Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 67

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

- ------------------------------

Khi Nhậm Diệc tỉnh lại thì người đã ở trong bệnh viện.

Do áp lực nội sọ* vẫn chưa giảm xuống nên cả người anh còn khá lơ mơ, huyệt thái dương giật liên hồi, nhức đầu vô cùng, mất mấy phút mới lấy lại tỉnh táo.

(*Tăng áp lực nội sọ là hội chứng có thể gây ra các biến chứng nguy hiểm như phù não, thiếu máu não thậm chí là tụt não gây các tổn thương không thể phục hồi sau đó hoặc gây tử vong nhanh chóng cho người bệnh.)

Anh vươn tay sờ cổ của mình, da dẻ vẫn còn nguyên vẹn. Anh từng cứu rất nhiều người ra khỏi đám cháy, hầu hết đều trúng độc khí CO, nếu tình trạng nghiêm trọng thì nhân viên cấp cứu sẽ phải làm cắt mở khí quản ngay tại chỗ. Xem ra bản thân anh còn chưa được xem là nghiêm trọng lắm.

Vậy Cung Ứng Huyền thì sao? Cung Ứng Huyền thì thế nào?!

Anh nhấn chuông, chỉ một chốc sau, một y tá đã tiến vào: "Nhâm đội trưởng, cậu tỉnh rồi."

"Người được đưa đến cùng tôi đâu?" Nhậm Diệc khẩn trương hỏi: "Hắn ra sao rồi?"

"Cảnh sát Cung à, cậu ta không sao, bây giờ đang được điều trị ở buồng Oxy cao áp, một lát nữa là xong."

Nhậm Diệc thở phào nhẹ nhõm: "Tôi hôn mê bao lâu rồi?"

"Khoảng mười mấy tiếng đồng hồ, cậu cũng vừa mới trở về từ buồng Oxy." Y tá nói, "Người chăm sóc cho cậu hình như vừa ra ngoài, cần tôi gọi người đó giúp cậu không?"

"Không cần, cảm ơn dì."

"Người nên cảm ơn là chúng tôi mới đúng."

Nhậm Diệc khó hiểu: "Là sao ạ?"

"Mỗi lần gặp nguy hiểm, các cậu luôn là người đầu tiên xông về phía trước, đều là các cậu đánh cược sinh mạng của mình để cứu về nhiều người như thế." Y tá có hơi ngượng ngùng nói, "Các cậu cũng không dễ dàng gì."

Nhậm Diệc mỉm cười: "Vì nhân dân phục vụ mà."

"Tuổi cậu cũng xấp xỉ con trai tôi." Y tá thở dài một cái, "Ngẫm lại, nếu con tôi cũng làm công việc nguy hiểm như thế này, chắc ngày nào ruột gan tôi cũng nóng như lửa đốt mất thôi. Cha mẹ cậu cũng lo lắng cho cậu lắm đấy nhỉ?"

"Ha ha, cũng tạm, cha tôi cũng là lính cứu hỏa."

Y tá nhìn Nhậm Diệc bằng ánh mắt tràn đầy sự tôn kính: "Mấy người vất vả rồi."

Nhậm Diệc toét miệng cười.

Y tá đi rồi, ý thức và ký ức của Nhậm Diệc cũng dần dần rõ ràng hơn, anh bắt đầu nhớ lại đủ loại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê. Càng nhớ càng hết hồn hết vía, tâm tình xốn xang, thậm chí còn như mở cờ trong bụng.

Anh và Cung Ứng Huyền đụng chạm hồi lâu, ấy vậy mà cả hai đều cứng?

Cung Ứng Huyền lại còn làm hô hấp nhân tạo cho anh nữa, bọn họ hôn môi rồi?

Hơn hết thảy còn có một chuyện trước đó, chính là Cung Ứng Huyền vì cứu anh mà bị thương!

Lẽ nào, lẽ nào trong lòng Cung Ứng Huyền anh thực sự khác biệt, so với những khác biệt còn đặc biệt hơn? Lẽ nào Cung Ứng Huyền cũng có suy nghĩ vượt qua cả tình bạn đối với anh, chỉ là chính hắn cũng chưa phát hiện ra?

