịnh Nhi cười hớn hở " Không sao, mầy không có tao cho mầy."

Cô tròn mắt " Đúng là chỉ có mày hiểu tao."

Vừa dứt câu, chiếc xe phóng thẳng đến bến cảng Hải Nam. Nơi đây thật sự rất đẹp không khí trong lành với bờ biển dài xanh biếc.

"Woaaaa...đến rồi này. Đẹp thật!"

Cô nhắm mắt lại hít thở không khí trong lành.

Tịnh Nhi láy xe thẳng đến một bến đỗ gần boong tàu.

"Xuống thôi,tao sẽ gọi cho vệ sĩ đến láy xe về."

" Ok!"

Cô và Tịnh Nhi lên tàu, dường như khi đặt chân lên tàu, cô đã thấy thấp thoáng một bóng người thấp thoáng ở boong trên.

" Tịnh Nhi."

"Sao?"

"Chúng ta sẽ lên Boong trên à?"

"Không, boong trên hướng ra biển là tầng Vip. Chúng ta ở tầng 1, boong hạng nhất dành cho thương gia nếu chúng ta không có thẻ phòng mà tự ý bước lên sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền."

"Vậy sao?"

"Đúng rồi, rắc rối lắm nên tao không thích khoang hạng nhất, đi thôi phòng chúng ta bên này."

Tịnh Nhi và cô kéo Vali lên tầng 1.

Vào phòng, đập vào mắt cô là một phong cảnh đẹp hoàn mĩ, cô vô thức tiến đến cửa sổ, theo hướng gió nhìn ra biển.

"Nơi đây thật đẹp."

Tịnh Nhi mệt mỏi nằm ườn ra.

"Haizz. Tao nằm một tí đây."

Meozz,Meozz.

Một chú mèo trắng lông dài từ đâu chạy đến cọ vào chân Lạc Hy. Đây là giống mèo Ba Tư có vẽ rất đắt tiền.

" Ơ? Sao mầy lại ở đây?" Cô bế nó lên.

"Um... mầy tên gì thế?" Cô nhìn vào lắc cổ được đeo cùng với vòng dây màu hồng.

"Lyly? Tên mầy cũng đẹp như mầy vậy." Cô vuốt ve nó, ngắm nghía vẽ đẹp long lanh của nó. Trông nó cứ như 1 nàng công chúa mang vóc dáng của một con mèo vậy, thật cao quý.

"Mầy đang nói chuyện với ai vậy?" Tịnh Nhi hé mắt nhìn.

Tịnh Nhi từ nhỏ vốn đã không thích mèo, đặc biệt là mèo lông dài. Vậy nên không thể cho Tịnh Nhi thấy chú mèo này được, nếu không nó sẽ bị ném ra khỏi tàu mất.

"À...không, không có gì đâu. Tao ra ngoài một tí."

Dứt câu cô ôm Lyly bước nhanh ra khỏi phòng, thở phào nhẹ nhỏm. Cô cúi mặt nói với chú mèo đang nằm gọn trong tay.

"May cho mầy là thoát kịp, không thì mầy sẽ bị ném ra khỏi tàu hoặc trở thành mèo 3 món."

Như hiểu lời cô nói, đôi ngươi nó co lại, nó bất chợt rùng mình, nhảy xuống đất co chân chạy thẳng lên boong trên.

" Này, Lyly mầy chạy đâu đấy?" Ngó nhìn xung quanh không có người, cô nhanh chóng chạy theo.

"Lyly à! Lyly, mầy đâu rồi?" Vừa bước lên bật thang cô vừa gọi nhỏ. Đến khi gần ra phía trước đầu tàu của tầng 2 cô mới nhận ra mình đã lên khoang hạng nhất định đi xuống thì phát hiện nhân viên của khoang dưới đi ngang qua, cô cắn răng tiếp tục tìm kiếm. Bước hẳn lên bậc thang cuối cùng bên trên là 1 căn phòng sang trọng có cửa hướng ra mũi tàu, tôi ngó nhìn vào bên trong, Lyly đang nằm yên vị trên ghế sô pha.

" Lyly không được vào trong, người ta sẽ bắt mầy đi mất. Ra đây nào, tao sẽ cho mầy ăn." Lyly mở đôi mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục ngủ, như không thèm quan tâm cô nói gì.

