Hỏa Ca

Chương 45: Làm Việc Chung

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Hai người cứ trôi nổi trên mặt biển một lúc lâu, lại im lặng. Đôi mắt anh phản chiếu cái màu của nước biển khiến nó có phần sống động hơn. Mắt trái màu xanh, nhạt bỗng chốc được điểm thêm màu xanh của nước cảm giác như nó đã hòa thành một với biển. Mắt phải có phần dịu nhẹ hơn khi có màu xanh, nhưng vẫn khiến người ta thu hút bởi sắc độ tuyệt đẹp đó. Anh ấy có lẽ đã nguôi giận,

Khuôn mặt còn vài giọt vẫn chưa khổ hẳn, cái mặt mà của biển tong giọt nước đang dần đọng lại, ngấm dần vào trong anh. Anh điềm tĩnh, bình chân như vại mặc cho mình đang ở giữa biển và chiếc phi cơ chìm sâu xuống đáy.

Không lâu sau đó, trên đầu cô , ngay tức khắc xuất hiện nhiều chiếc máy bay đang lở lửng trên không . Cứu trợ của quân đội đúng là rất tiện lợi. Có mặt và ứng cứu trong mọi hoàn cảnh. Chiếc thang dây được thả xuống trước mặt ngay lập tức.

Bên cạnh, Lý Minh Triệt cũng có mặt tại đó, dùng động tác chào hỏi .

Ryvan toàn thân ướt sũng liếc con mắt sang nhìn đối phương khiến Lý Minh Triệt cảm thấy cả một tấn băng đang đổ lên người mình. Việc cái máy bay chỉ có mình ngài thượng tướng lái được anh hoàn toàn không biết. Chẳng ngờ rằng nó lại nguy hiểm đến thế.

Rvvan nói với ngữ khí lạnh, lạnh còn hơn cả lúc ra lệnh cho Lý Minh Triệt làm việc: " Tháng này tiền lương trừ gấp ba, ngày mai tăng cường luyện tập lên gấp ba, quét dọn gấp ba, cả cậu và cô ta."

Rena và Lý Minh Triệt hoảng hốt cực đỉnh. Cái gì cũng gấp ba hết là sao. Thời gian đâu để làm. Uổng công mấy phút trước cô còn định cảm ơn, còn nghĩ bản chất vẫn sẽ có một phần là tính người. Ác ma vẫn chỉ là ác ma thôi.

Cặp mi khẽ rung lên sau đôi mắt đang nhắm tịt lại. Sau đó Rena đã rời khỏi vòng kí ức khi nghe thấy tiếng thông báo của Lý Minh Triệt: " Chúng ta đến nơi rồi, thượng tướng."

Lớp kính dần lộ ra vùng trời trong xanh khi hạ thấp dưới tầng mây dày và rộng. Bầu trời lại lộ cái vẻ trong xanh của mùa thu đó. Nó đẹp và trong xanh, tuy nhiên trong con mắt cô, cảm xúc không hề có. Bình thường như bao ngày.

Chiếc phi cơ hạ cánh nhẹ ngàng xuống mặt đất. Rena lặng lẽ cởi chiếc đai an toàn rồi vòng ra sau ghế, tiến đến cửa ra vào. Lý Minh Triệt cũng cố gắng thu xếp mọi thứ ổn thỏa trên máy bay, mới đi theo cô.

Cánh cửa màu đen dần dần hé mở, lộ ra tia sáng đầu tiên ở trụ sở. Rena bước hẳn ra ngoài không chút chần chừ, hiên ngang giữ vững cái khí thế của một vị thượng tướng nên có, mặc dù trên người vẫn chưa khoác quân phục.

Sau hàng mi đen láy, cô ngước tầm nhìn ra phía xa xa. Hai bên là toàn bộ các chiến sĩ đều mặc đồ chỉnh tề của quân đội, nghiêm túc đứng thẳng hàng dài đến tận cổng khi vào trụ sở. Mắt của bọn họ ai nấy đều nhìn Rena chăm chú. Đây toàn bộ đều là đội số hai, những con người cô quen thuộc đều có mặt ở đây đông đủ .Khuôn mặt đều rạng rỡ,nở nụ cười ẩn hiện trên môi.

