Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 31

Đình Quân đi như chạy vào phòng đóng cửa lại. Hú hồn, tí nữa là mình theo con bé vào phòng ngủ với nó rồi, thật không quen khi không có nó bên cạnh như vậy. Anh cố trùm mền kín mặt để ngủ, nhưng lạ quá rõ ràng lúc nãy anh thấy mệt và buồn ngủ mà giờ không ngủ được là sao. Tay chân đầu óc cứ vấn vương vương vấn con bé đó. Anh thật không biết mình bị làm sao nữa. Bỗng dưng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, nhè nhẹ.

Mơ, sao em không ngủ mà lên phòng anh làm gì?

Anh hai, em giờ không quen ngủ một mình mà không có anh nữa rồi. Em không ngủ được. Anh cho em vào phòng anh nha, em ngủ dưới sàn nhà cũng được mà.

Không được, sàn nhà lạnh người. Con gái lớn rồi, không được tuỳ tiện ở với con trai qua đêm. Về phòng ngủ mau lên, em là chúa ngủ mà không ngủ được cái gì?

Nhưng..... nhưng mà

Anh nhanh tay đẩy nó về phòng nó, còn mình thì nhanh chóng vào phòng chốt cửa lại mặc dù bản thân biết mình sẽ không ngủ được vì nhớ hơi nó nhưng nó là đứa con gái mới lớn, ngây thơ trong trắng, anh không thể tuỳ ý làm theo cảm xúc được.

Cả đêm trằn trọc không ngủ, sáng sớm có người mắt gấu trúc xách cặp đi làm đi ngang nhà bếp phát hiện con bé đang hấp bánh bao cười đùa vui vẻ với tiểu Bảo.

Anh hai, anh đi làm hả? Anh mang theo 2 cái bánh bao vào công ty ăn này.

Ừ, thơm quá, em gói cho anh đi. Nhìn mặt em tươi tỉnh như vầy chắc tối qua ngủ ngon phải không?

Dạ, lúc đầu em mất ngủ khoảng 10 phút á, rồi em ngủ mê ly không biết gì luôn. Hihihi.

Anh nói rồi mà, em là chúa ngủ mà, có gì làm em mất ngủ được chứ.À, em muốn theo anh hai vào công ty không?

Không, em không đi đâu. Hôm nay em sẽ đi học lớp nấu ăn. Anh đi làm một mình đi.

Hơi buồn, hơi quê vì hình như nó không có chút cảm giác gì quen hơi không muốn xa anh như anh nghĩ nên thôi đi làm một mình vậy, để coi không gặp anh nó có thấy nhớ anh phát điên không. Thế là có người lợi dụng sờ tay sờ má người ta khi lấy bánh bao trước khi leo lên xe lái vút đi.

Cả ngày trong công ty bận bịu xử lý công việc, báo cáo, họp hành làm anh chóng mặt và hoa cả mắt nhưng đến giờ nghỉ trưa thì anh lại thấy nhớ nó, anh định gọi cho nó để nghe tiếng nó cho đỡ nhớ nhưng rồi lại thôi vì anh tò mò để xem chiều nay về nó sẽ thể hiện nhớ anh như thế nào? Vừa tan giờ làm là anh vội ra xe lái về nhà ngay, hôm nay Long trợ lý xin phép về sớm 20 phút nên không có ai câu giờ bàn bạc về báo cáo với anh nên anh được dịp tranh thủ về nhà nhanh gặp nó.

Vừa vào tới cổng là anh hân hoan đưa mắt nhìn xem nó sẽ chạy ra đón anh như thế nào, nhưng hụt hẫng vì ngóng riết mà chẳng thấy nó đâu cả, chỉ thấy mẹ và tiểu Bảo cười tươi đón anh.

Mẹ, bé Mơ đâu rồi con không thấy?

À, con bé lúc nãy có gọi về cho mẹ nói Long tới trường dạy nghề đón nó và dẫn nó đi ăn, xem phim nên con bé xin phép về trễ.

Mẹ, con bé là con gái mới lớn sao mẹ lại đồng ý cho nó đi chơi với trai đêm hôm như thế?

