Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 66

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

- ------------------------------

Không biết qua bao lâu, chấn động rốt cuộc cũng ngừng lại.

Sau phút choáng váng ngắn ngủi, Nhậm Diệc nghe thấy có tiếng gọi đầy lo lắng bên tai, cơ thể anh cũng bị lay nhẹ. Anh he hé mở mắt, đất cát chen lấn chảy vào trong mắt, đau đến nỗi anh phải cố lắc đầu vài cái, đất cát dính trên miệng mũi bị anh phủi xuống một ít. Anh dồn sức hít vào một hơi thật sâu -- -- cứ như người sắp chết đuối vừa mới ngoi lên mặt nước, những hạt bụi hạt cát cứ thế lọt vào cổ họng, anh ho khan dữ dội.

Cung Úng Huyền vỗ nhẹ lên lưng Nhậm Diệc, hắn thở ra một hơi nặng nề: "Không sao là tốt rồi."

Nhậm Diệc cởi bao tay, giụi hạt cát trong mắt, anh hồi hồn: "Chúng ta... chúng ta đang ở đâu?"

"Còn ở dương gian."

Lòng Nhậm Diệc kinh hãi, chợt nhớ ra điều gì đó: "Ban nãy cậu bị thương rồi phải không?" Anh muốn kiểm tra tình trạng thương tích của Cung Ứng Huyền nhưng vừa nhúc nhích mới phát hiện bọn họ bị kẹt giữa khe hở do hai tảng đá hợp thành, không gian chật hẹp đến mức muốn trở mình cũng khó.

"Không có việc gì, không nghiêm trọng." Cung Ứng Huyền tránh nặng tìm nhẹ.

"Cho tôi xem thử." Nhậm Diệc đưa tay dò xét ra sau lưng Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền muốn tránh nhưng cũng không có chỗ để tránh. Lúc tay Nhậm Diệc chạm vào lưng hắn, hắn rụt lại một cái theo bản năng.

Nhậm Diệc sờ tới thứ gì đó ươn ướt và ấm dính, xúc cảm này anh không còn xa lạ, là máu. Đầu óc Nhậm Diệc kêu ong ong, cơ thể như rơi xuống hầm băng, anh run rẩy: "Cậu, cậu chảy máu..."

"Tôi tự nhìn qua rồi, không phải chuyện gì to tát, tôi đã xin trợ giúp, bọn họ đang..."

"Nhậm Diệc, Nhậm Diệc, cậu tỉnh chưa, Nhậm Diệc!" Từ trong bộ đàm truyền đến giọng nói lo lắng của Trần Hiểu Phi.

Nhậm Diệc cầm bộ đàm lên: "Trần đội, tôi tỉnh rồi, ban nãy có vẻ là đất cát bay vào miệng mũi nên có chút ngạt thở, cộng thêm..." Anh thử thăm dò hít vào một hơi, "Không khí ỏ dây càng ngày càng loãng."

"Các cậu phải tỉnh táo, không được hoảng hốt, đừng động đậy, chúng tôi biết các cậu ở đâu, đang nghiên cứu phương án cứu viện. Mấy cậu cách cửa ra vào không xa, chúng tôi sẽ dùng máy cắt kim loại bằng tia laser để mở ra một lỗ hổng ở vị trí phù hợp."

"Chúng tôi không cuống." Ngoài miệng nói thế chứ giọng nói của Nhậm Diệc đã không che giấu nổi sự hoảng loạn, "Thế nhưng cảnh sát Cung bị thương, bị chảy máu, Trần đội, nhất định phải nhanh lên đó."

"Chúng tôi đang cố hết sức."

"Đôi vợ chồng kìa thì sao? Người phụ nữ có thai thế nào rồi?"

"Bọn họ đã được giải cứu thành công, người phụ nữ có thai đang được cấp cứu ở bệnh viện. Đáng lẽ phương án bằng đệm khí đã thành công, kết quả là sau khi cứu người ra, đệm khí lại không gánh nổi sức nặng và xì hơi nên mới làm tòa nhà bị chấn động."

