Hoa Tử Đằng nở vào mùa thu

Chương 8: Kí ức về Tử Đằng

Bữa tối hôm nay, hắn ăn đặc biệt vừa miệng. Một là vì hắn đã tìm được Tử Đằng còn hai là vì tên Gia Lương kia lại bị “mắng”. Hắn lại làm thất thoát mất một món tiền lớn lại làm hủy mất một hợp đồng. Một phần vì gã không phải con ruột, cha luôn đối với gã vài phần hòa nhã còn quan trọng hơn vì đó là công ty nhánh con không ảnh hưởng nhiều nên cha chỉ nghiêm khắc nói với gã vài câu chứ nếu là hắn chắc bị vặt cổ lâu rồi. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt xấu hổ của gã cũng làm Tử Nhiên tăng khẩu vị không ít.

Bữa tối kết thúc, hắn cùng cha thảo luận vài vấn về dự án công nghệ đang thực hiện. Hậu quả của quyết sách sai lầm của tên Gia Lương kia để lại một đống hỗn độn, làm mất cơ hội tốt, trì hoãn dự án. Hiện giờ đối thủ đều đã đứng vững, Thiệu Thị lại mới ổn định khởi đầu, gây cản trở khó khăn khắp nơi. Hắn đưa ra vài biện pháp giải quyết. Cha hắn nghe cũng gật đầu đồng tình, quả nhiên giao lại cho đứa con này chính là đúng đắn. Cuộc họp nhỏ kết thúc, hắn uể oải đứng lên, cha hắn nhìn một lúc lâu mới cất giọng nói:

- Con cũng lớn rồi, ta không cấm cản con tìm người đó nhưng cũng đã vài năm rồi, nếu không có tin tức thì cũng nên buông bỏ đi thôi.

Chuyện ba năm trước ông không rõ nhưng ông biết người mà Tử Nhiên ngày đêm đi tìm là người đã thay đổi cuộc sống của đứa con ngỗ nghịch này. Nhớ về Từ Đằng, hắn khẽ lắc đầu nói:

- Con đã tìm ra em ấy rồi, hôm nào sẽ đưa về cho ba và cô xem.

Thiệu Tử Lăng gật đầu rồi ngả lưng xuống ghế. Nhìn bóng lưng đứa con rời đi, ông khẽ thở dài. Ông đối với Tử Nhiên nghiêm khắc còn hơn là đối với Tử Như và Gia Lương nhưng cũng vì nó mà tính toán nhiều hơn. Gia Lương không phải con ruột của ông nên ông luôn nhẹ nhàng với nó cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ cho nó kém phần với hai đứa con. Nhưng nó là đứa háo thắng, tính tình lại hay bị lung lay mà rất nóng nảy, thiếu suy nghĩ, khả năng có hạn đã gây ra không ít rắc rối, ông thực không thể an tâm. Tử Như là đứa cẩn trọng, tài năng chỉ là không ham muốn theo nghiệp kinh tế. Còn Tử Nhiên, đứa con này rất giống ông. Tài năng, quyết đoán, có chí mà cũng rất khôn khéo, cẩn thận, là người thừa kế mà ông mong muốn. Chỉ là năm ấy, hắn ngỗ nghịch. Ba ngày hai bận ông với hắn xung đột, tình hình căng thẳng, nhưng từ sau ngày ấy, hắn lại như thành con người khác, tất cả là vì có con người đó. Ông biết hắn và người đó tình cảm sâu đậm thật giống ông năm ấy nhưng ông sẽ không để hắn rơi vào hoàn cảnh giống ông.

Tử Nhiên sau cuộc thảo luận mệt mỏi nằm lên giường. Trong lúc chập chờn, hắn lại mơ màng mơ về những kí ức năm đó.

Ba năm trước, hắn 22 tuổi. Hồi đó, hắn cùng người nhà đối chọi gay gắt, ăn chơi tác tráng, bỏ bê việc học, là đứa con hư khiến cha tức chết, khiến cô lo lắng. Cha và cô quả thực rất tốt với hắn nhưng khi ấy hắn lại chẳng nghĩ thế. Hắn biết cha và mẹ lấy nhau vì ép buộc mà khi hắn mới 2 tuổi mẹ lại bạo bệnh mà mất. Hắn từ nhỏ được mọi người nuông chiều thành hư, thấy cô và người anh không thân thích xuất hiện trong gia đình, hắn rất không thích. Hơn nữa cha lại luôn nghiêm khắc với hắn nhưng đối với người anh lại rất tốt, càng làm hắn thấy mình bị ghét bỏ, bị gia đình quay lưng, hắn lại càng ngang ngược, cãi lời. Lớn lên, hắn có tài nhưng vẫn cái tính hư hỏng, bướng bỉnh, hắn lúc nào cũng đối nghịch với cha với gia đình, chẳng nghĩ gì về tương lai, về mọi người. Hắn không ba ngày thì năm ngày bị mắng mỏ, bị trách phạt. Đến một lần, hắn đánh nhau, bị ngồi uống nước ở đồn cảnh sát, sau khi cô đến bảo lãnh cho hắn, cha liền cho hắn một trận nhừ đòn còn mắng mỏ khó nghe. Hắn trong lúc phẫn uất liền bỏ nhà ra đi. Không biết rằng lần ra đi này là quyết định sáng suốt thay đổi cả con người hắn.

Hắn lần ấy bỏ đi, trong ví chỉ có ít tiền, không mang thẻ. Hắn bắt chuyến xe đi linh tinh rồi không biết từ lúc nào đã ra ngoại ô còn là khu ổ chuột. Hắn trước giờ vẫn hay đi đây đi đó nhưng chỉ đến nơi danh lam nổi tiếng chứ chưa từng đến một nơi như vậy. Vị công tử bột trước giờ quen ngậm thìa vàng bị bất ngờ trước cuộc sống của những con người nghèo khổ. Lúc loanh quanh trong đó, lại vô tình gặp phải côn đồ. Với bản tính bốc đồng tuổi trẻ chưa trải sự đời, hắn bị lũ du côn đập cho đến bất tỉnh còn bị trấn lột.

Hắn lần nữa tỉnh lại, đầu óc quay cuồng. Khi mở mắt, hiện trước mắt là một mái nhà lợp tôn thấp lại còn cũ kĩ, hổng mấy lỗ. Ngồi dậy trong cơn choáng váng, nhìn xung quanh là một không gian chật lại còn tối, mà hắn đang nằm trên một ván giường phủ đệm đã cũ. Hắn lần thứ hai bị sốc. Đây là nơi nào? Cùng lúc ấy, cánh cửa nhỏ mở ra, mang theo ánh sáng mờ mờ. Một cậu thiếu niên bước vào. Gương mặt cậu thực sự rất đẹp, dáng người gầy, làn da trắng nổi bật nhất là đôi mắt vô cảm. Đó là Tiêu Tử Đằng…