Hỏa Ca

Chương 46: Anh Vẫn Còn Nhớ Sao?

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Vớ lấy chiếc công tắc được để trên bàn, anh bắt đầu điều khiển. Bốn bức tường thay đổi đột ngột. Lớp tường bằng kim loại đang dần tan biến , từng lớp nhỏ một tựa như mảnh vỡ thủy tinh sáng loáng ánh lên bảy sắc. Một khung cảnh lung linh, lỗng lẫy hiện ra. Cảnh tượng ngoài trời, với thành phố hiện đại , công nghệ tiên tiến đến độ vượt bậc. Từng tòa nhà màu trắng được xây với kiểu cách riêng như những cây nấm khổng lồ từng lớp khác nhau.

Đường cao tốc dài thẳng tắp, đặc biệt hơn hình thù như vòng xoáy bao quanh các tòa nhà , sáng đèn mang cái màu sắc dịu nhẹ ngay cả trong thời tiết buổi sáng. Những chiếc phi cơ khổng lồ trắng toát, bên cạnh là hay cái cánh dài để giữ cân bằng với một chiếc đuôi khổng lồ, di chuyển chậm rã trên nền trời trong xanh .

Nó được thiết kế giống như một con cá voi đang bơi từng nhịp điệu chậm rãi dưới mặt biển . Khung cảnh của một thành phố tương lai trong đôi mắt sáng long lanh như kim cương, sự bất ngờ của Rena dần hiện lên rõ nét.

Lý Minh Triệt giải thích thêm: " Công nghệ của quân đội sáng tác cái này dùng với mục đích để mô phỏng các trận đánh, chiến lược để tiện lợi trong việc bàn chiến sự. Tuy nhiên chúng tôi cũng sáng tạo thêm một phần nữa. Họ đã lắp thêm một vài cái quang cảnh dựa theo trí tưởng tượng.

Hình ảnh phản chiếu thành phố tương lai đang bao quanh. Bản thân mình như đang lơ lửng giữa nó. Quân đội ngày càng chứa chấp nhiều nhân tài giỏi rồi. Với kĩ thuật hiện đại mang tính quy mô thế này tiếc rằng không được bán ra thị trường. Kể cả bất cứ cái gì trong quá khứ và hiện tại, đồ của quân đội chỉ có thể là của quân đội, người ngoài cơ may nhìn thấy là không thể.

Cô vẫn chăm chú nhìn từng chuyển dộng như thật của thành phố tương lại đang được mô phỏng. Quả thật nếu làm việc mệt mỏi thì đây cũng coi như là phương thức để thư giãn. Cô cất tiếng: " Phòng của anh cũng có cái này à?"

Lý Minh Triệt xua tay: " Chức tôi vẫn chưa đủ cao để nhận được thứ đồ cấp cao như vậy. Có duy nhất 4 cái. Một cái ở phòng ngài, một cái ở phòng họp, một cái ở chỗ ngài nguyên soái, còn lại là của đại tướng.Lúc đầu chỉ có ba cái, nhưng khi ngài đến làm, đại tướng đã sai người sáng chế thêm nữa. Coi như đó là phần quà bù đắp cho việc ngài quay trở lại quân đội."

" Món quà sao? Rena tưởng anh ta sẽ chỉ lo việc tống cô vào quân đội để phục tùng, xem ra vẫn còn chút tâm lí.

Lý Minh Triệt đưa lại cho cô cái điều khiển: " Cái của ngài có thêm một phần quang cảnh được đặc chế riêng, ngài có thể xem thử."

Rena gật đầu rồi làm động tác ý bảo anh có thể lui ra. Lý Minh Triệt cũng không muốn nán lại ở đây quá lâu. Công việc còn rất nhiều đang chờ anh giải quyết.

Trên tay cầm điều khiển , nhớ lại chỉ dẫn của Lý Minh Triệt ban nãy. Cái nút màu xanh dương để dưới tận cùng. " Đặc chế riêng" , liệu nó là cái gì nhỉ ? Rena thầm nghĩ. Cái mới lạ luôn luôn thôi thúc tâm trí cô hành động. Cô bấm nhanh vào công tắc, khung cảnh cũ tan biến đi , một cái mới hiện ra. Khoảnh khắc đó, cô chợt chấn động, tay suýt buông rơi chiếc điều khiển. Nó không phải là thứ gì quá đặc sắc vượt qua trí tưởng tượng của cô.