"Cứu được là tốt rồi." Cuối cùng cũng có một tin tức tốt.

Cung Ứng Huyền đi đến nói: "Bảo đội trưởng của chúng tôi yên tâm, tôi không có gì đáng ngại."

Nhậm Diệc lục lọi túi sơ cứu cầm tay trên người: "Cậu xoay lưng ra đây, tôi xử lý tạm thời cho."

Cung Ứng Huyền miễn cưỡng nghiêng người qua.

Nhậm Diệc nhặt nón bảo hộ của mình ra nhìn một cái, đèn đã bị rơi vỡ. Anh móc ra một chiếc đèn pin nhỏ, ngậm lên miệng để soi vết thương của Cung Ứng Huyền.

Trên xương bả vai có một vết cứa rất dài, ngoài ra còn có một vài vết thương nhỏ nữa.

Vành mắt Nhậm Diệc nóng lên, anh khẽ vuốt ve tấm lưng của Cung Ứng Huyền, tim nhót đau liên hồi.

Cung Ứng Huyền nhận ra sự im lặng khác thường của anh, nhỏ nhẹ giải thích: "Không bị thương đến xương đâu."

Nhậm Diệc hít mũi, lấy ra một lọ nước Oxy già nhỏ, giọng nói không rõ ràng: "Tôi sát khuẩn cho cậu, có hơi..."

"Tôi không sợ đau." Giọng Cung Ứng Huyền vô cùng bình tĩnh.

Nhậm Diệc cắn chặt chiếc đèn pin nhỏ trong miệng, nhỏ dung dịch Oxy già lên vết thương của Cung Ứng Huyền, máu tươi hòa lẫn bùn đất chảy dọc tấm lưng dày rộng rắn chắc ấy.

Cung Ứng Huyền cứng đờ người nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhỏ Oxy già xong, Nhậm Diệc lại mở cồn đỏ ra, anh do dự nói: "Cái này đau lắm đấy."

"Đến đi."

Do là túi sơ cứu cầm tay, cồn đỏ là loại đựng trong ống nhựa dẻo dùng một lần nên không có nhiều lắm, lúc anh mở ra còn phải cẩn thận rải đều lên miệng vết thương.

Cơ thể Cung Ứng Huyền run lên, một tiếng kêu đau đớn phát ra trong cổ họng. Nhậm Diệc cực kỳ đau lòng, trong tim anh, Cung Ứng Huyền vừa sạch sẽ vừa tinh xảo, thậm chí có đôi lúc còn "yểu điệu". Anh không muốn thấy người này phải đau đớn khổ sở dù chỉ một chút xíu, anh hận mình không thể chịu đựng hết thảy thay hắn.

Vất vả lắm mới sát khuẩn xong, Nhậm Diệc rắc một ít thuốc cầm máu cho hắn, dùng một lớp băng gạc che lên, lấy điều kiện lúc này chỉ có thể xử lý đơn giản như vậy.

Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người lại. Hắn bị thương ở lưng nên không thể nằm ngửa, không gian cũng không đủ để hắn ngồi xuống, chỉ có thể nằm úp sấp. Thế nhưng dưới thân hắn toàn là ngạc ngói vụn lồi lõm, có thể thấy hắn khó chịu cỡ nào.

Nhậm Diệc dịu dàng nói: "Cậu úp lên người tôi này."

Cung Ứng Huyền chần chừ nhìn Nhậm Diệc.

"Chỗ tôi là chân tường, khá bằng phẳng, với lại tôi cũng có thể nằm ngửa mà." Nhậm Diệc vươn tay về phía hắn: "Đến đây, nằm lên người tôi."

Cung Ứng Huyền nhích tới, từ từ nằm úp lên người Nhậm Diệc, nhưng vẫn còn căng thẳng.

Nhậm Diệc nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: "Thả lỏng." (Áu áu áu, cơm chóa ngon quá.)