Không đúng, bây giờ không phải lúc lo nghĩ lung tung, nói cho cùng đầu óc anh đang đặc như keo hồ. Cung may là lúc đó anh chưa làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, bằng không lần này không chết vì tai nạn thì cũng chết vì xấu hổ mất.

Thế nhưng, nếu thật là anh tự mình đa tình thì sao? Lỡ như...

Đang lúc xoắn xuýt cả lên thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Khúc Dương Ba cầm một bình nước ấm tiến vào.

"Ái chà, cậu tỉnh rồi." Khúc Dương Ba đi tới, "Cảm thấy thế nào?"

"Đau đầu, những cái khác tạm ổn."

"Đầu đau là chuyện rất bình thường, dù sao đầu óc cũng bị úng nước rồi mà."

Nhậm Diệc nhìn y chằm chằm, thực sự là không còn sức để cãi nhau với y.

Khúc Dương Ba nhếch miệng cười: "Tên khoa học -- -- phù não, chứng bệnh điển hình của trúng độc CO."

"Không còn ai bị thương nữa chứ? Tình huống tại hiện trường giờ thế nào?" Nhậm Diệc có thể nghe loáng thoáng tiếng động tương tự như công trường đang thi công ở bên ngoài cửa sổ.

"Vẫn đang đào bới, không thể dọn dẹp trong chốc lát được, khả năng vẫn còn người sống sót." Khúc Dương Ba nói, "Những bác sĩ và y tá ở đây cũng thật vất vả, từ hôm qua đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, phải bố trí ổn thỏa cho bệnh nhân ở khu nội trú, còn phải cấp cứu cho những người bị thương nữa."

Nhậm Diệc cũng thở dài một cái: "Bệnh viện à, bản thân nó vốn là một nơi có rất nhiều chuyện thương tâm."

"Cũng may thương tích của cậu không nghiêm trọng, hôm qua chúng tôi suýt nữa bị cậu hù chết đấy."

"Mạng của ông đây kiên cường lắm." Nhậm Diệc nở một nụ cười rất tự nhiên để an ủi Khúc Dương Ba.

"Cái mạng của hai cậu đều rất kiên cường." Khúc Dương Ba rót cho Nhậm Diệc một cốc nước, sau đó nháy mắt ra hiệu và nói: "Còn nhớ chuyện gì đã xảy ra trước lúc bất tỉnh không?"

Nhậm Diệc giả ngu: "Sắp chết đến nơi rồi, nhớ nhung gì nữa." Lòng anh cảnh giác, chẳng lẽ bọn họ biết gì rồi?

"Không nhớ thật ư?" Khúc Dương Ba đẩy mắt kính, nở một nụ cười xấu xa, "Tôi giúp cậu tái hiện chút nhé?"

Nhậm Diệc khẩn trương nuốt nước miếng.

"Cậu không nhớ tiến sĩ Cung làm hô hấp nhân tạo cho cậu?"

"Đậu mé, sau mấy người lại biết?" Nhậm Diệc ra sức nhớ lại, hình như... Hình như đúng lúc đó thì bọn họ cắt mở vách tường?

"Nhớ ra rồi nhỉ."

Nhậm Diệc mím môi, nói liến thoắng: "Vậy thì sao? Cậu ấy làm thế để cứu tôi thôi, tôi cũng từng hô hấp nhân tạo cho người khác mà, trong lúc huấn luyện anh cũng từng làm thế cho người khác còn gì, ai mà chưa từng hô hấp cho người khác chứ." (*lặng lẽ giơ tay: có e~)

Nụ cười trên mặt Khúc Dương Ba đầy vẻ chế nhạo: "Đúng đấy, mọi người đều từng làm rồi mà, cậu căng thẳng như thế để làm gì?"

"Mẹ kiếp, ai căng thẳng chứ?" Nhậm Diệc xấu hổ nói, "Còn những ai biết chuyện?"

Khúc Dương Ba đếm trên đầu ngón tay, giả bộ nghiêm túc suy tính: "Tôi đếm cho cậu nhé. Một, hai, ba... Đại khái... chừng một trăm người thì phải."

Nhậm Diệc "f*ck" một cái.

"Bây giờ thì chưa rõ, thời đại Internet phát triển như ngày nay ấy mà, mọi người đều có di động, phỏng chừng rất nhanh thì tất cả đội cảnh sát và đội PCCC của khu vực Hồng Vũ đều biết thôi."