Đây chỉ là một khung cản ngoài đời thường. Chỗ cô đang đứng là đại dương sâu thẳm, có làn sóng dưới ánh nắng phát ra tia bàng bạc qua lớp bọt trắng xóa trải rộng, không có hồi kết. Nền trời trong xanh mùa thu với từng lớp mây trắng tinh đang trôi chầm chậm. Điểm đặc biệt hơn cả, giữa cái quang cảnh đó, điểm thêm một chiếc phi cơ đang bay với tốc độ như gió, khẽ nghiêng cánh quạt , chạm vào tầng mây, tại nên vết nứt dài thẳng tắp.

Khung cảnh này chẳng phải là nơi cô lái máy bay lần đầu tiên sao ? Tại sao ? Cô chỉ nói có duy nhất một lần còn trong hoàn cảnh hai người đang rơi tự do. Anh ta nhớ tới tận bây giờ sao. Tim cô trào dâng một cảm xúc khác lạ.

Tâm trí cô bắt đầu quay ngược trở lại quãng thời gian đó. Có thứ gì đó đang xâm nhập vào " thành trì " của cô. Bầu không khí hiện tại có một chút gì đó vấn vương. Từng cảnh vật một đang gào thét, đang trào dâng mãnh liệt chỉ để khiến cô quay lại hồi ức.

Tay cô bấm nhanh vào nút điều khiển, quang cảnh lập tức biến mất như chưa từng tồn tại. Bầu trời trong veo ngay lập tức trở thành bức tường kim loại, cứng cáp mang cái sắc độ trầm buồn xâm nhập lạnh đúng như bản chất của nó.

Rena trở lại với vẻ mặt như cũ, lộ một nụ cười mỉm. Nụ cười mang đầy sự khinh bỉ. Cứ cho rằng anh ta nhớ cũng đâu có ích gì. Nó cũng chỉ dội về trong khoảnh khắc, chỉ cần bản thân không nhìn thấy nó nữa, sẽ không có sự việc xảy ra như ban đầu.

Thâm tâm cô dành cho người đó, cái cảm xúc đó đã vĩnh viễn biến mất trong dòng chảy của quá khứ. Tất cả những gì cô thấy như lúc nãy cũng chỉ là bậc thang trong cuộc đời cô. Nó càng cao thì đó cũng sẽ là đích đến của cô hiện tại. Trả thù.

Cô lạnh lùng vứt chiếc điều khiển xuống ghế sofa, không thèm đoái hoài đến rồi nhìn lên chiếc bàn làm việc của mình. Một bộ quân phục màu trắng, được xếp gọn gàng để ở phía trên. Cũng đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cô nhìn thấy nó. Bàn tay bất giác cầm lên , vuốt nhẹ. Quân hàm ba sao sáng chói phản chiếu gương mặt trầm ngâm, có một nét gì đó không nỡ. Liệu nó còn hợp với cô ?

Suy nghĩ vụt tắt , thời gian không cho phép lưỡng lự. Bộ quân phục cô ra sức trân trọng ngày xưa ấy, cũng chỉ là bộ quần áo trong quân đội. Để cho cô mang cái chức danh thượng tướng được người đời kính trọng.

Quân phục của cô có chiếc áo sơ mi bên trong màu đen với chiếc cà vạt đỏ chót ẩn hiện sau lớp áo nối liền đến tận gót chân tôn lên lớp da trắng nõn của cô. Chiếc quần màu đen ngắn ôm lấy phần đùi cô lộ rõ vẻ năng động, tràn đầy sức đống.

Ôm trọn lấy đôi chân nhỏ xinh là đôi giày màu đen sáng loáng, điểm thêm kim cương đỏ với viền vàng , rất hợp như thể nó xinh ra để dành cho cô. Trên vai được khoác chiếc áo màu đen to và rộng, tạo điểm nhấn cho lớp áo màu trắng . Mũ lính cũng không kém là bao, mấy viên kim cương đỏ vốn chỉ từ chiếc mũ trắng trông càng nổi bật hơn hẳn

Một bộ trang phục được thiết kế tinh xả , lớp vải thoải mái dễ dàng cử động. Quan trọng hơn nó không hề đơn sơ, vẫn tôn lên được cái khí chất một vị thượng tướng nên có. Cô khoác lên nó một lần nữa, dường như lại còn xinh đẹp hơn cả trong quá khứ. Thời gian trước khi cô rời khỏi quân đội không lâu là lúc cô được thăng chức. Nên số lần được mặc nó chỉ có đếm trên đầu ngón tay.