Bấy giờ Cung Ứng Huyền mới chậm rãi thả lỏng thân thể, đặt toàn bộ trọng lượng lên người Nhậm Diệc, cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút.

Lồng ngực Nhậm Diệc bị chèn ép, anh chỉ cảm thấy càng hụt hơi thêm nhưng anh không hề nói gì.

Cung Ứng Huyền vùi mặt vào hõm vai Nhậm Diệc.

Hai người chưa từng ôm lấy nhau một cách thân mật như vậy, dù là bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng dưới đống gạch vụn ở nơi này, nhưng thân nhiệt của đối phương chính là niềm an ủi lớn lao đối với người kia.

Kể cũng lạ, từ nhỏ hắn đã nghiện sạch sẽ -- -- trước khi trong nhà xảy ra biến cố cũng thế. Một môi trường bẩn thỉu như này, hai người cũng chẳng sạch sẽ gì, vốn nên là làm hắn cực kỳ khó chịu mới đúng, thế nhưng hắn lại không hề cảm thấy khác thường chút nào. Trước đây hắn cho rằng, đối với Nhậm Diệc hắn chỉ đang nhẫn nại hoặc đã thành thói quen mà thôi. Hôm nay rốt cuộc hắn đã hiểu, trên thế giới này tồn tại một người mà hắn không có cách nào ghét bỏ người đó bẩn được.

Vào lúc này, nội tâm Nhậm Diệc cũng đang rối như tơ vò giống Cung Ứng Huyền. Chỉ cần nghĩ đến Cung Ứng Huyền bị thương vì cứu anh là anh vừa cảm động vừa đau lòng, anh đã đánh giá thấp vị trí của chính mình trong tim Cung Ứng Huyền. Anh luôn cho rằng mình mới là người dành nhiều tình cảm hơn, trả giá nhiều hơn, bao dung nhiều hơn. Không ngờ Cung Ứng Huyền cũng có thể dũng cảm quên mình để cứu anh, anh biết, dù là cả đời Cung Ứng Huyền sẽ không đáp lại phần tình yêu không bình thường này của anh, hắn vẫn mãi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.

Cung Ứng Huyền nhắm nghiền đôi mắt, trái tim yên bình như mặt hồ không gợn sóng. Vòng tay của Nhậm Diệc làm hắn cảm thấy dù là mắc kẹt ở nơi nguy hiểm nhất trên thế giới này thì cũng là chốn an toàn nhất trong thế giới của hắn.

"Còn đau không?" Nhậm Diệc không mấy dễ chịu bèn cất tiếng.

"Không đau."

"Sao có thể không đau được."

"Trừ lửa ra thì tôi không sợ bất cứ cái gì." Cung Ứng Huyền hơi bướng bỉnh đáp lời.

Nhậm Diệc cắn chặt môi dưới, gian nan nói: "Vì sao cậu phải cứu tôi?"

"Nói nhảm." Cung Ứng Huyền vùi mặt vào hõm cổ Nhậm Diệc. hai tay cũng vô thức ôm lấy eo của Nhậm Diệc, càng dính sát thì hắn càng có được cảm giác an toàn. Hắn muốn người trong ngực mình được bình yên vô sự, chút thương tích này cũng đáng giá lắm.

"Tôi bảo cậu nghe theo mệnh lệnh của tôi, ai cho phép cậu tự ý hành động." Nhậm Diệc nói nhỏ.

"Tôi nghe rồi, nhưng những tảng đá này lại không chịu nghe."

"Tôi là chiến sĩ PCCC, thời điểm này là lúc tôi tỏa sáng, sao cậu dám cướp hào quang của tôi hả?"

"Tôi là cảnh sát, trách nhiệm của tôi là bảo vệ sự an toàn cho tính mạng và tài sản của nhân dân, anh cũng không ngoại lệ."

"Vậy ra cậu cứu tôi cũng chỉ vì tôi là nhân dân thôi?" Anh lặng lẽ giơ tay, không dám ôm, sợ có vẻ mập mờ quá mức nên chỉ có thể đặt lên lưng Cung Ứng Huyền, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Cung Ứng Huyền đột nhiên duỗi người khoan khoái như một con mèo, nói một cách nghiêm túc, "Không chỉ có thể, anh còn là bạn của tôi."