Con không cần phải lo, thằng Long là người tốt và có học thức với lại Long đã xin phép mẹ được qua lại làm bạn với con bé. Không cần lo đâu con. Con đi tắm rồi ăn tối đi, xong nghỉ ngơi sớm.

Hụt hẫng, ghen tuông, anh quay lưng bỏ đi lên phòng chốt cửa nằm dài ra sô pha nghỉ ngợi. Bực bội, cố kìm chế chờ đợi đến hơn 9.30 thì nghe tiếng cổng mở và tiếng xe chạy vào. Anh không kịp suy nghĩ gì mà lao ngay xuống sân quan sát.

Anh Long, anh buông tay em ra, tới nhà rồi, đừng nắm tay em nữa mà.

Em muốn anh nói chuyện bé Mơ nói yêu anh hai cho anh Quân nghe hả?

Suỵt, anh hai của em chạy xuống kìa, ảnh nghe thấy bây giờ đó. Sao anh cứ dùng chuyện này ép em hoài vậy? Đi ăn, coi phim, giờ còn nắm tay em.

Long mặc kệ siết chặt tay Mơ hơn khi thấy Đình Quân xuất hiện. Trong khi mắt Đình Quân đã nổ đom đóm nhìn chầm chầm vào tay của Mơ.

Mơ, em có biết mấy giờ không mà giờ này mới đi chơi về hả?

Dạ, dạ, em.... em là tại em ham chơi quá nên không để ý thời gian. Em xin lỗi anh hai.

Anh Quân, mới có 9.30 thôi mà anh. Em có gọi điện xin phép bác gái rồi mà. Xin anh đừng mắng bạn gái của em. Em xin phép về luôn đây ạ.

Nói dứt lời thì Long quay qua hôn nhẹ lên trán Mơ rồi mới lên xe lái vút đi. Long cảm thấy đắc ý khi nhìn qua gương thấy khuôn mặt xì khói của anh sếp. Mơ thì sợ anh mắng nên nó cứ đứng đơ ra đó nhìn anh. Anh bực mình quay lưng bỏ lên phòng chốt cửa lại ấm ức một mình. Sau khi Mơ tắm xong thì xuống nhà ăn gặp mẹ

Mẹ chưa ngủ nữa hả mẹ?

Ừ, mẹ mới dỗ tiểu Bảo ngủ xong. Bé Mơ đi chơi có vui không? Con muốn ăn gì thêm không?

Dạ chơi vui ạ, lúc nãy con ăn với anh Long no lắm rồi ạ. Anh hai ăn tối chưa mẹ?

Mẹ dặn nó tắm xong xuống ăn tối rồi nghỉ ngơi mà nó không chịu xuống ăn tối luôn. Chắc hôm nay công ty có chuyện hay sao mà mặt nó cứ hầm hầm. Thôi con đi ngủ đi nhé con gái.

Mơ dạ một tiếng rồi đi lên phòng ngủ nhưng con bé lại rón rén đi đến cửa phòng của Đình Quân. Nó lo lắng cho anh vì mẹ nói anh chưa ăn tối nhưng nó sợ không dám gõ cửa vì lúc nãy anh mắng nó với vẻ mặt hung dữ. Anh ấm ức nằm dài trên sô pha nghĩ "không lẽ con bé thích Long thiệt rồi, có phải mình chần chừ nên giờ mất đi tình cảm của con bé rồi không?". Không được, anh không thể đánh mất tình cảm này được, anh bật dậy định đi tìm nó hỏi cho rõ ràng. Vừa mở cửa ra đã thấy nó thập thò ngoài cửa.

Mơ, em tìm anh làm gì?

Anh hai, mẹ nói anh chưa ăn tối. Anh có đói bụng không?

Em hỏi làm chi. Em lo đi chơi chứ có quan tâm gì đến anh mà hỏi?

Anh chưa tắm nữa hả? Anh vào tắm đi, em xuống bếp hâm nóng đồ ăn rồi mang lên đây cho anh ăn nha.