" Lyly à, mau ra đây." Cô nhìn vào bên trong không thấy ai nên từ từ bước vào, chạy đến bế Lyly lên. Cửa hướng ra biển bị một tấm rèm che lại nên cô không thể quan sát không gian ngoài mũi tàu. Lyly lại vùng vẫy nhảy xuống, chạy tuýt ra ngoài hướng về phía mũi tàu. Cô cũng nhanh chóng chạy theo " Lyly, mầy đúng là không ngoan. Mau đứng lại..."

Cô nhẹ nhàng từng bước từng bước đi về phía trước, sau đó đứng nép vào một bên nhìn ra phía mũi tàu.

Một bóng hình xuất hiện trước mắt khiến cô sững người mất vài giây. Dáng hình đó không thể lẫn vào đâu được, chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần đen dài nằm trên chiếc ghế dài đặt bên trong mái hiên trước cửa phòng. Cho dù chỉ là bóng lưng hoặc chỉ là ánh mắt cô cũng sẽ không thể nào đoán sai.

"Vương Vương, là anh ấy sao?" Cô cố kìm nén lại, trong lòng bấm loạn " Mình đi cùng chuyến với anh ấy sao? May quá!" Cô sờ hai bên túi tìm điện thoại để chụp lại khoảnh khắc này thì phát hiện điện thoại bỏ quên mất ở trong phòng Tịnh Nhi mất rồi. Cô tự vỗ nhẹ lên tráng bất lực. " Mình đúng là xui xẻo mà."

Cô thất vọng tiếp tục nắm chặc vách tường nhìn ra với vẻ mặt đầy tiếc nuối. Trước mắt cô bây giờ là Vương Vương, thật sự là Tống Thiên Vương, thần tượng của cô. Bây giờ nếu xuống để lấy giấy bút xin chữ ký, sẽ phải qua ải của nhân viên. Nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ phải đền bù, cô làm gì có tiền nhiều để trả cho khoảng đó. Cô càng không muốn dựa vào Tịnh Nhi, nếu không có cô ấy cả đời cô cũng chẳng có tiền để bước lên chiếc thuyền sang trọng này, sẽ không thể nào đi cùng chuyến với Vương Vương. Chỉ nhìn thôi, cũng khiến tim cô đập loạn cả lên trước một vẽ đẹp hoàn mỹ, mái tóc hai mái bồng bềnh, một vẽ đẹp không thể lẫn vào đâu được.

Đang mãi mê ngắm nhìn thì bỗng nhiên Lyly từ đâu chạy đến nhảy vào lòng Vương Vương, cô giơ tay ra định gọi nhưng nhanh chóng giật lại, cô quên mất bản thân đang ở trong tình thế này, nếu bị phát hiện cô sẽ trở thành một người được gắn mát Fan cuồng mất. Anh ấy dường như không có vẽ bất ngờ với sự xuất hiện của Lyly, Thiên Vương mỉm cười vuốt nhẹ lông của nó, Lyly nằm trong lòng vô cùng hưởng thụ. Giọng nói trầm trầm vang lên " Mầy đã đi đâu, đừng nghịch quá." Nó như hiểu rõ lời Vương Vương "Meo~" một tiếng rồi tiếp tục nằm yên trong lòng anh. Anh đeo một chiếc kính râm đen, tai đeo Airports. Cô đứng đó ngắm nhìn hình dáng mà mình ngày ngày theo đuổi đang ở ngay trước mắt mình thật sự khiến cô có chút bấm loạn. Bổng một tiếng " Rắc " vang lên, cánh cửa phòng mở ra. Từ trong căn phòng bước ra một người đàn ông, ông ta bịch mặt đầy vẻ nguy hiểm, cô quan sát ông ta phát hiện ông ta không có vẽ đến tìm Vương Vương để nói chuyện một cách bình thường, tay ông ta đưa vào túi lấy ra một con dao bấm. Từ từ tiến lại gần Thiên Vương. Cô hốt hoảng thét lên.

"Vương Vương!"

Cô chỉ vừa dứt câu người đàn ông xoay về phía sau rồi nhanh chóng chạy về phía Vương Vương, như nghe được cô nói anh bật dậy, xoay về phía sau. Nắm chặc cánh tay đang cầm con dao đâm xuống. Anh bình tĩnh nhìn hắn " Là ai đã thuê ông đến đây?"