Nhậm Diệc cũng không biết nên vui hay buồn, anh rất mong bọn họ không chỉ là bạn, hi vọng cái ôm này không chỉ là vì Cung Ứng Huyền bị thương. Anh càng ước ao mình có thể hôn Cung Ứng Huyền, có thể thoải mái nói cho Cung Ứng Huyền biết tình yêu của mình.

Vốn dĩ anh định chôn bí mật này trong tim mãi mãi. Yêu không nhất thiết phải giữ lấy, yêu có thể là cho đi, chỉ cần Cung Ứng Huyền sống tốt, anh như thế nào cũng được.

Thế nhưng thời khắc này lại không giống, bọn họ có thể sẽ phải chết ở nơi này, bọn họ có thể sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời ở bên ngoài nữa. Nếu như đây là thời gian còn lại của anh, anh có nên nói thật cho Cung Ứng Huyền biết không?

Cung Ứng Huyền khẽ nói: "Khí Oxy, càng ngày càng ít."

"Ừ." Nhậm Diệc cũng cảm giác được hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Trong một không gian vừa chật hẹp lại còn đang bốc cháy, không những làm khí Oxy ít đi mà còn sản sinh ra Cacbon monoxit (CO). Mặt nạ phòng độc của bọn họ ban nãy đã bị đập vỡ, lúc này hai người đều có hơi váng đầu, buồn nôn. Đây là triệu chứng trước khi trúng độc Cacbon monoxit.

Bọn họ còn có thể chịu đựng được bao lâu? 20 phút? 30 phút? Một giờ?

Không thể nào lâu hơn nữa. Nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể cứu được, vậy bọn họ sẽ có tận mấy cách chết lận.

Nhậm Diệc hối hận không thôi: "Tôi không nên để cậu vào đây."

"Là tự tôi muốn vào, không liên quan gì đến anh." Giọng điệu của Cung Ứng Huyền vẫn rất bình tĩnh, "Yên tâm, chúng ta sẽ không chết. Nếu ông trời muốn thu nhận tôi thì sẽ không cho tôi sống đến bây giờ, anh cũng thế. Trên đời còn nhiều kẻ xấu đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế, chúng ta sẽ không chết ở chỗ này."

Nhậm Diệc thở hắt ra một hơi: "Cậu nói đúng, chúng ta sẽ không chết ở đây." Thế nhưng giọng nói trong lòng anh vẫn đang thì thầm, lỡ như, lỡ như anh phải mang theo bí mật và nuối tiếc mà chết đi thì sao? Anh há miệng, ngập ngừng gọi một tiếng: "Ứng Huyền, hỏi cậu một câu này."

"Hử?"

"Cậu... cậu thích đội trưởng Khưu à?"

"Thích." Cung Ứng Huyền trả lời không chút do dự.

Nhậm Diệc im lặng một lúc, không từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp: "Là loại yêu thích giữa nam và nữ sao?"

"Không phải." Cung Ứng Huyền nói, "Chị ấy là người bạn thân nhất của chị tôi thì cũng là chị của tôi."

Tâm tình Nhậm Diệc rất phức tạp, hoàn toàn không có vui vẻ như trong dự liệu. Người như Khưu Ngôn, vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại còn là người có ràng buộc sâu sắc với Cung Ứng Huyền cũng chẳng thể làm Cung Ứng Huyền rung động, vậy người khác -- -- nhất là anh -- -- có thể mong chờ điều gì chứ?

"Anh hỏi cái này làm gì?" Cung Ứng Huyền tò mò, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn nhíu mày nói, "Lẽ nào anh thích chị ấy?" Ngữ điệu trầm xuống.

"Sao có thể, không phải đâu." Nhậm Diệc vội vàng nói.