Không cần đợi anh đồng ý, nó đẩy anh vào phòng rồi nhanh chóng chạy nhanh xuống bếp. Nó hâm nóng thức ăn, cẩn thận tách hết xương cá, lột sạch vỏ tôm rồi nhanh chóng bưng lên phòng anh. Anh tắm xong thì lại nằm úp xuống sô pha và cố tình không khoá cửa để nó tự vào. Nó bưng mâm cơm đẩy cửa vào thấy anh thì giọng hoảng hốt:

Anh hai, sao anh nằm úp như vầy, chút nữa tức ngực cho coi. Ngồi dậy ăn chút rồi ngủ nè. Để em đỡ anh dậy.

Anh thật sự không muốn ăn, nãy giờ bụng anh cứ đau đau hoài. Thôi không ăn, để anh cố ngủ nhé.

Đau là đúng rồi, khuya rồi mà anh còn chưa ăn tối nữa. Không đau mới lạ. Để em thoa dầu vào bụng anh rồi anh ăn một chút thôi nha.

Con bé nhanh chóng lấy chai dầu gió trong ngăn tủ rồi nhẹ nhàng xoa xoa vào bụng anh, nặn gió vòng quanh rốn. Tay nó xoa xoa chạm chạm vào bụng anh thật dễ chịu làm anh thấy bị đau bụng cũng đáng. Xong xuôi nó ép anh ăn một chút thức ăn mà nó mang lên. Nhìn tôm không có vỏ, cá không có xương mà anh thấy hạnh phúc, ăn ngon lạ thường.

Em cũng biết quan tâm và thương anh nữa hả?

Sao anh hai nói gì kì vậy? Em là em thương anh hai nhất. Em luôn quan tâm anh hai mà.

Nói dối, thương anh quan tâm anh mà đi học xong không lo về gặp anh khi cả ngày nay không gặp anh lại đi chơi với Long tới khuya mới về. Em thương anh, quan tâm anh chỗ nào hả?

Không, không mà. Cả ngày nay không gặp anh, em nhớ anh lắm. Học xong là em tính đi về nhà ngay để đợi anh đi làm về á.

Vậy tại sao không về mà lại đi chơi với Long?

Tại... tại... tại nếu không đi thì anh Long sẽ nói... nói....

Nói cái gì? Nó sẽ nói cái gì?

Dạ, dạ, không có gì hết. Anh ngủ đi cho khoẻ để mai còn đi làm. Em đi ngủ đây, em mệt rồi.

Tối đó anh nào có ngủ được đâu, lăn tới lăn lui cũng chỉ muốn hỏi nó cho ra lẽ thôi. Anh không biết nên làm sao để gỡ nút thắt chuyện tình cảm giữa anh và nó, tất cả chỉ tại anh không đủ dũng cảm chịu trách nhiệm cho tình cảm của mình mà cứ luôn tránh né nên giờ gần như mất đi mới lo lắng tột cùng. Lăn mãi thì trời cũng sáng, anh nhanh chóng thay đồ rồi định bụng chạy xuống nhà tìm con bé rủ nó đi làm cùng, anh muốn nói chuyện rõ ràng hơn với nó.

Mơ, em thay đồ đi rồi theo anh hai đi vào công ty. Vào công ty anh sẽ dạy vi tính cho em hén.

Không được, hôm nay con đi làm một mình đi. Hôm nay Mơ ở nhà tiếp gia đình của Long với mẹ.

Gia đình của Long đến nhà mình làm gì?

Bên đó gọi điện xin phép qua thăm gia đình mình để nói chuyện cho phép hai đứa nó qua lại với nhau rồi thời gian nữa sẽ tiến hành lễ đính hôn.

Gì kì vậy mẹ? Bé Mơ còn nhỏ xíu à, mẹ vội gả chồng cho em nó làm gì?

Con không cần lo chuyện này. Con đi làm đi. Chuyện của em gái con đã có mẹ lo rồi.

Mẹ, nhưng mà con, ... con.... Mơ, em thật sự muốn gả cho Long hả?

Em, ... em không biết. Mẹ nói gì thì em nghe theo thôi.

Thôi, con đi làm đi, đừng can dự phá rối việc này nữa.