Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 27

Sáng nay trên một chiếc xe nọ có hai người không nói chuyện với nhau, mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng, không khí vô cùng ngột ngạt. Anh thì còn đau và thấy hơi buồn vì hôm qua nó chỉ đùa vui với Long mà không để ý đến cảm giác của anh nên anh không nói gì mà cứ đợi nó lên tiếng trước. Còn nó thì nó thấy buồn vì hôm qua có bạn gái tới chơi cái là anh lén cùng bạn gái trốn khỏi nhà bếp, rồi lúc nó làm xong bánh bao nó lo anh đói nên nó rón rén bưng vài cái vào phòng khách cho anh ăn, nó vừa bước vào cửa thì thấy chị Hạ My đang ôm anh và hôn lên má anh, thấy nó chị còn khoát tay kêu nó đi để hai người ôm nhau. Nó đã đứng bên ngoài phòng khách khóc rất lâu cho tới khi tiểu Bảo và Long tìm thấy nó và kéo nó đi. Anh yêu chị Hạ My thiệt rồi, anh không quan tâm tới nó nữa, giờ nó vẫn đang rất buồn muốn được anh an ủi nhưng anh ghét nó đến nỗi không thèm nói chuyện với nó luôn.

Cứ im lặng buồn bã như vậy tới giờ trưa thì anh chịu hết nổi. Anh quyết định ngẩng mặt lên nhìn nó và hỏi nó tại sao không nói chuyện với anh. Anh quyết định bỏ qua cái sĩ diện của mình để lên tiếng trước với nó. Ai dè vừa ngẩng mặt lên thì thấy Long và Hạ My cùng bước vào phòng. Long nhanh chóng kéo nó đi xuống căn tin ăn trưa. Nó buồn bã cả buổi sáng vì người ta ghét không nói chuyện với mình, giờ lại thấy bạn gái của người ta đến tìm người ta thì mình có lí do gì mà không rời khỏi phòng cho họ tự nhiên yêu nhau. Nghĩ vậy nên nó để yên tay cho Long nắm và nhanh chóng đi khỏi cùng Long. Anh vừa buồn vừa quê độ nên lại nhanh chóng cuối gầm mặt xuống.

Anh Quân, em có mua hộp cơm trưa cho anh ăn nè. Em mở ra cho anh ăn nha.

Cảm ơn em, anh không đói, anh không muốn ăn.

Không được, anh không ăn rồi lại bệnh cho coi. Anh mà không ăn hết hộp cơm này thì em sẽ gọi cho mẹ nói anh bị bệnh đó.

Đừng, đừng mà. Anh sẽ ăn hết mà.

Nhìn anh xị mặt nhưng vẫn cố ăn hết hộp cơm mà cô phì cười thầm nghĩ " đúng rồi, anh ăn hết thì chút nữa mới có sức mà phẫu thuật chứ".

Anh đang định dẹp hộp cơm vừa ăn xong trên bàn thì điện thoại của anh reo vang.

Ủa, là mẹ gọi. Sao kì vậy, anh đã ăn hết hộp rồi mà sao em còn méc mẹ vậy?

Em có méc mẹ đâu? Anh thấy em gọi cho mẹ khi nào hả?

Vậy sao mẹ gọi cho anh nè?

Chắc mẹ gọi có chuyện gì đó. Anh mau nghe đi.

A lô, Quân hả con. Con nghĩ sao về việc mẹ sẽ gả chồng cho em Mơ?

Mẹ nói gì lạ vậy? Tự nhiên lại đòi gả chồng cho nó, nó còn con nít mà.

Con nít gì nữa, con bé gần 19 tuổi rồi, hồi xưa mẹ mới 17 tuổi đã lấy ba con rồi đó.

Mà mẹ định gả nó cho ai?

Thì là thằng Long trợ lý của con đó. Thằng bé đẹp trai, hiền hậu, có học thức, gia cảnh lại tốt nên mẹ thấy em con thật có phước khi gả cho thằng Long.

Không được. Tốt gì mà tốt.

Tại sao lại không được? Con nói lí do mẹ nghe thử xem.

Thì tại con bé chưa biết yêu là gì, nó còn khờ khạo. Nó chắc chắn không có yêu thằng Long.

Sao con biết? Sao con dám chắc nó không yêu thằng Long. Mẹ dọ ý nó rồi, nó nói nó rất thích thằng Long.

Con nói không được là không được. Đợi vài năm nữa nó lớn hơn, biết nó yêu ai rồi gả cho người đó.

Mẹ gả con gái của mẹ không cần con can dự. Mẹ chỉ nói qua cho con hay thôi, chứ mẹ sẽ tiến hành hôn sự cho hai đứa. Bye con.