"Người theo đuổi chị Ngôn rất nhiều, tôi còn tưởng anh..." Cung Ứng Huyền hơi dịu giọng, "Không phải thật ư?"

"Thật."

"... Vậy thì tốt, anh không được thích chị Ngôn."

"Vì sao?"

"Không phải là anh không thích chị ấy ư, còn hỏi vì sao để làm gì?"

"Tò mò đấy, không được à?"

"Không được chính là không được." Cung Ứng Huyền hừ nhẹ, buồn bực nói: "Anh hỏi những cái này rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Chúng ta phải duy trì tỉnh táo, chỉ nói chuyện phiếm thôi mà." Nhậm Diệc lại hỏi, "Vậy cậu, từ trước đến nay cậu chưa từng thích người nào sao? Thích kiểu tình yêu ấy."

"Không có, tôi cho rằng, nếu người ấy thực sự xuất hiện, tôi nhất định không bài xích cơ thể của cô ấy, còn phải tâm linh tương thông với cô ấy. Trước mắt chỉ có chị Ngôn làm được điều đó, nhưng tình cảm của tôi đối với chị ấy không phải vậy."

Suýt chút nữa Nhậm Diệc đã buột miệng hỏi một câu "Tôi thì sao?"

"Hơn nữa, tình yêu là thứ vô dụng." Cung Ứng Huyền quả quyết đưa ra kết luận.

Nhậm Diệc há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại kìm nén nơi cổ họng, nói không thành lời. Cùng lúc đó, đầu óc anh đột nhiên choáng váng muốn ngất xỉu, thần trí cũng bắt đầu có chút mơ hồ.

Cung Ứng Huyền nằm úp trên người anh cũng mệt mỏi muốn ngủ.

Nhậm Diệc bỗng tỉnh táo hơn chút, anh lay Cung Ứng Huyền: "Không được ngủ, tuyệt đối không thể ngủ, chúng ta tiếp tục nói chuyện."

Cung Ứng Huyền cấu mình một cái thật mạnh: "Ừm, được."

Nhậm Diệc cầm bộ đàm, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng động sàn sạt ở bên kia vách tường. Anh yếu ớt hô lên: "Chúng tôi ở đây, ở đây!"

"Nhậm đội, các anh gắng chịu, lập tức cứu các anh ra đây."

Là giọng của Tôn Định Nghĩa.

"Dưỡng khí ở chỗ chúng tôi không đủ, có thể thò một ống nước qua đây không?"

"Để bọn em thử xem."

Do não thiếu khí Oxy nên mí mắt hai người sắp không mở ra được.

Một lát sau, tiếng động bên ngoài vách tường càng ngày càng lớn, bọn họ không ngừng thảo luận gì đó, sau đó, một đầu ống nước nhỏ mảnh được luồn vào từ trong kẽ hở của tảng đá.

"Nhậm đội, có thấy không?"

Nhậm Diệc dùng đèn pin soi: "Thấy rồi!" Anh vươn tay ra nắm lấy, nhưng cơ bản là không với được.

"Để tôi." Cơ thể Cung Ứng Huyền đã không còn sức lực, nhưng hắn vẫn cố gắng đẩy người lên. Toàn thân hắn di chuyển về phía trước, ma sát với cơ thể của Nhậm Diệc.

Hai người vốn chỉ có phần thân trên là dính sát vào nhau, giờ Cung Ứng Huyền cử động kiểu này làm cả cơ thể đè lên người Nhậm Diệc. Nhậm Diệc lập tức cứng đờ không dám nhúc nhích, cách một lớp vải quần áo anh cũng có thể cảm nhận Cung Ứng Huyền một cách rõ ràng.

Anh biết bây giờ không phải lúc, anh dốc toàn bộ định lực cả đời chỉ mong mình có thể bình tĩnh, nhưng anh hoàn toàn không chiến thẳng nổi bản năng của mình.

Cuối cùng Cung Ứng Huyền cũng tóm được đầu ống nước nho nhỏ kia, phấn khởi nói: "Bắt được rồi, chúng ta..."