"Mẹ nó, tốt xấu gì thì tôi cũng là đội trưởng của mấy người đó, không thể chừa chút mặt mũi cho tôi hả!" Da đầu Nhậm Diệc sắp nứt ra rồi. Này còn không phải là sau này ngày nào anh cũng bị bọn họ chọc ghẹo sao?!

"Không còn cách nào nha, nhiều người nhìn thấy như thế, người ở trung đội khác cũng thấy rồi." Khúc Dương Ba nháy mắt với Nhậm Diệc, "Thực ra thì trong lòng cậu cũng vui muốn chết rồi ấy gì, dù sao hô hấp nhân tạo thì cũng được tính là đã hôn môi mà."

Nhậm Diệc lườn y một cái: "Nói linh tinh gì đấy, ở loại thời điểm đó, đến mạng còn sắp mất, ai thèm để ý đến nó chứ."

"Vậy ư, cậu thực sự không để ý? Cứ cho là cậu không để bụng đi, không biết tiến sĩ Cung có để bụng không nhỉ."

Những lời này như đâm vào tim Nhậm Diệc, anh đảo tròng mắt, lòng buồn bực không thôi.

Khúc Dương Ba nhìn nét biến hóa trên vẻ mặt Nhậm Diệc, nở nụ cười: "Người anh em, tôi không hiểu mối tình đoạn tụ* của các cậu, Cung Ứng Huyền cũng không phải phụ nữ, vậy nên tôi không thể bày mưu tính kế cho cậu được. Nhưng tôi nghĩ, thích một người thì đừng lo được mất quá nhiều, thế nhé." (Cái đoạn tụ này chắc mọi người cũng hiểu rồi, ai không biết thì có thể tra điển cố về Hán Ai Đế và Đổng Hiền nhé, ám chỉ tình yêu đồng tính thôi.)

Nhậm Diệc thở dài: "Không phải thế, anh không hiểu đâu." Đối với Khúc Dương Ba, sinh viên đứng đầu khoa Luật, tốt nghiệp bằng kép của Đại học Nhân dân Trung Hoa, đâu phải chuyện muốn lừa là lừa được, chỉ đành thú nhận thôi.

Khúc Dương Ba nhún vai: "Tôi không hiểu, nhưng tôi nhìn thấu sự nôn nóng của cậu."

"Hầy, anh đừng xía vào, tôi đã đủ phiền rồi." Nhậm Diệc uể oải nói, "Lần này rõ thật là xấu hổ mà."

"Hô hấp nhân tạo một cái thì có gì mà xấu hổ, cậu chỉ cần coi nó là hành động hô hấp nhân tạo là được."

Đương nhiên Nhậm Diệc không dám nói với Khúc Dương Ba, trước lúc đó bọn họ còn từng trải qua một hồi "súng kề súng", anh nói: "Cung Ứng Huyền ở phòng bệnh nào, hắn quay về chưa? Tôi muốn đi thăm hắn."

Khúc Dương Ba chỉ và chiếc giường bên cạnh: "Đó, hắn nằm bên cạnh cậu."

"Hả?" Nhậm Diệc kinh ngạc.

Khúc Dương Ba hếch mắt với Nhậm Diệc, bắt đầu tranh công: "Tôi giúp cậu sắp xếp cả rồi, thấy anh em đủ chu đáo chưa."

Tâm trạng Nhậm Diệc hết sức phức tạp, do đó biểu tình cũng rất phức tạp. Nói cho cùng, bọn họ còn phải nằm viện ít nhất là mấy ngày liền, nếu ngày ngày đều có thể chung sống cùng một phòng, anh đương nhiên hài lòng. Thế nhưng, anh thực sự chột dạ.

Lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra lần thứ hai, Cung Ứng Huyền ngồi trên xe lăn được đẩy vào trong.

Đầu óc Nhậm Diệc căng lên, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay toát mồ hôi.

Cung Ứng Huyền thấy Nhậm Diệc, biểu cảm bỗng nhiên trở nên mất tự nhiên, hắn ho nhẹ một cái: "Anh tỉnh khi nào vậy?"

"Vừa mới." Theo bản năng, Nhậm Diệc cũng lé tránh nhìn vào mắt Cung Ứng Huyền, "Cậu đã khỏe hơn chưa?"