Vị thượng tướng họ quý trọng, người họ sùng bái , là vị đội trưởng toàn năng đã tiếp thêm dũng khí và sức mạnh để chiến đấu hiện đã quay trở về. Trước khi bước ra khỏi con thuyền , Lý Minh Triệt nói nhỏ với cô bên tai: " Tất cả đều có mặt để chào mừng ngài quay trở về."

Rena bước dần ra khỏi phi cơ, rồi đi nhanh vào hàng lối họ đã xếp. Tất cả đêu đông thanh nói với âm lượng rất to: " Chào mừng thượng tướng."

Cô chỉ khẽ gật đầu rồi đi nhanh về phía trước. Thái độ của cô với họ ngày càng giống hệt với " người nào đấy" Thờ ơ, vô cảm.

Bắt ép cô đến, trái với mong muốn của cô đã là điều không thể tha thứ được như ngay sau khi nghe tin cô vẫn còn sống sót, tất cả dường như đã vỡ òa trong hạnh phúc. Nỗi đau khổ khi mất mát đi vị chỉ huy này, không một ngày nào họ không nhớ tới. Cho dù, cô ấy quay lại đã không còn là cô gái của ngày xưa.

Khẽ ngước nhìn cái trụ sở cô cho là huy hoàng ngày đó khi mới nhìn thấy lần đầu tiên chưa một lần thay đổi. Liệu bên trong nó có sự chuyển biến gì không ?

Cánh cửa trụ sở mở toang, để chào đón cô. Chuẩn bị cũng chu đáo phết. Ánh mắt cô bắt đầu dò xét mọi thứ xung quanh bên trong. 3 năm một con người cũng đã thay đổi nói gì đến trụ sở. Từ lúc nào trên trần nhà lại được làm bằng thủy tinh sáng loáng, hàng loạt cây súng được gắn trên tường khắp nơi với mẫu mã mới nhất hiện nay? " Thủy tinh" , từ đó vô thức được nói ra khỏi miệng

Lý Minh Triệt sau khoảng một thời gian chạy bộ đã đuổi kịp cô, đúng lúc cô nói cái từ đấy làm anh liên tưởng ngay đến cái trần nhà.

Anh bắt đầu giới thiệu: " Chiếc trần bằng kim loại dày này sẽ được chuyển lại ngay lập tức khi có có thứ gì đó rung lắc mạnh. Còn hiện tại mọi thứ đang rất ổn định, nên chúng tôi lắp thêm cái này để có thể đem đến cho trụ sở cái gì đó sáng lạn hơn.

Cô gật đầu. Ý tưởng này chẳng phải của cô sao ? Cô nhớ rằng trong quá khứ vì chán ghét cái bầu không khí chèn ép, căng thẳng , kín mít của cái trụ sở làm bằng kim loại, cô đã nóng vội, buột miệng nói cho Ryvan rằng cái trụ sở này cần thêm một bầu không khí tươi mát hơn, đã nảy ra cái ý tưởng rằng lắp một cái trần rộng làm bẳng thủy tinh , tầng trên cùng.

Vừa được ngắm cảnh, vừa tạo thêm hứng thú khi làm việc, sẽ giúp tinh thần của mọi người được thư giãn tốt hơn. Nghe cô nói xong cái ý tưởng đấy, Ryvan lại phản đối kịch liệt ngay lập tức. Cái thái độ nói thẳng vào mặt cô rằng: " Quân đội là nơi làm việc, không phải là ngắm cảnh"

Từ đấy cô cũng không nhắc gì đến vấn đề này nữa. Cô cũng không buồn lắm vì vẫn còn nhiều chuyện vui khiến cho bản thân quên đi nhanh chóng. Không ngờ, cái ý tưởng vô tình đấy , anh ta làm thật . Ngoài tên đó, cô không nhớ là từng nói cho ai khác. Chắc không trùng hợp đến thế chứ

Trần nhà làm bằng thủy tinh lại một lần nữa ra khỏi đầu cô khi bắt đầu di chuyển đến chiếc thang máy quen thuộc. Lý Minh Triệt bấm các kí tự đó thuần thục, như khắc luôn vào trong não. Anh ta bấm đủ 13 số, không hơn không kém. Chiếc thang máy bắt đầu di chuyển xuống dưới, không hề phát ra tiếng động, trái lại còn khá êm.