Cả hai người đều cảm nhận được biến hóa của Nhậm Diệc, bầu không khí bỗng chìm vào tĩnh lặng đầy lúng túng.

Giờ khắc này Nhậm Diệc thực sự hi vọng mình chết quách cho xong. Cung may là nơi này tối đen như mực, bằng không Cung Ứng Huyền nhất định sẽ thấy được khuôn mặt đỏ như tôm luộc của anh. Anh nói vòng vo: "Cái này... không phải... nó..."

Cung Ứng Huyền đột nhiên nổi giận: "Anh bệnh hoạn hả!"

"Tôi, tôi không cố ý!" Nhậm Diệc chột dạ giải thích.

Cung Ứng Huyền luống cuống định bò dậy khỏi người Nhậm Diệc, nhưng hắn vừa đứng lên được một ít đã đụng phải phiến đá trên đỉnh đầu, kêu đau một tiếng lại ngã xuống. Một tay hắn phải chống đỡ cơ thể của mình, tay còn lại túm lấy ống nước cứu mạng không chịu buông, hiển nhiên là động đến vết thương trên vai làm hắn càng lúng ta lúng túng, ma sát tứ chi lại càng tăng lên.

Nhậm Diệc thực sự hy vọng có thể gấp mình nhét qua vết nứt trên tường, nhưng anh vốn không còn chỗ trốn.

Tim Cung Ứng Huyền đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra ngoài. Một mặt hắn tức Nhậm Diệc chẳng đúng lúc gì cả, một mặt hắn lại kinh hãi nhận ra cơ thể mình cũng phát sinh biến hóa. Loại cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, tựa như không lâu trước đây lúc thay quần áo trên xe cùng Nhậm Diệc, hắn cũng từng có một loại kích động tương tự. Chỉ là khi đó ý tưởng còn chưa thành hình đã bị hắn bóp chết, vậy nhưng lúc này lại không được.

Nhậm Diệc cũng cảm nhận được thứ đè lên bụng anh đang càng ngày càng cứng.

Bầu không khí càng yên tĩnh.

Cung Ứng Huyền cảm thấy đời mình chưa từng mất mặt như thế này, hắn thẹn quá hóa giận: "Đều, đều, đều tại anh!"

"À... Tại tôi." Nhậm Diệc đưa một tay lên che kín mặt. Muốn chết quá.

"Các anh đã tóm được chưa?" Tôn Định Nghĩa ở bên ngoài sốt ruột kêu to.

Hai người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cung Ứng Huyền hô lên: "Tóm được rồi." Hắn kéo ống nước vào trong nhưng chỉ kéo được vài cm thì bị kẹt lại, được cái dòng nước sạch không ngừng chảy vào đã cho bọn họ niềm hy vọng lớn lao. Hắn bực bội nói, "Mau mau đến hít khí Oxy."

"Cậu hít trước đi."

Nhậm Diệc ra sức rụt người nhưng lại không có chỗ để anh rụt. Hai người đều có thể cảm nhận đối phương một cách rõ ràng, xấu hổ đến nỗi muốn đập đầu vào tường, nhưng cũng chỉ có thể giữ nguyên hiện trạng.

Sinh tử trước mắt, còn mạng vẫn quan trọng hơn, Cung Ứng Huyền cũng không lo nghĩ nhiều như thế, hắn nói: "Anh phải dịch tới đây, nếu không thì không với được đâu."

Nhậm Diệc vốn không dám cử động.

"Nhanh lên!" Cung Ứng Huyền giục.

Nhậm Diệc chỉ đành chậm chạp nhích về sau.

Bọn họ ở trong một không gian chật hẹp, cơ thể của người này dán sát vào cơ thể của người kia, nhích từng chút từng chút một đến chỗ ống nước. Hậu quả khó tránh khỏi của việc lết chầm chậm là phản ứng của bọn họ càng mãnh liệt hơn, tiếng thở dốc cũng nặng nề hơn. Nhậm Diệc nhìn đôi môi Cung Ứng Huyền đang gần ngay trước mắt làm anh chỉ muốn bất chất tất cả để hôn lên, nhưng một chút lý trí còn sót lại cuối cùng đã kiềm chế anh lại, hơn nữa, anh thực sự mệt chết đi được.