Mẹ, không được, mẹ nghe con nói nè.

Tút... tút....tút....

Cúp máy, lòng bà Linh Phi trùng xuống. Thì ra con trai bà thích con gái bé bổng của bà là thật như lời Hạ My nói. Bà sợ Đình Quân tính đào hoa chỉ nhất thời kích động thích vẻ hoang dã của con bé rồi sau này nó sẽ làm khổ con bé nên bà mới nói như vậy theo lời Hạ My. Chứ bà thật sự không hề ghét hay chê con bé không xứng với con bà. Còn Đình Quân anh biết mẹ là người phụ nữ cương quyết, nói là làm. Anh phải làm sao đây? Anh phải thừa nhận với mẹ là anh yêu em gái của mình à hay là cứ im lặng đứng nhìn nó đi lấy chồng?, Sao anh thấy mình nhu nhược quá, anh ôm ngực lảo đảo đứng dậy cố đi tới cửa sổ

Anh Quân, anh sao vậy? Anh thấy đau hả?

Anh không sao, không sao.

Sau khi chơi đùa, ăn kem chán chê với bé Mơ. Bất ngờ Long ấn con bé ngồi xuống ghế rồi quỳ xuống cầu hôn

Mơ, anh rất thích em. Anh muốn cưới em làm vợ. Em đồng ý lấy anh nha.

Bé Mơ đâu có hiểu gì nên bị một phen hoảng hốt khi thấy Long quỳ dưới đất. Nó cố gắng kéo Long đứng lên.

Anh Long, sao tự nhiên anh lại quỳ, anh đứng lên đi. Anh sẽ bị đau đó, đứng lên đi mà.

Em không thích anh sao? Em không đưa tay cho anh đeo nhẫn thì anh sẽ quỳ mãi ở đây, không đứng lên luôn.

Sao kì vậy? Em thích anh Long mà. Chỉ cần đưa tay cho anh đeo nhẫn là anh chịu đứng lên chứ gì.

Giây phút bé Mơ chìa bàn tay cho Long lồng nhẫn cầu hôn vào cũng là giây phút người đàn ông đang ôm ngực bên cửa sổ đổ gục xuống nền nhà ngất lịm.

Hạ My tuy rất đau lòng nhìn anh vì con bé mà đau đến ngất đi, nhưng cũng cảm thấy vui vì kế hoạch hoàn hảo thành công nên cô nhanh chóng cho tài xế riêng của mình cõng anh đi nhanh ra xe lái thẳng tới bệnh viện.

Trên xe cô ôm anh vào lòng, hôn lên trán anh bảo anh cố lên chút nữa, anh sẽ được ghép thận và không phải chịu đau nữa. Hy vọng anh vui và khoẻ hơn vì sự hy sinh của cô. Cô cũng gọi điện cho Long nhắc lại anh là nói với mọi người và mẹ Đình Quân là Đình Quân phải đi công tác đột xuất nước ngoài với cô hơn 1 tháng mới về.

Anh vừa được đưa vào bệnh viện cũng là lúc anh tỉnh lại

Hạ My, đây là đâu, anh đang ở đâu đây? Ngực của anh đau quá.

Đây là bệnh viện, anh chuẩn bị được ghép thận. Anh cố lên chút nữa, sau khi ghép thận xong thì anh sẽ khoẻ hơn, không đau nữa.

Nước mắt của anh tuôn trào, anh bấu lấy tay Hạ My năn nỉ.

Em muốn sao cũng được, anh thấy đau lắm, anh không chạy trốn được đâu. Nhưng anh xin em, em gọi cho em gái của anh vào viện với anh được không? Anh muốn nhìn thấy nó khi anh tỉnh lại, nếu anh không tỉnh lại nữa thì linh hồn của anh cũng có thể nhìn thấy nó ở trong bệnh viện với anh. Anh xin em đó.

Cô muốn hét lên trong đau khổ vì anh đến lúc này cũng chỉ muốn nhìn thấy con bé đó. Nhưng nhìn thấy anh đau, anh van nài cộng với việc cô biết lần ghép thận này cô không thể túc trực bên cạnh chăm sóc cho anh, nên con bé đó là người chăm sóc cho anh tốt nhất khi anh phẫu thuật nên dù không muốn, dù lòng ghen tuông nhưng cô cuối cùng vẫn nắm chặt tay anh gọi cho Long kêu đưa con bé tới bệnh viện chăm sóc anh trước mặt anh để anh yên lòng nằm yên để được đẩy vào phòng phẫu thuật.