Rena chăm chăm vào các kí tự không nhận ra Lý Minh Triệt cũng đang nhìn cô. Cảm giác thấy có gì đó là lạ, cô mới ngoảnh đầu, nói với người bên cạnh: " Anh muốn nói gì với tôi ?"

Lý Minh Triệt đáp, với biểu cảm khó hiểu, như thể cô đang làm chuyện gì đó rất kì cục : " Có một chuyện tôi vẫn thắc mắc mãi, cái ngày ngài đến trụ sở lần đầu tiện, làm thế nào ngài có thể biết mật mã tầng của đại tướng. Ngoài ngài ấy và tôi lúc đó ra đâu có người ngoài biết được."

Đây không hẳn là một câu hỏi khó đối với cô. Cô trả lời thẳng thắn: " Ngày đó, tôi còn chẳng biết ở quân đội có thứ được gọi là " mật mã di chuyển ", chỉ bấm loạn lên 13 số rồi được một lúc trước mắt đã xuất hiện cái tầng lạ hoắc."

Lý Minh Triệt không nói nên lời. Nghĩ ra cái lí do gì nghe nó thật giả tạo. Một người lạ vào trong thang máy bấm loạn cả lên, đúng 13 số, đúng trình tự sắp xếp, rồi lại còn vào đúng tầng nữa chứ.

Anh nghĩ rằng có lẽ ngài thượng tướng không muốn nói gì nên đã nghĩ ra lí do để khiến anh không hỏi nữa nhưng đâu nhất thiết phải dùng đến cái lí do bạo biện giản đơn thế chứ. Về sau anh mới biết rằng lời cô nói hoàn toàn là thật

Tiếng mở cửa của thang máy nhẹ ra , cái tầng quen mắt cuối cùng cũng lộ diện rồi. Nơi này vẫn có cái sự u ám bình thường. Phòng luyện tập cũng như cũ. Rồi khi khẽ liếc đôi mắt sang một góc khác, cô nhìn thấy một căn phòng mới. Cánh cửa được lắp ráp giống hệt của " tên đó" , không khác gì. Cô nghĩ đây không phải là tầng riêng sao, còn dựng thêm phòng mới làm gì.

Rena chỉ tay về phía nơi cô đang chú ý nhất. Lý Minh Triệt lập tức hiểu ra: " Đấy là phòng của ngài, mới được xây mấy ngày trước theo yêu cầu của đại tướng. Từ về sau trở đi, ngài ấy muốn ngài làm việc chung cùng một tầng để tiện cho việc bàn bạc"

Chỉ riêng " cô " và " hắn". Mắt giật giật, ánh mắt bắt đầu lộ ra tia khó hiểu. Đối phương đều chán ghét nhau lại muốn làm việc chung với nhau. Lần đầu tiên, cô lĩnh ngộ ra được một triết lí sâu xa đến vậy. Bản thân anh ta vì chỉ muốn cô quay về quân đội, muốn cô trung thành với anh ta, đến nỗi ngày nào cũng phải kè kè bên mình.

Lý Minh Triệt mở cưa sẵn cho cô: " Chúng ta vào thôi."

Rena muốn biết bên trong tên này định xây cho cô cái gì , không khống chế nổi bước chân, cô đẩy cửa mạnh bạo.Một tia sững sờ hiện lên trên khuôn mặt. Một căn phòng làm việc sang trọng chiếc bàn làm việc được đặt ngay ngắn ở hướng bên trên,theo hướng cô đi vào.

Điều đặc biệt chiếc bàn này hoàn toàn bằng cảm ứng, như một chiếc máy tính với tổng thể lớn hơn. Ở giữa là bộ sofa đẹp đẽ , bên trên còn được đặt một chiếc bàn nhỏ xinh. Bên cạnh bức tường bên trái, còn một cánh cửa nữa. Đẩy vào trong chính là một căn phòng ngủ, với dụng cụ cần thiết để có thể nghỉ ngơi khi làm việc mệt mỏi.

Lý Minh Triệt bắt đầu giới thiệu kĩ hơn : " Ngoài những gì ngài đang thấy, còn một thứ nữa ."