Rốt cuộc bọn họ đã nhích được đến chỗ ống nước, lượng Oxy ít ỏi trong nước chính là hy vọng sống còn của bọn họ lúc này. Bọn họ đưa mũi và miệng vào trong nước, tham lam hít thở từng ngụm từng ngụm, vì dòng nước không lớn nên trong lúc hít lấy hít để bọn họ có mấy lần chạm phải môi của nhau.

Nhịp tim của hai người tăng nhanh, tình cảm khác lạ quẩn quanh trong lồng ngực. Giữa bọn họ dường như bị ngăn cách bởi một lớp lá chắn trong suốt, tưởng không mà lại có, thoạt có thoạt không, như ẩn như hiện, vậy mới làm người ta càng không dám chọc thủng nói, sợ rằng hết thảy chỉ là một hổi chiêm bao tự mình đa tình.

Rất nhanh sau đó, đầu óc bọn họ cũng không rảnh để suy nghĩ thêm nữa. Mặc dù đã có dòng nước nho nhỏ giúp bọn họ kéo dài thời gian ngạt thở hơn chút, nhưng độc tính của Cacbon monoxit đã xâm nhập vào thần kinh của bọn họ.

Nhậm Diệc nghe thấy âm thanh của máy cắt kim loại bằng tia laser, cũng nghe thấy Cung Ứng Huyền đang kêu gào gọi mình.

"Nhậm Diệc, không được ngủ!" Bản thân Cung Ứng Huyền cũng đang mạnh mẽ chịu đựng. Hắn tát nhẹ lên hai má Nhậm Diệc, phun nước lên mặt Nhậm Diệc, "Không được phép ngủ, chúng ta sắp được cứu rồi, đừng ngủ!"

Tiếng máy cắt kim loại càng lúc càng lớn, thậm chí Nhậm Diệc còn có thể nhìn thấy tia lửa bắn xuống trên đỉnh đầu. Anh cố hết sức mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng như ngàn cân, anh nỗ lực muốn nhìn rõ Cung Ứng Huyền nhưng tiêu cự lại cứ từ từ tan rã.

Cung Ứng Huyền nghiến răng, cúi đầu lấp kín môi Nhậm Diệc, đem dưỡng khí còn dư lại không nhiều của chính mình rót vào trong miệng Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc đang ở sát ranh giới hoàn toàn mất đi ý thức, bỗng nhận ra hình như Cung Ứng Huyền đang hô hấp nhân tạo cho mình, nhưng anh đã không cách nào suy nghĩ được nữa.

Vào giây phút cuối cùng, vách tường bao vây bọn họ rốt cuộc đã bị phá thủng một lỗ lớn, một luồng không khí trong lành đột nhiên ập đến, mang theo một lượng dưỡng khí đủ để cứu mạng hai người.

- ------------------------------

NOTE:

Chắc các bạn cũng nhận ra 2 tuần nay không có chương mới rùi, tui cũng không muốn giải thích gì gọi là ngụy biện cả, nhưng sự thật là laptop của tui bị hỏng hoàn toàn và không sửa được nữa. Do tui có người quen nên đã nhờ người ấy sửa, nhưng người ấy bận nên đã lãng cmn quên lap của tui, bị tui đến tận nơi giục thì được biết tui chỉ cần rút ổ cứng lắp sang máy khác là được. Chớ trêu thay, tui đem ổ cứng về cắm ở lap của chị gái tui thì hoàn toàn không chạy được ổ document đã lưu bản dịch. END GAME TT^TT. Sau một hồi vật vã thì hôm nay cũng lấy lại được file, vậy nên mọi người đừng ghét bỏ tui nhaaaaaaa~ Xin lỗi mọi người nhiều lắm huhuhuhu~