Hồi ức mơ màng về thành phố nơi đây ngọt ngào và đắm say như ly rượu vang thượng hạng đang sóng sánh trên tay Bùi Nhất Sơn vậy. Sơn đảo mắt một vòng quanh ly rượu, trong tâm trí bỗng thả hồn vẫn vơ về hình ảnh một người phụ nữ đã cùng anh gắn bó, sau bao nhiêu sóng gió thăng trầm. Hừm! Chắc hẳn là mười bốn năm.
“Này cô à!”
Thoạt tiên, Sơn quay phắt người, hướng ánh nhìn dò xét về phía cô nàng tiếp viên. “Từ này đến giờ, sao máy bay cứ lượn lờ trên không thế, bãi đáp Tân sơn Nhất đang mở tiệc à?”
“Thật lòng xin lỗi quý khách.” Nàng tiếp viên trẻ điệu bộ mệt mỏi. “Dạ, bởi… bởi vì trời mưa to kéo dài, điều kiện sân bay tạm thời chưa sẵn sàng cho tiếp đất. Mong quý khách lượng thứ và chờ chỉ chốc lát thôi ạ.”
Sơn nhoẻn miệng trầm trồ rồi giơ tay ra hiệu cho cô tiến về phía mình. Cô bước tới nhẹ nhàng, đôi mắt tròn xoe, lộ rõ vẻ hiếu kì. Dẫu sao dung mạo của Sơn không tầm thường, ánh mắt phong trần và gương mặt nam tính sớm đã làm nàng tiếp viên trẻ chú ý.
“Váy của cô…! Hướng bảy giờ có một nam thanh niên ngoại quốc, hướng năm giờ có một người đàn ông đứng tuổi.” Sơn nói.
Nữ tiếp viên măt ửng đỏ như ly rượu vang trên tay Sơn, nhưng vẫn cố ghé sát tai anh, tỏ vẽ bình tĩnh, “Sao…Sao ạ?”
“Không biết vô tình hay cố ý, nhưng tôi nghĩ, đùi cô sớm đã bị hai người ấy quay lén đầy bộ nhớ điện thoại”. Sơn tiếp tục, “Người thanh niên hướng bảy giờ là một người Hàn Quốc. Tôi phán đoán dựa trên khía cạnh nhân chủng học: tóc đen, da vàng, phản ánh tạng người Châu Á. Hơn nữa, đôi mắt một mí và biểu tượng thái cực in trên nắp túi áo chứng tỏ quốc tích anh ta ít nhiều liên quan đến quốc gia thuộc phía Đông Nam bán đảo Triều Tiên. Tôi may mắn đến Hàn Quốc vài lần, biết văn hóa xứ củ sâm rất khắt khe chuyện riêng tư cá nhân. Nếu chụp hình người khác không xin phép sẽ bị phạt rất nặng thậm chí là bỏ tù. Nhưng lúc này, mỗi khi cô bước qua, tôi thấy anh ta liên tục để điện thoại ở dưới ghế để… chụp phần nội y bên trong.” Sơn bỗng cười ngặt nghẽo, “Ok, vẫn ổn thôi, nếu anh ta nghĩ đây là Việt Nam thay vì đất mẹ, nhưng tôi tin dù ở bất kỳ đâu, hành động như thế vẫn thật khiếm nhã, nhất là khi chụp lén ở chế độ tắt âm.”
Cô tiếp viên không đáp trả, chỉ ngoảnh đầu nhìn về sau. Gã thanh niên Hàn Quốc quả nhiên né ánh nhìn cô.
“Gã đàn ông hướng 1 giờ còn đáng ngờ hơn,” Sơn nói tiếp. “Để ý kỹ thì rượu trong ly ông ta vẫn chưa vơi, bít tết trên bàn không hề động nĩa, nhưng gã liên tục yêu cầu lên món và thêm nước, cô nghĩ sao?”
Sơn trỏ tay về phía gã đàn ông đứng tuổi trung niên, đầu hói, bụng phệ, đang ngồi chễm trệ cách chỗ họ khoảng năm, sáu ghế. Ngón tay anh bỗng ra hiệu, trỏ về phía đôi giày tây của gã ta. “Cô nhìn thấy chiếc chuông nhỏ xíu, buộc trên lưỡi gà của đôi giày tây đó chứ. À, ừ đó không phải là một thứ trang sức.” Sơn khẳng định chắc nịch, “Chẳng ai mang đôi Sain Laurent đáng giá cả ngàn đô lại buộc thêm thứ phụ kiện vớ vẩn như thế cả. Theo tôi đó là một camera siêu nhỏ!”
“Máy quay mini!!!” Cô nàng tiếp viên rụng rời.
“Ừ, chưa hết đâu. Cô để ý chiếc Ipod ông ta gắn trên lưng ghế hành khách phía trước chứ?”
Cô tiếp viên vội gật gù.
“Ông ta không hề mở nút nguồn,” Sơn tiếp tục nhấn mạnh. “Mỗi khi cô di chuyển về sau, ông ấy liên tục thay đổi vị trí đặt máy, lợi dụng hiện tượng phản xạ quang học để biến nó thành một tấm gương theo dõi.”
