-Con không đồng ý, có chết con cũng không đồng ý lấy anh ta.
-Cô,...
Tôi lườm hắn.
-Thôi ,thôi được rồi. Hai đứa chỉ mới gặp nhau, còn chưa hiểu nhau nữa cơ mà. Bà cũng già cả rồi, muốn có đứa cháu chắc để ẳm bồng trong những ngày cuối đời thôi, vậy mà các con lại...ư hư.-Bà vuốt ngực.
-Mẹ... mẹ có sao không?
-Bà chủ, bà có sao không? Để tôi đưa bà chủ lên phòng nghĩ ngơi.
Cô giúp việc dìu bà lên phòng.
-Haizz! Tối hôm qua bà cũng có nói với mẹ. Bà đang có bệnh trong người , không biết nay mai thế nào. Bà chỉ mong nhìn thấy Thiên Thanh nhà này yên bề gia thất, thì bà mới yên tâm. Vậy mà con lại...
-Mẹ,... con...con...
-A,mẹ có ý này! Hay là hai con tổ chức trước 1 lể đính hôn giả,mẹ sẽ cho 2 con thời gian 1 năm để tìm hiểu nhau, nếu 2 con vẫn giữ vững lập trường Không đồng ý hôn sự này thì mẹ và Dì sẽ chìu theo ý hai con.
Sau một hồi suy nghĩ...
-Được! Con đồng ý -Đồng thanh.
Tôi nhìn hắn bĩu môi, rồi chạy lên phòng.
--------------
Ngày hôm sau...
-Thiên Thanh,dậy đi con. Trời sáng rồi, chúng ta còn phải đi thử áo cưới nữa.
-Con muốn ngủ thêm tí nữa mà...
-Gọi cô chủ dậy,10p sau đưa cô chủ xuống xe.
-Vâng, thưa bà!
Vài phút sau...
-Cô chủ, cô mau xuống tầng,bà chủ đang đợi.
-Được rồi.
Tôi bước từ từ xuống tầng với vẽ mệt mỏi.
-Mau lên, còn phải gặp nhà thiết kế Lina để thử chiếc áo cưới mẹ đã đặt riêng cho con từ tháng trước.
-Tháng trước cơ ạ?
-Ây! Dù sao thì cũng phải cưới,mau mau lên.
-Dạ Vâng ạ.
Tôi bước lên xe,chớp mắt đã đến.Xe dừng bánh tại một cửa hàng áo cưới lớn bật nhất Trung Quốc.
Bước xuống xe, đi vào bên trong. Đập vào mắt tôi là một chàng trai mặt chiếc vest đen đang đưa tay chỉnh chiếc cà vạt của mình,người đó chẳng ai khác chính là hắn.
-Con đứng đần ra đấy làm gì, vào thay váy cưới kia kìa.
-Vâng...vâng!
Tôi lũi thủi đi vào.
-Chiếc váy này hợp với cô thật- cô nhân viên ngạc nhiên.
-Không đâu ạ. -tôi lắt đầu
-Cô ra thử xem,chú rể và mọi người sẽ bất ngờ cho mà xem.
Vén bức màng trắng,tôi bước ra.
Mọi ánh mắt đổ vồn về phía tôi một cách kinh ngạc.
-Một nàng công chúa!Đúng là một nàng công chúa.
-Đúng vậy Lina,chiếc váy thật sự rất hợp với con bé.
-Chiếc váy đó có tên là "Định Mệnh của Louries",chỉ có những người thật sự là chủ nhân của nó khi mặc nó vào người mới trở nên lộng lẫy. Tôi nghĩ có lẽ nó tìm được chủ của mình rồi.
-Đúng rồi Lina,không chê vào đâu được.
-Tôi đã dành 5 tháng để hoàn thành nó, nhìn con bé xem thật đẹp.
Tôi đứng đó, chẳng hiểu chuyện gì,hắn thì cũng như họ nhìn tôi ngạc nhiên.
-Chiếc váy này có vẫn đề gì à? Con thay ra nhé...-Tôi đi vào
-Khoan! Không, con thật sự rất đẹp. Chiếc váy rất hợp với con,màu trắng tinh khôi thể hiện sựnthanh lịch, từ những hoa hồng được kết hai vai áo ,đến tà váy phồng được đính những viên pha lê lấp lánh, khi con khoác nó lên người càng khiến nó trở nên lộng lẫy và nổi bậc.
-Vương Nhi! Con thấy thế nào?
-Thật sự rất đẹp...,à không!Chiếc váy rất đẹp.
-Ý anh là tôi không xinh đẹp chứ gì?Đáng ghét.
Tôi tức giận bỏ vào.Thay chiếc váy, tôi bước ra không quên ném một cái lườm về phía hắn.
-Mẹ đã định ngày Đính hôn là 3 ngày sau. Các con không được có ý kiến.
-Được ạ! Tùy ý mẹ quyết định " Sau khi lễ Đính hôn kết thúc,tôi sẽ cho anh lên bìa tạp chí ,nam ca sĩ nổi tiếng bị cô dâu bỏ rơi vào ngày Đính hôn" -Tôi cười nham hiểm.
Đột nhiên hắn bước đến.
- Vợ tương lai! Tôi có món quà muốn tặng cho cô -Hắn buông xuống một sợi dây chuyền.
-Nó là...?
Đột nhiên một thứ gì đó chạy ngang đầu ,một hình ảnh,một câu nói " Lạc Hy! Anh yêu em".
-A! -Tôi ôm lấy đầu khụy xuống.
-Thiên Thanh? Con sao vậy?- mọi người hoảng hốt.
- Mẹ! Con thật sự tên là Thiên Thanh sao?
Hết chap