" Mày không cần biết!"

Diễn cảnh xảy ra trước mặt vô cùng cấp bách, cô ở đây vừa hoảng loạn vừa rung sợ, không biết phải làm sao.

"Làm sao đây, làm sao đây. Ở đây không có bảo vệ sao? Nếu mình đi gọi bảo vệ khi trở về Vương Vương sẽ bị ông ta làm gì mất rồi, mình lại không đem điện thoại. Làm sao bây giờ, có nên chạy ra không?" Cô bắt đầu luống cuốn cả lên.

Trong lúc cô quay quần suy nghĩ thì hắn đã dằn co với anh ấy ra tận lang can boong tàu.

" Rốt cuộc ông là ai? Tại sao Ông có thể vào được nơi đây? Vệ sĩ, vệ sĩ bỏ đi đâu hết rồi à?"

" Haha mày đừng gọi nữa, bây giờ ở đây không có ai cả. Có người muốn mày hôm nay phải chết."

"

"Ông đã làm gì với họ?"

"Làm gì? Tao chẳng làm gì cả. Mầy nên xem lại bản thân trước khi xuống Âm phủ kể tội đi."

Hắn tiếp tục đẩy Vương Vương ra sát mũi tàu. Người đàn ông vô cùng vạm vỡ vì vậy sức mạnh của ông ta có thể nói là mạnh hơn Vương Vương gấp nhiều lần.

" Ông...!"

" Haha, đúng là một cậu bé yếu đuối. Bao nhiêu năm rồi gặp lại vẫn yếu đuối như vậy. Chính mầy đã khiến tao phải ăn cơm tù suốt 11 năm, còn mầy thì thảnh thơi hưởng thụ."

" Khiến ông vào tù? Trước nay tôi chưa từng đắc tội với ai cả?"

" Mày quên rồi sao? Nếu mầy quên thì để tao kể cho mầy nhớ lại. Ngày xưa, có một cậu nhóc không biết sống chết đi lạc vào ngôi nhà hoang nằm sâu trong rừng, xung quanh mang không khí chết chóc với đầy xác động vật nằm rơi vãi trên nền đất, bốc lên một mùi hôi thối đến đáng sợ. Một người đàn ông với vẽ mặt lạnh lùng đang cố nhấn chìm một người phụ nữ xuống nước."

Vương Vương chao mày, cố dằn co.

"Ông không được nói nữa!"

Ông ta nhếc mép tỏ vẽ đắc ý.

"Mầy còn nhớ không? Người phụ nữ đó đã vùng vẫy, đau đớn như thế nào haha, có vùng vẫy đến đâu kết thúc cuối cùng cho những đứa không nghe lời chính là cái chết. Bỗng người đàn ông đó nhận ra cậu bé đang đứng nhìn mình, đôi mắt sợ hãi, thân hình nhỏ bé đang rung lên từng hồi, từng hồi, và..."

"Bong..."

Người đàn ông bị đánh ngất xỉu.

Trong lúc cô đang loay hoay suy nghĩ thì đột nhiên Lyly bước đến, nhìn nó như muốn đưa cô đến nơi nào đó. Cô không biết bản thân có bị nó quyến rũ hay không mà tin tưởng đi theo nó, nó chạy vào căn phòng lăn ra một cái ống nhựa đem đến cho cô. Cô nhận ra được ý đồ của Lyly, cô cầm ông nhựa chạy nhanh ra trước khoang tàu, lúc này Vương Vương đã bị ép sắp rơi xuống biển rồi, cô chạy đến nhắm tịt mắt đập mạnh vào sau gáy ông ta, không ngờ khiến ông ta ngất thật. Cô hé mắt ra, mỉm cười trước chiến thắng huy hoàng của mình rồi nhìn sang Vương Vương, anh ấy đang nhìn cô nhưng gương mặt trắng bệt.

Cô lắng nghĩ thầm "Hắn đã nói gì khiến anh ấy trở thành như vậy."

Bỗng Vương Vương mất thăng bằng ngã về phía sau. Cô hốt hoảng lấy tay bắt lấy "Không được, Vương Vương!" Sức của cô không thể chịu được sức nặng của Vương Vương. Cả hai cùng rơi xuống biển.