Khúc Dương Ba cũng cười nói: "Tiến sĩ Cung, trị liệu xong cảm thấy thế nào?"

"Không đáng ngại." Cung Ứng Huyền nhíu mày nói, "Bác sĩ bảo chúng tôi phải nằm viện ít nhất một tuần, mỗi ngày phải điều trị trong buồng Oxy cao áp 1 giờ."

Khúc Dương Ba nói: "Dẫu sao cũng là trúng độc khí CO mà, phải lọc Oxy trong máu nên các cậu phối hợp trị liệu cho tốt thì mới sớm bình phục."

Y tá định đưa tay đỡ Cung Ứng Huyền lên giường, Cung Ứng Huyền lập tức tránh đi: "Tự tôi làm được." Hắn đứng lên, nằm xuống giường.

Y tá là một cô gái trẻ tuổi, nhất thời có chút xấu hổ.

Nhậm Diệc vội vàng nói: "Hắn ưa sạch sẽ, chứ không phải ghét bỏ cô đâu."

Khuôn mặt nữ y tá đỏ bừng, cười gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Khúc Dương Ba "chẹp" một cái: "Nhậm Tứ Hỏa, đừng thả thính bừa bãi với gái nha."

"Vớ vẩn, tôi không có." Nhậm Diệc lặng lẽ liếc nhìn Cung Ứng Huyền, "Đẹp trai đâu phả lỗi của tôi."

Cung Ứng Huyền đắp kín chăn, im lặng nhìn về phía trước.

Khúc Dương Ba và Nhậm Diệc đưa mắt nhìn nhau.

Hai người đã quen biết mười mấy năm, làm việc cùng nhau 6 năm nên cực kỳ ăn ý, một ánh mắt cũng có thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, Khúc Dương Ba đang hỏi Nhậm Diệc rằng mình có cần lui ra ngoài không.

Nhậm Diệc nhẹ nhàng lắc đầu, anh thực sự có chút không dám ở cùng một nơi với Cung Ứng Huyền, anh cảm thấy tâm tình Cung Ứng Huyền không được tốt lắm.

Khúc Dương Ba đành phải giúp bọn họ xoa dịu bầu không khí: "À, người phụ nữ mang thai được hai người cứu ra ấy, được giải cứu rất thành công, không những giữ được chân, mà đứa bé cũng giữ được."

"Tốt quá rồi."

Cung Ứng Huyền cũng ngẩng đầu lên.

"Người mẹ này quá vĩ đại, không đồng ý gây mê toàn bộ vì không muốn tổn hại thai nhi nên đã phải chịu rất nhiều đau đớn."

Nhậm Diệc cảm khái: "Đàn ông cũng chưa chắc chịu đựng được loại đau đớn này."

Cung Ứng Huyền không khỏi nhớ tới mẹ mình, trái tim hắn thắt lại, khẽ nói: "Làm mẹ ắt sẽ kiên cường*." (*Nguyên văn là: 为母则刚, Vi mẫu tắc cương: Nghĩa là, người phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng một khi làm mẹ, người phụ nữ sẽ trở nên mạnh mẽ và kiên cường.)

"Tiến sĩ Cung, những chứng cứ cậu liều mình vào trong mang ra ngoài, tối qua đội trưởng Khưu đã đem về cục cảnh sát. Suốt một đêm bọn họ không ngủ, giờ đang truy lùng hung thủ khắp thành phố, nghe nói đã có tiến triển, lát nữa cậu có thể hỏi thăm thử xem."

"Được."

"Phía bên kia vẫn đang đào bới, hy vọng có thể cứu thêm người hoặc tìm được nhiều chứng cứ hơn nữa."

Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.

"Vào đi."

Cửa phòng bệnh bị một lực mạnh đẩy ra, một cái bóng màu xanh dương nhạt vụt qua như gió cuốn, tốc độ nhanh đến nỗi làm hai người quáng mắt.

Tập trung nhìn kỹ, thì ra là Cung Phi Lan, phía sau còn có bác Thịnh.

Cung Phi Lan hét lên: "Anh, anh không sao chứ, nghe nói anh đã làm hô hấp nhân tạo cho đội trưởng Nhậm!"

- ---------------------------------------

Cô em gái có tâm nhất hệ mặt trời, anh trai và anh dâuđã cố tình lảng tránh mà vẫn bị bé đào ra được =))))