Sự sung sướng khi được mặc một bộ quân phục đẹp thế này gần như là mong ước của mọi cô gái khi ở trong quân đội. Ngày đó hay nói đúng hơn chỉ có cô là con gái lên được chức cao nên cũng chỉ có độc quyền duy nhất một bộ, không lẫn vào đâu được. Còn hiện tại trong mắt cô lại có một cái gì đó không đành lòng.

Mặc xong, trong đầu cô nảy ra một ý. Khám phá tầng này. Nhanh đi đến phòng mình chưa kịp tham quan, cũng hơi đáng tiếc. Đặc biệt, không có sự góp mặt của " ai đấy", càng làm cho cô muốn đi ngay lập tức. Một khi đã ra quyết định thì không thể chần chừ hơn.

Mỗi tầng ở đây đều rất rộng lớn. Tầng này cũng không phải ngoại lệ. Cái phòng luyện tập gần như đã chiếm gần nữa cái tầng, cộng thêm phòng ở ngay chính giữa là phòng của anh ta, lại còn có phòng để vũ khí riêng.

Toàn mấy khẩu súng hạng nặng, cấp cao, đủ mọi thể loại. Lưu trữ cái kho tàng này cho đến khi mang ra chiến trường vui phải biết. Mọi ước mơ của các chiến sĩ quân đội là luôn tân trang cho mình được vũ khí tối tân, tiện thể có thể nói thêm là máy bay riêng cũng được tính.

Đống vũ khí trước mắt khiến cô cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Chỉ muốn ngay lập tức sử dụng. Tuy nhiên vào thì cần phải có mật mã, cô không muốn thử để rồi phải nghe thấy tiếng coi báo động kêu lên.

Nếu cơ sở cật chất của trụ sở đều được cải tiến thì không lí gì cái phòng luyện tập không có thêm cái gì mới lạ cả . Căn phòng không có mật mã nên ai cũng có thể dễ dàng tiến vào trong. Chỉ là cái phòng này là đặc quyền nên ai dám bất tuân thì gánh lấy hậu quả nặng nề.

Lý Minh Triệt đã nói cô và anh làm chung với nhau trong một tầng. Đồng nghĩa cái phòng này cô có thể được sử dụng thoải mái.

Xung quanh môi trường hoàn toàn được thay đổi. Tuy nhiên thay đổi hoàn toàn theo một hướng khác. Trống trơn. Ngoài lớp tường làm bằng kim loại thì không có gì. Đang sửa chữa gì sao? Cô thầm nghĩ rồi thở dài. Có vẻ hôm nay không thích hợp để hoạt động rồi.

Đôi mắt cô lại di chuyển tiếp đến vị trí khác trong tầng. Sau đó , nó đã phải hướng xuống khi chiếc đồng hồ trên tay cô phát ra tiếng kêu.

Chiếc đồng hồ cảm ứng,hiện lên thông báo của Lý Minh Triệt nói cô lên tầng trên cùng ngay lập tức. Chắc để họp mặt hay làm một cái gì đó khác chẳng ? Tinh thần quân đội , lập tức đến khi có thông báo nó gần như đều có mặt trong mọi chiến sĩ, kể cả cô.

Rena tiến đến gần trước thang máy khổng lồ, bấm mật mã Lý Minh Triệt bảo cô. Nó ngay lập tức hoạt động. Chỉ trong phút chốc , cô đã có mặt tại tầng cô đến. Mở ra một đám người đang xúm xụm lại ở một chỗ.

Tình cảnh có chút gì đó hỗn loạn và vội vã. Lý Minh Triệt đang đứng giữa đó cùng với Mịch Vương, cả hai người đều dính đầy máu tươi. Tuy nhiên nhìn sắc mặt vẫn hồn hào, bình thường, chắc chắn đây hoàn toàn không phải từ hai người họ. Vết máu đến từ người khác.