"Bùm..." Một tiếng động lớn vang lên. Áp lực nước như táp thẳng vào cơ thể khiến cô đau buốt, cô ôm chằm lấy anh, kéo anh lên khỏi mặt nước vì lúc này Vương Vương đã ngất đi rồi.

Cô dùng một tay đưa đầy anh ấy lên khỏi mặt nước tay còn lại cố gắng tăng áp lực nước bơi vào bờ.

Nếu một mình cô rơi xuống cô có thể tự bơi vào được nhưng lần này còn Vương Vương sức nặng của anh ấy đè nặng, cả người cô bị ghì xuống. Cô cố gắng dùng sức quẫy đạp, những người trên tàu không một ai phát hiện Boong trên xảy ra chuyện gì, cô không thể kêu cứu, càng không có cơ hội kêu cứu. Cô chiến đấu với nội tâm, dùng hết sức quẫy đạp hướng vào bờ.

"Nhất định phải đưa anh ấy vào bờ, nếu không cả hai chắc chắn sẽ bỏ mạng. Mình phải cố, nhất định phải cố. Nhất định phải cứu anh ấy."

Cô dùng hết sức bình sinh, để bơi vào bờ.

"Vương Vương à,cố lên sắp vào bờ rồi"

Cứ thế,tôi đưa anh ấy lên bờ. May mắn con tàu chỉ mới rời cảng một khoảng ngắn nếu không chắn chắc cả hai sẽ phải bỏ mạng ở đây. Cô kéo thân thể nặng trịch của Vương Vương lên bờ, vỗ nhẹ vào hai má anh.

"Vương Vương, Vương Vương anh có nghe thấy không? Mau tỉnh lại đi, Vương Vương!" Cô cứ gọi nhưng anh ấy không hề có phản ứng.

Lúc này, tim cô bấm loạn cả lên.

" Làm sao đây? Chẳng lẻ anh ấy bị ngộp nước?"

Cô bắt đầu cuốn cuồng áp tai vào ngực anh nghe nhịp tim, cảm thấy nhịp tim của Thiên Vương lúc này đang yếu dần. Lạc Hy gấp gáp đặt tay lên ngực anh bắt đầu sơ cứu, cô nhấn từng nhịp, từng nhịp để ép hết nước trong phổi ra ngoài, nhưng vẫn không cảm nhận được nhịp thở của anh.

" Làm sao đây?" Cô lúc này chỉ có một suy nghĩ là làm cho anh ấy tỉnh lại.

"Bắt buộc thôi, mình không cố ý đâu."

Cô ngước cằm Vương Vương lên rồi bắt đầu hô hấp nhân tạo, cô truyền không khí bằng môi, sau đó típ tục ấn theo từng nhịp.

"Ư Hưm..." Vương Vương nôn hết nước ra ngoài, lúc này Lạc Hy mới thật sự bình tĩnh trở lại.

" Vương Vương anh tỉnh rồi. May quá!"

Thiên Vương từ từ mở mắt nhưng xung quanh vẫn còn mơ hồ, anh không biết đây là đâu mà chỉ biết cơ thể đang mệt rã rời. Trong không gian mờ ảo đó xuất hiện bóng hình của một cô gái.Tuy mờ ảo nhưng anh nhận ra gương mặt cô gái này rất xinh đẹp.

Lạc Hy nhận thấy Vương Vương đã mở mắt nên cố dìu anh dậy. Nhưng sau đó anh ấy lại nhắm mắt và dường như ngất đi. Trước khi ngất đi, khuôn miệng anh ấy mấp máy điều gì đó, cô không suy nghĩ nhiều mà cố gắng đỡ thân hình nặng như tượng đá của anh đứng lên. Cô lấy áo che mặt anh, rồi nhanh chóng dìu anh ấy tìm bệnh viện. Không có điện thoại, trên người lại không có tiền, cô không biết phải nhờ đến ai đành bất lực một mình dìu anh ấy đến một bệnh viện nhỏ cách đó 200m.

Đến cửa 3 y tá đến giúp cô đỡ anh ấy lên băng ca rồi đẩy vào phòng cấp cứu.

Một cô y tá ở lại giúp Lạc Hy đến quầy để làm một số giấy tờ.

