Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 26

Sáng nay anh thấy người ngợm mệt mỏi vô cùng, anh biết hôm nay là chủ nhật mà người lại rất mệt nên vẫn nằm ườn không muốn dậy. Anh nhớ lại nỗi ấm ức của mình hôm qua mà vẫn còn thấy ức. Rõ ràng là buổi chiều anh buồn, anh giận nó vậy mà về nhà nó cũng không thèm nói, không thèm nịnh anh tiếng nào. Ấm ức làm anh đau qua tìm nó thì lại thấy nó nhắn tin cười khúc khích như được mùa vậy. Ức, lấy gối đè lên mặt mình lăn tới lăn lui. À, nhưng mà tự nhiên thấy nhớ nó ghê á, với lại mình hứa chủ nhật này chơi với Bảo Bảo mà. Thế là lòm còm bò dậy thay đồ chui ra khỏi phòng, mắt dáo dác tìm.

Ahihihi... hihihi

Ahihihi... hihihi

Đúng rồi Bảo Bảo, em bơi như vậy đó, đúng rồi, đúng rồi. Bảo Bảo sao không bơi nữa mà đu người chị như vậy hả?

Em mỏi chân, ôm chị chút đỡ mỏi rồi em bơi tiếp hén. Ahihihi... vui quá à.

Mới sáng ra mà hai đứa không sợ lạnh hả?

A, ba, ba dậy rồi hả? hơn 10 giờ rồi còn gì nữa ba.

Anh hai, nước mát lắm, xuống đây chơi đi anh hai.

Nôn nao chơi với hai đứa nên anh không nghĩ ngợi gì mà cứ mặc như thế lao xuống hồ bơi. Vừa tới gần hai đứa anh để ý thấy con bé mặt đồ bình thường chứ không phải đồ bơi, chắc sáng nay bị thằng bé lôi kéo nên không kịp thay đồ. Nhưng chướng mắt ở chỗ là cái áo mỏng tang của con bé làm lộ rõ hết bờ ngực tròn của nó trong khi thằng bé thì cứ đu người nó, mặt thì áp ngay ngực lắc qua lắc lại. Thật là chướng mắt mà. Anh gỡ thằng bé ra, đặt nó ngồi ngay ngắn trên bờ rồi anh cởi áo thun mình đang mặc để trồng vào người con bé. Xong ra lệnh rất chi là nghiêm túc:

Chơi nước như vậy đủ rồi, người hai đứa lạnh hết rồi. Vào nhà thay đồ mau kẻo bệnh.

Á, không chịu đâu, ba vừa mới ra tới là không cho chơi rồi. Ba chơi với tụi con chút nữa đi.

Đúng đó anh hai, đang chơi vui mà. Chơi chút nữa đi anh.

Nghe lời ba vào nhà đi con, vào nhà kêu chị Mơ làm bánh bao ăn.

Yeahhhhhhh, oh yeah, vào làm bánh bao ăn chị Mơ ơi. Ba ơi, phần của Bảo Bảo 2 cái nhé.

Sau khi thay đồ rồi lại giúp tiểu Bảo Bảo mặc quần áo, chải tóc vuốt keo như yêu cầu của bé con thì anh đặt con trai lên cổ tiến thẳng nhà bếp. Hai cha con ngồi xuống bàn ăn cùng ngắm nhìn cô gái nhỏ mặc cái đầm xoè xinh xinh đang nhào nhào nắn nắn bánh bao. Anh hết nhìn con trai rồi nhìn cô gái nhỏ với nụ cươi tươi như hoa trên môi. Anh thầm nghĩ "đây chính là điều luôn làm anh vui chứ đâu". Anh yêu cái giây phút này, ước gì thời gian dừng lại để anh chìm trong cái khoảnh khắc hạnh phúc này mãi mãi. Bé Mơ cũng vui chẳng kém, miệng cười mỉm mãi không thôi.

Đíng đoong, đíng đoong.

Hạ My bước vào cười rạng rỡ tiến tới nựng tiểu Bảo Bảo. Anh lịch sự cười chào Hạ My, mắt thì liếc về hướng cô bé làm bánh bao.

Hạ My, em tìm anh có việc gì không?

Hôm nay em muốn ở bên anh mà anh lại muốn ở nhà chơi với Bảo Bảo nên em đến đây chơi với hai cha con.

Bé Mơ tự dưng thấy buồn nhưng nó nghĩ chắc anh vui khi có người yêu đến, nó cất giọng:

Chị Hạ My ngồi chơi với anh hai một chút, để em nhào thêm bột làm bánh cho chị luôn.

Nhào thêm bột cho phần của anh nữa nha cô bé.

Ủa anh Long, sao anh lại đến đây?

Em chào anh chị, chào tiểu Bảo. Anh đến chơi với bé Mơ nè. Để anh phụ em làm bánh nhé.

Anh lịch sự cười gượng với hai còn kì đà cản trở khoảnh khắc hạnh phúc của anh. Giờ thì hay rồi, có tới hai con kì đà luôn. Thế là Long và con bé vừa vui đùa vừa cùng nhau nhào nhào nặn nặn. Anh thì khóc không thành tiếng cũng phải gượng cười cùng chơi trò đập ông quan với tiểu Bảo và Hạ My vì Bảo Bảo muốn chơi.

Á, con bí rồi. Ba, ba, tới lượt ba đi đó.

Anh giật mình thoát khỏi nỗi buồn đang cố nhét sâu vào lòng, tay bốc sỏi định đi lượt của mình, mắt thì ngước nhìn đôi trẻ đang cười đùa

Mơ, mặt em dính bột nè. Để anh lau cho.

Anh dám trét bột vào mặt em nè, cho anh chết nè.

Ahihihi...ahihihi...

Tay anh thả rơi hết sỏi, vội vàng ôm ngực quay mặt đi cố giấu. Bảo Bảo đang mải mê chọn nắm kẹo ngậm mà cô Hạ My cho nên không để ý. Hạ My luôn quan sát anh nên nhận ra ngay là anh đang bị đau, cô nhẹ nhàng đi đến bên anh ôm lấy vai anh hỏi nhỏ:

Anh Quân, anh bị đau nhiều lắm hả? Em đưa anh đi ra phòng khách nghỉ một tí nha.

Em, em đừng để Bảo Bảo và hai đứa nó biết. Em giúp anh ra phòng khách đi.

Hạ My đưa thêm kẹo cho Bảo Bảo và dặn bé ở bếp chơi với hai anh chị, cô phải đi với ba ra phòng khách có việc. Bảo Bảo được nhiều kẹo thì cười tít mắt đâu biết gì nữa. Còn đôi trai gái trẻ thì bận cười và trét bột cho nhau nên cũng đâu để ý gì. Hạ My nhanh chóng choàng tay đỡ Đình Quân đi nhanh ra phòng khách.

Anh uống chút nước đi, nằm xuống đây nghỉ một chút cho đỡ đau.

Cảm ơn em.

Nhìn anh ôm ngực nhăn nhó trên sô pha mà tim cô đau nhói. Cô biết chứ, bệnh của anh trở nặng, chỉ cần một tác động nhỏ thôi là anh bị đau ngay, và lúc nãy tác động đó là từ con bé đó đang vui vẻ bên Long, nhìn ánh mắt của anh là cô đoán được. Cô đã quyết định ngay ngày mai sẽ làm cho anh không thể phản kháng mà phải nhập viện ghép thận. Cô đã tính toán hết rồi, cô có cách nói chuyện với mẹ anh và Long để giúp cô hoàn thành kế hoạch.