"Lớp trưởng, nhìn cậu ta kìa" Lộ Khiết nhích qua vai người bạn cùng bàn một cái, hất cằm về phía bàn cuối.
"Sao đó?"Uyển Ân tầm mắt vẫn không rời khỏi bảng đen.
"Người kia kìa, bạn học mới chuyển lớp đó. Sao cậu ta có thể ngủ mà thầy giáo cũng chả nói gì".
"Thầy giáo không quan tâm, cậu quan tâm làm gì?"Uyển Ân đầu cũng không nâng, đem vở học lật qua một tờ.
"Hừ, cậu chả thú vị gì cả"Lộ Khiết than thở, tiện tay mở sách ra..."Cậu không phải lớp trưởng sao, cậu cũng không thèm để ý sao?".
Uyển Ân vẫn một mực đẩy đề tài của cô bạn ra khỏi đầu mình, chăm chú chép bài trên bảng, thuận mắt liếc qua tên kia một cái.
Hắn mặc đồng phục học sinh, tư thế nằm sấp úp mặt vào bàn thật sự quen thuộc, lưng theo hô hấp phập phồng lên xuống. Trên bàn hoàn toàn không có sách vở gì, đã vậy còn không thèm che giấu mà ngủ, cứ như thể "ông bà già ta lo hết".
Hắn tên là Vũ Thường An.
Nghe đâu là con riêng của một ông trùm xã hội đen nào đó. Hắn không được công nhận nên bị chính thất đuổi ra khỏi nhà, lão đại kia liền mua cho hắn căn nhà sống bên ngoài còn mướn một bảo mẫu chăm sóc.
Hằng ngày hắn đi xe máy đến trường...để ngủ, thầy giáo cũng có nhắc nhở nhưng cũng chỉ là tai này nghe rồi lọt qua tai kia bay đi mất, hoàn toàn không dám làm gì hắn. Mặc dù bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng thân phận con của lão đại vẫn ở đấy, chỉ cần động vào một cộng lông tơ của hắn thì chưa chắc ngày mai có thể còn cánh tay hoặc cái chân trên người. Riết rồi thầy giáo cũng bỏ mặc.
Hôm nay tổ của Uyển Ân trực nhật, tất cả các tổ viên đều ở lại để hoàn thành nhiệm vụ. Lộ Khiết đắn đo hỏi nhỏ vào tai cô: "Lớp trưởng, tổ của mình chín người trực nhật thôi là được đúng không?".
Uyển Ân đang bận bỏ sách vở vào balo, không ngẩng đầu lên:"Cậu bận gì à?".
"Không phải mình...là cậu ta"
Lộ Khiết hất cằm về phía bàn cuối. Thường An cũng là thành viên trong tổ của Uyển Ân, hắn đang chuẩn bị ra khỏi lớp, bên ngoài còn có vài tên đàn em đứng chực sẵn chờ hắn, có trời mới dám bảo hắn ở lại.
Uyển Ân nhìn tám người còn lại, cảm thấy vô cùng bất công. Cô quyết định bỏ sách vở xuống, nhanh chân chạy lại chặn hắn trước cửa.
"Cậu...phải ở lại trực nhật".
Thường An chau mày, đuôi mắt phía sau còn giật lên vài cái. Cả lớp hiện giờ vẫn chưa ra về hết, còn hơn một nửa ở lại, nhìn tình cảnh trước mắt mà toát cả mồ hôi chạy dọc xuống thái dương, có khi nào hắn nổi máu xã hội đen lên cho lớp trưởng ăn cám luôn không.
"Bận rồi".
Âm thanh của hắn lạnh như băng, tựa như vẻ mặt của hắn, không mang theo độ ấm.
Người nọ gạt tay Uyển Ân ra nhưng cô nhất quyết kéo lại:"Không được, nếu tất cả mọi người đều giống cậu, thì ai sẽ ở lại trực nhật hả?".
Người nọ nghe xong ngáp một cái rõ dài, sau đó còn từ từ lại gần cô hơn.
Uyển Ân chưa từng nhìn Vũ Thường An ở khoảng cách gần thế này. Ấn tượng so với những gì mẹ nói về xã hội đen khác xa, cứ nghĩ những người đến từ hắc đạo đều là mang kính đen vẻ mặt dữ tợn, đứa con sinh ra chắc cũng là tính tình kiêu căng thô bạo vô cùng, hơn nữa những tên đàn em của hắn cũng đều một dạng như vậy, nhưng người trước mặt này lại không giống.
Ngũ quan hắn đúng là rất không hiền lành, nhưng cũng không đến nỗi thực sự hung ác. Hốc mắt hãm sâu, mũi cao thẳng, hình dáng thực cứng cỏi còn pha một chút vẻ đẹp tây phương. Tóc là màu đen thuần khiết, kiểu tóc tuy rằng không phải tóc húi cua, cũng không đến nỗi làm thầy chủ nhiệm phun huyết, không giống những tên côn đồ ven đường nhuộm màu mè lộn xộn còn phía trước một dúm phía sau một dúm.
Lộ Khiết thấy tình hình không ổn, can đảm bước lên đẩy hắn ra xa Uyển Ân.
"Cậu đứng tới gần cậu ta nữa, cứ để cậu ta về đi".
Thường An cho hai tay vào túi quần, nói:"Chỉ cần một người ở lại cho đủ số lượng đúng không?"
Nói xong, hắn liếc qua tụi đàn em đứng sẵn ở đó, túm lấy một tên:"Mày, ở lại đi".
Sau đó đi lách qua người Uyển Ân không kịp để cô nói bất cứ lời nào.