Đến quầy thủ tục, cô không thể xuất trình giấy tờ vì tất cả điện thoại, bóp tiền cô đều bỏ trên tàu. Cô chỉ nêu được tên tuổi, số và địa chỉ liên lạc của Thiên Vương, tên tuổi, quê quán và nơi ở hiện tại của mình ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác. Rất may, họ đã cho cô xuất trình sau. Cô y tá đưa cô đến nơi làm thủ tục từ đầu đến cuối nhìn cô chằm chằm. "Chẳng lẽ là do cả người cô ước sũng" cô cúi xuống nhìn bản thân. Quần áo đang nhỏ nước xuống sàng, cô lao công nhanh chóng lau dọn, cô thật sự cảm thấy rất có lỗi, lúc này cô không thể rời khỏi đây. Cô định về ghế ngồi Phòng cấp cứu chờ đợi thì cô y tá kéo cô sang một bên.

" Mặc như vậy sẽ dể bị cảm lạnh, chị sẽ cho em mượn một bộ quần áo."

Cô tròn mắt bất ngờ.

" Thật ạ? "

Cô y tá mỉm cười.

" Xin lỗi vì đã xem thông tin của em, nhưng nhờ vậy chị mới biết ở thành phố rộng lớn này lại có người cùng xuất thân từ Cô Nhi Viện giống chị, chị có thể hiểu khó khăn của em, giúp đỡ nhau một ít chẳng có gì sai."

" Chị từng ở Cô Nhi Viện sao?"

" Đúng vậy, nhưng khi lên 10 tuổi chị đã được nhận nuôi rồi."

" Vâng, chị thật may mắn."

Cô y tá phất tay.

" Không, chẳng qua khi xưa một họ hàng xa của bố mẹ chị phát hiện ra chị nên đã đến nhận nuôi. Chị tên là Như Thủy, nếu em cần giúp gì cứ tìm chị, chị làm việc ở đây."

Cô gật đầu " Vâng ạ, em tên Lạc Hy, Trần Lạc Hy."

" Tên của em cũng đẹp như con người của em vậy. Được rồi, Nhanh lên! Chúng ta phải thay bộ đồ ướt sũng này ra nhanh. Nếu không em sẽ bị cảm đấy."

" Vâng ạ."

Cô ấy đưa Lạc Hy đến phòng y tá. Trong suốt quãng đường đi đến căn phòng này đều không hề có bất kì tấm kính nào và cả trong phòng y tá cũng vậy. Cô ấy đưa cho Lạc Hy một chiếc váy màu xanh biển nhạt có thêu hoa anh đào. May mắn chiếc váy mặc vào cơ thể cô vừa như in. Lạc Hy bước ra khỏi phòng, ánh mắt cô y tá vô cùng ngạc nhiên.

"Sao em có thể xinh đẹp như vậy? Đúng là người đẹp mặc gì cũng đẹp."

Cô xấu hổ đặt tay sau gáy " Em cảm ơn ạ, nhưng Chị cứ nói quá lên. Em làm gì xinh đẹp đến thế."

" Chị nói thật, em thật sự rất xinh đẹp."

Cô chỉ biết đứng cười ngượng ngùng vì xấu hổ.

" Chị... Có thể đưa em đến phòng cấp cứu không?" Câu nói xua tan sự ngượng ngùng đang bao trùm.

"Được chứ, đi theo chị." Cô ấy đưa Lạc Hy đến phòng cấp cứu sau đó rời đi.

Khi Lạc Hy đến phòng cấp cứu, Thiên Vương đã được chuyển đến phòng hồi sức rồi.

Được biết anh ấy bị nước tràn vào màng phổi và tạm thời đã qua cơn nguy kịch. Nguyên nhân dẫn đến sự mất kiểm soát và chứng sợ biển, một phần là do chấn thương tâm lý phần còn lại là do bệnh nhân trốn tránh không dám đối mặt với nỗi sợ hãi dẫn đến tình trạng nghiêm trọng hơn. Cô tìm đến phòng hồi sức, Nhìn vào bên trong bác sĩ đang trao đổi với một người đàn ông và một cô gái. Thiên Vương vẫn chưa tỉnh lại, mọi chuyện đều đã được giải quyết, không còn việc gì cần đến cô nữa.

Người đàn ông và cô gái bên trong chính Quản lý Kim và Trợ lý Dương, cô không thể vào trong được. Chỉ biết đứng bên ngoài nhìn gương mặt đó mà không thể nào đến bên chăm sóc.