“Anh làm ơn giải thích rõ hơn…tôi…tôi không hiểu.”
Đôi mắt Nhất Sơn chợt đảo vòng. Dường như chuyện này gợi nhớ anh một việc gì đó.
***
Quay lại nửa tháng trước, tại tòa nhà Wordmark thuộc Trung tâm Thương mại Một Thế Giới. Nhất Sơn tay cầm tờ The News Daily ngồi bên ngoài phòng chờ. Ngoài giờ hành chính, văn phòng vắng tanh, chỉ có Nhất Sơn và chậu xương rồng bên khung cửa sổ.
Những ánh đèn nhiệt lượng được bật tối đa, khiến cả dãy hành lang rực sáng như ban ngày. Đây là phòng làm việc tư của Dr Lee, chuyên khoa ngoại thần kinh thuộc thành phố NewYork.
Nhất Sơn gấp đôi tờ báo, anh nhìn đồng hồ, rồi lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn. Đột ngột, cuộc gọi từ “Thomas Johnson” phía bên kia đầu dây nhấp nháy. “Alo? Johnson, tôi Sơn đây. Anh tìm tôi vì kết quả giám định, đúng chứ? Ừ, hồ sơ lẫn tư liệu nằm trong file máy tính của tôi, máy chưa tắt, mật mã XYZ. Phiền anh chuyển toàn bộ chứng cứ cho sở cảnh sát San Francisco để kết thúc chuyên án. Việc đối chiếu kho dữ liệu DNA là việc của cảnh sát, anh biết đấy, nên…”
Nhất Sơn im lặng nghe ngóng để chờ bên kia đầu dây đối đáp. Anh thả lỏng cả cơ thể, dựa nửa thân trên vào bức tường phía sau sô – pha. “Đúng như chúng ta suy đoán. Hung thủ đã sử dụng hệ thống ròng rọc và nhiều tấm gương bức xạ được đặt song song giữa hai Block để ngụy tạo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Bằng tầm nhìn có được từ những tấm gương nhân tạo, hắn chỉ cần ngồi im trong phòng rồi giật dây cước, thế là toàn bộ máy bơm sẽ rơi xuống khi nan nhân di chuyển vào hồng tâm. Không khác gì hiện trường của một vụ tai nạn bình thường. Điều đó chứng tỏ, bất kỳ ai trong căn hộ 403 cũng đều đáng ngờ.”
Sơn tiếp tục dẫn dắt. “Nào ngờ khi cắt dây để chạy hệ thống ròng rọc, lực thu dây và vận tốc biến thiên khiến dây cước tăng động năng và trở nên sắc bén như một lưỡi dao, vô tình cứa đứt vào da thịt hung thủ, làm lưu lại biểu bì và một chút máu. Đúng là trời có mắt!”
Nhất Sơn lại im lặng hồi lâu. Khoảng mười giây sau, bên kia đầu dây mới thôi kể lể.
“À, về việc đó…” Anh chợt ấp úng. “Đúng là thị Trưởng NewYork có gửi thông tư cho tôi, ông ấy đã đánh tiếng mong muốn tôi ở lại. Ông ta sẵn sàng cấp Visa, quốc tích công dân Hoa Kỳ và những phúc lợi cần thiết cho tôi như một công dân nước Mỹ, nhưng… tôi đã từ chối. Thật sự tôi có việc cần trở về Việt Nam, Johnson à. Ra đi hơn mười năm, tôi vẫn biết mình là một thằng vong bản máu đỏ da vàng, dòng máu ngang tàn của một dân tộc bất khuất phía bên kia chí tuyến. Dòng máu hoang dại ấy đang khát khao được tìm về cội nguồn hơn bao giờ hết…”
Y tá trực đêm tại văn phòng tiến đến bênh cạnh Sơn. “Mr Sơn! Bác sĩ Lee đang chờ ông tại phòng làm việc.”
Như kẻ khó vớ được cái phao, Sơn vội cúp máy. “Thôi liên hệ sau nhé,” Sơn nói. “Vâng! Cảm ơn cô.”
***
(…)
“Cảm ơn anh, tôi hiểu rồi,” Cô tiếp viên tỏ vẻ khép nép.
Cô bị một phen bẽ mặt, cúi nhẹ đầu với Sơn rồi đi thẳng vào buồng chờ. Sơn chẳng nhớ chính xác, nhưng bầu không khí nặng nề lúc đó hình như trở thành đề tài bàn tán cho các chị hàng ghế trên.
Sơn đảo mắt tia ánh nhìn hình sự chiếu tướng hai kẻ háo sắc, lăng loàn, buông nhẹ lời phong long, “Trông mặt cũng đường hoàng đấy, mà sao nhân cách thiếu đứng đắn quá. Chả trách tệ nạn ngày một gia tăng.”
Nói xong, Nhất Sơn chỉ lắc đầu cười khinh bỉ.