Hoa Nở Giữa Tháng Ba

Chương 2

Lý Nhã đang ngồi ở ghế sofa. Bà mở tivi lên, tiện tay lật lật vài trang báo, vừa xem tin tức, vừa đọc số cổ phiếu đang lên xuống. Bên trong bếp lại loáng thoáng bóng dáng một người khác đang tất bật tay chân, xào thịt bò với ớt xanh, mùi dầu bay qua cửa bếp, lãng vãng ở hành lang, cuối cùng cũng vào đến phòng khách.

Bà hơi ngộp nên cúi đầu ho khan.

Ngay lúc này Uyển Ân vừa đi học về, balo to đùng chứa đầy sách còn ở trên lưng, cô xuất hiện ở cửa cũng vừa hắt hơi một cái.

Mẹ cô lập tức đứng dậy, đi tới cửa phòng bếp: ” Ông có mở máy hút khói không đấy, mùi nặng quá rồi".

Bố của Uyển Ân cầm nuôi xào chảo, vừa đảo rau vừa trả lời: “Không cần lo, sắp xong rồi.”

Động tác của ông vô cùng thuần thục, bày ra mâm càng không kém, ước chừng chỉ năm phút sau, trên bàn là một bữa cơm ba mặn một canh.

Rau trộn dưa leo, hoa lan kho nghệ, thận bò hấp tiêu và một bát canh cá trích nấu đậu phụ. Cơm cũng đạt chuẩn chất lượng, gạo xen lẫn với gạo kê, nghe nói có rất nhiều dinh dưỡng, vô cùng thích hợp bồi bổ cho trí não.

Uyển Ân vui vẻ cầm bát cơm lên ăn, đến bát thứ hai lúc này định chan canh thì mẹ dừng lại, lên tiếng:"Đừng có chan canh vô cơm, con phải để riêng ra một bát, ăn như thế không tốt cho dạ dày."

"Con muốn ăn gì cứ để nó ăn"...Ông Lâm nói..."Uyển Ân, con xem, hôm nay bố nấu món cá trích có cho thêm giấm vào, con ăn nhiều cũng không lo nặng bụng đâu"

Bà Nhã không nói gì, chỉ buông đôi đũa xuống rồi đứng lên, băng qua bếp lấy thêm một cái chén.

Sau khi ngồi xuống, bà liền múc cho con gái một bát canh.

Ở phòng bếp bắt một chiếc đèn trong suốt, ánh sáng phản chiếu trên món canh, nhìn như thể những gợn sóng lăn tăn. Đến bây giờ mẹ cô mới lên tiếng:"Lộ Khiết kì này đứng thứ bao nhiêu?"

Uyển Ân hơi dừng lại:".....là ba bảy ạ"

"Ba mươi bảy?"_Bà lắc đầu_"Tổng số lớp là bốn mươi, lại xếp thứ ba từ dưới đếm lên. Con xem, vậy có khi còn tự hào vì mình hơn hẳn hai người."

"Mẹ à, Lộ Khiết vẫn đang cố gắng..."

"Cố quá thành quá cố. Đầu óc đã không thông minh, lại lười nhác, thì có chỉ uổng công bố mẹ."

Bát canh cuối cùng cũng thấy đáy, để lộ từng miếng thịt cá trắng tinh, ông Lâm vội vàng múc canh thêm cho con gái:"Thôi đang giờ ăn cơm, mình đừng đem chuyện trường lớp ra nói nữa. Uyển Ân húp thêm miếng canh đi con."

Bà Nhã vẫn không có ý dừng lại, dường như hôm nay không nói thì lại không có cơ hội để nói:"Tuy vẫn còn một năm nữa mới đến kì thi đại học nhưng con tuyệt đối không được lơ là đâu đấy. Con bé Lộ Khiết đó, ít thân thiết lại. Con đó, nhất định phải lấy Bắc Đại, Thanh Hoa làm mục tiêu nhé."

Uyển Ân gật đầu, không nói gì nữa.

------

Khoảng chạng vạng sáng, bầu trời hừng đông đưa đẩy rất nhiều đám mây đang lãng đãng.

Ngoài đường vẫn chưa đông đúc, thưa thớt có vài người chạy bộ dọc theo công viên gần trường. Uyển Ân vui vẻ đạp xe rẻ ngang qua ngã ba thì thấy một cậu bé, tầm năm sáu tuổi đang òa khóc và không có ai bên cạnh.

Cô dừng lại, dựng xe bên vỉa hè, rồi lại gần cậu bé, hỏi:"Sao em lại khóc, bố mẹ em đâu?"

"Bố mẹ em ở bên kia, nhưng mà...."

Cậu bé chỉ tay lên hướng phía trên. Uyển Ân đưa mắt nhìn theo thì phát hiện chiếc máy bay điều khiển từ xa của cậu bé bị mắc vào cành cây. Và đó cũng là lí do khiến nam thanh niên này bất lực òa khóc.

"Chị gái xinh đẹp, chị giúp em lấy nó được không?"

Uyển Ân bật cười, chàng trai quả thật rất biết cách lấy lòng người khác.