.......

Thiên Vương từ từ mở mắt. Quản lý Kim nhanh chóng chạy đến đỡ anh ngồi tựa lưng vào thành giường.

"Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

Thiên Vương chao mày cất giọng trầm trầm có vẻ yếu ớt.

" Đã bắt được hắn chưa?"

" Bắt được rồi! Hắn đúng là xảo quyệt, truyền lệnh giả của cậu bảo tất cả vệ sĩ xuống tầng 2 canh gác. Ây, chết thật! Lúc đó tôi đã làm gì vậy chứ? Thành thật xin lỗi cậu rất nhiều, Vương Vương."

Thiên Vương nhắm mắt vắt hai tay ra sau, đầu tựa vào sau thành giường.

" Bắt được thì tốt, Tôi không trách anh."

Quản lý tức giận " Lần này tôi nhất định sẽ cho ông ta ăn cơm tù đến cuối đời."

Thiên Vương bình thảng lạnh lùng.

" Tôi không muốn chuyện này có sự góp mặt của truyền thông. Ông tự mà lo liệu hết đi."

Quản lý Kim gật đầu " Tôi sẽ giúp cậu giải quyết toàn bộ. Chắc chắn sẽ không có một con chó săn nào biết được câu chuyện này."

" Vậy thì tốt."

Bỗng Quản Lý Kim nhớ ra gì đó.

" À, Đúng rồi! Vương Vương, Có một cô gái đã cứu cậu và đưa vào bệnh viện, hình như là... Lạc Hy? Cô ta tên Lạc Hy thì phải."

Thiên Vương chao mày " Không phải các người cứu tôi sao?"

" Không! Lúc cậu rơi xuống biển tôi không có ở đó. Tôi được bệnh viện gọi đến, xém tí thì tim rơi ra ngoài."

" Thật sao?"

Quản Lý Kim và Trợ Lý Dương đồng thời gật đầu.

Trợ lý Dương nói " Thật đó, cô ta chính là mối đe doạ cuối cùng. Nếu cô ta kể với mọi người nhất định mọi chuyện sẽ bại lộ, chuyện này ảnh hưởng không nhỏ tới hình ảnh Đế Vương mà cậu gây dựng bao lâu nay. Tôi đã tìm hỏi khắp nơi nhưng, nhưng mọi người đều nói, Ngay sau khi chúng tôi đến đây thì cô ta đã biến mất rồi."

Thiên Vương rơi vào trầm tư, gương mặt có chút khó chịu.

" Đưa Lyly cho tôi."

Trợ Lý Dương, gật đầu đến mở Balo bế Lyly đưa cho Thiên Vương, bất chợt Lyly nhảy khỏi vòng tay anh chạy vọt ra cửa phòng. Cô đứng sau vách tường hơi sửng người. " Đừng đến đây, tao sẽ bị phát hiện mất." Cô đưa tay xua đuổi Lyly nhưng nó không hề phản ứng mà đứng đó nhìn cô với vẽ mặt bình thảng, vô tư đến lạ thường.

Bên trong tiếng Quản lý Kim vọng ra

" Tôi sẽ đem nó vào."

Quản lý Kim bước ra, cô đứng nép sau bức tường.

" Tiểu công chúa, không được chạy lung tung. Nếu mày làm Vương Vương tức giận mày sẽ bị gửi về nhà và không được theo Vương Vương đi concert nữa."

Sau đó, Quản lý Kim bế Lyly vào phòng.

Cô thở phảo nhẹ nhỏm, nếu lúc đó nó chạy đến cô cũng không biết xử lý như thế nào. Thật nguy hiểm...

Có lẽ đây thực sự là chuyến đi định mệnh của cô. Nếu không có chuyến đi này cô sẽ không thể gặp Vương Vương, không thể chạm vào anh ấy càng không có cơ hội nhìn rỏ từng nét trên gương mặt anh ấy. Lúc này cô mới tin lời các Fan đã từng gặp anh ấy nói lại anh ấy thật sự khá giống Vương Nhất Bát.

Sau khi biết rõ tình trạng của Vương Vương cô cũng yên tâm rời khỏi bệnh viên. Một mình cô từng bước rời khỏi đó, đến cửa bệnh viện một giọng nói cất lên " Ơ, bà chị hung dữ đúng không?"

Hết chap