Cô mím môi nhìn lên cây, chiều cao phải hơn ba mét, cộng thêm nét mặt u buồn nhờ vả của cậu nhóc khiến Uyển Ân không thể từ chối được.

Cô tháo balo ra bỏ xuống đường, xoắn ống quần thể dục lên, bắt đầu bám vào những mắt xù xì của thân cây mà trèo.

Bà Nhã mà thấy cảnh này chắc phải phun huyết bốn năm ngày chưa hết sốc.

Cuối cùng Uyển Ân cũng chạm vào được chiếc máy bay, cô gỡ nó ra khỏi ngọn cây, để cậu bé phía dưới điều khiển bay đi. Dưới tiếng reo hò mừng rỡ của nhóc, Uyển Ân cũng vui lây. Đây là lần đầu cô trèo cây, quả thật cũng thú vị.

Uyển Ân nhìn đồng hồ sắp đến giờ học rồi, không thể chậm trễ.

Tuy nhiên....

"Mẹ ơiiii, làm sao xuống bây giờ?"

Uyển Ân không thể nào cho chân bám vào mắt cây như lúc leo lên vì độ trơn bị dốc xuống. Cố gắng thế nào cũng không được, mồ hôi còn chảy đầy cả khuôn mặt trắng hồng.

Tâm lí cô càng lúc càng rối bời, nếu cứ bị treo lủng lẳng như này thì cổng trường mấy chốc sẽ đóng lại mất.

Xui cho cô hiện giờ những người chạy bộ xung quanh đều đã trở về, học sinh thì đã vào lớp từ lâu, phía dưới chân cô hoàn toàn không có một bóng người.

Trong lúc bất lực, cô định sẽ nhảy xuống từ độ cao ba mét này nhưng vừa cho chân xuống thì thấp thoáng thấy bóng dáng một học sinh mặc đồng phục trường cô đi ngang qua.

"Nè bạn!"

Người đó nghe thấy liền đứng lại nhưng nhìn xung quanh không có ai, thì nhấc chân đi tiếp.

"Bạn ơi, tôi ở trên này, làm ơn giúp tôi với".

Đến lúc này, cậu ta nhận được vị trí thì ngước đầu lên.

"Vũ...Vũ Thường An"

Cô bất ngờ khi người đó lại là cậu nam sinh mới chuyển vô lớp mình.

Hắn ta nhìn thấy cô, vẻ mặt bình thản, cứ thế mà đi luôn.

"Vũ Thường An, cậu giúp tôi leo xuống đi"_Cô hết cách.

Hắn như không nghe thấy, chân vẫn cứ đi.

"Tôi sẽ không để cậu trực nhật nữa."

"..."

"Cậu muốn sai bảo tôi gì cũng được"

Quả nhiên có hiệu quả, Vũ Thường An quay lại:"Cậu nhớ đó."

"Đ....được, cậu giúp tôi leo xuống đi."_bất quá cô cứ làm chân sai vặt của hắn vài ngày, rồi sau đó tìm cách thoái thác vậy.

Vũ Thường An bỏ balo xuống cái bịch, sau đó ngoắc ngón trỏ:"Nhảy xuống đây!"

"Hả? Cậu...cậu muốn tôi nhảy từ độ cao này xuống sao?"

"Tôi sẽ đỡ cậu dưới này, nên cậu cứ yên tâm nhảy xuống"

"...."

"Nhanh lên đi, lớp trưởng gương mẫu không sợ trễ giờ học à?"

"Nhưng...nhưng mà"_Cô nuốt nước bọt, nhìn hắn ta hóa nhỏ bé ở dưới.

"Cậu không tin tôi, vậy bảo tôi giúp làm gì"

Hắn không kiên nhẫn, định quay đầu đi thì cô quyết định:"Được, được tôi nhảy."

Và thế là cô đã đạp vào khoảng không, biểu diễn màn rơi tự do mạo hiểm, một lần nữa minh chứng cho lực hút của trái đất.

Vũ Thường An phản ứng nhanh chóng, dang tay đỡ lấy cô.

Chỉ là, hắn phải nói thêm một điều, phim truyền hình nhiều tập toàn là lừa người ta, sau pha lãng mạn không chịu nổi này, do nữ chính nhảy từ trên xuống, dưới tác động của trọng lực cộng thêm tốc độ, anh hùng cứu mỹ nhân chỉ có thể bị đè chết.

Có lẽ vài năm nữa hắn mới có khả năng đỡ được cô, nhưng bây giờ, rất xin lỗi, hắn vẫn chưa dũng mãnh như thần.

Không chịu nổi sức nặng của cô, hắn cùng cô ngã nhào, thật là mất hình tượng!

"Au"_ Hắn hít một hơi, hai tay bị cô ép chặt, chà xát vào da, đau âm ỉ, nhưng ít ra cũng giúp cô không bị thương.

Xem đi, hình tượng xấu đến vậy, các nhà biên kịch có thể nói cho bạn không chứ?

Anh hùng quả nhiên không phải ai cũng làm được.