Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 46

Nhi tử dùng đôi mắt chờ mong lẫn tín nhiệm như thế nhìn mình, Càn Long không có hứng thú cũng phải chống đỡ, lại nhìn sau lưng Phó Hằng không có ai, không vui cau mày, “Không phải nói Ngũ a ca cũng tới sao? Vĩnh Kỳ đâu?”

Phó Hằng vội chắp tay, “Bẩm Hoàng thượng, Ngũ a ca tình cờ gặp Minh Châu cách cách, dường như có việc muốn nói, liền để nô tài đến trước nói qua với Hoàng thượng, Ngũ a ca sau đó tới ngay.”

Chê cười, còn có chuyện để lão tử chờ nhi tử! Càn Long tức đến lệch cả mũi, sẵn đang bực bội, hung hăng vỗ bàn, “Nó to gan nhỉ, ngay cả trẫm cũng không để vào mắt!” 

“Nhi thần không dám, Hoàng a mã bớt giận.” Thanh âm trong trẻo từ ngoài vang lên, nam tử mặc áo xanh biếc như ngọc từ sau cửa bước ra, không kiêu không nịnh quỳ lễ với Càn Long, bình tĩnh nói, “Hoàng a mã, nhi thần chỉ không đành lòng nhìn Minh Châu cách cách buồn khổ một mình, bèn an ủi vài câu, thỉnh Hoàng a mã trách phạt.”

Không viện cớ biện giải, chỉ nói sự thực đã xảy ra, Vĩnh Kỳ cũng không có nửa điểm chột dạ, hắn thẳng lưng quỳ ở nơi đó, ánh mắt ‘ta không làm gì sai’ lãnh đạm nhìn thẳng Càn Long. Càn Long vuốt mũi, mơ hồ cảm thấy như thế có chút quen thuộc. Đó là Vĩnh Kỳ mà hắn coi trọng trước kia, người mà hắn cảm thấy có thể giao phó cả thiên hạ.

“Chậc, đứng lên đi.”

“Tạ Hoàng a mã.” Khóe miệng Vĩnh Kỳ gợi lên tia cười như có như không, lạnh nhạt đứng dậy. Phó Hằng trộm nhìn Ngũ a ca có vẻ bình thường kia, lại thầm thấy khả nghi rất nhiều.

“Các ngươi nói trẫm nghe xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao phản tặc Hồng Hoa hội có thể biết chuẩn xác vị trí ngự giá của trẫm? Còn có thể biết cứu binh của trẫm sẽ không đến kịp?”

Phó Hằng cầm chiết tử muốn nói, lại thấy Ngũ a ca bên cạnh bước lên trước, “Hoàng a mã, trước khi làm rõ mọi chuyện, nhi thần có điều muốn nói.” 

Đối với Vĩnh Kỳ, tâm tư của Càn Long rất phức tạp, hắn thưởng thức đứa con này, hoàng tử của hắn nhiều như vậy chưa nói, Vĩnh Kỳ đích thực là nhân tài hiếm có, là người thừa kế đáng tuyển, nên Càn Long mới có bồi dưỡng hắn, cho hắn mọi thứ tốt nhất.

Nhưng chính đứa con này lại khiến mình thất vọng nhiều nhất, tẩu hỏa nhập ma chỉ vì một nữ nhân, mà chính Càn Long để nàng ta bước vào cuộc sống của Vĩnh Kỳ. Càn Long đối với hắn có nhiều áy náy, nay thấy hắn khôi phục bình thường, Càn Long đối với nhi tử mình từng dồn tâm huyết vẫn còn chút dung túng, hắn gật đầu, “Ngươi nói đi.”

“Nhi thần cho rằng, Thập Nhị đệ tuổi còn nhỏ, không có công huân, không có tước vị, ở đây tựa hồ không thích hợp, không bằng để Thập Nhị đệ tránh đi một chút?” Vĩnh Kỳ liếc mắt nhìn Vĩnh Cơ đứng cạnh Càn Long.

Vĩnh Cơ khẽ run lên, tự nhiên lại thấy sợ hãi, vội vươn tay bắt lấy tay áo Càn Long, vẻ mặt không muốn đi. Ngũ ca cũng đâu có tước vị, đâu có công huân, trước đây khi Hoàng a mã bàn chuyện cũng không phải tránh mặt, bây giờ nó cũng không muốn đi, nó cũng mốn biết, kẻ xấu trà trộn trong bọn họ là ai! 

Càn Long che giấu tinh quang trong mắt, kéo đứa nhỏ về phía mình, dưới góc độ người khác không thể nhìn thấy vỗ vỗ lưng nó, thuận miệng nói, “Ai bảo Thập Nhị không có công huân tước vị trên người?”

Lúc này không chỉ Vĩnh Kỳ, ngay cả Phó Hằng lẫn Vĩnh Cơ cũng hết sức kinh ngạc. Phó Hằng vắt óc ra nhớ, cũng không nghe qua Thập Nhị a ca được phong tước bao giờ a? Chẳng lẽ mình nhớ nhầm, hay là Hoàng thượng nói sai? 

“Nhi thần ngu muội, không biết Hoàng a mã nói là…”

Càn Long cười cười, vờn cái bút trong tay, “Thập Nhị hôm trước hộ giá có công, trẫm đã muốn phong Thập Nhị làm Thịnh quận vương, không được à?”

“…”

Sắc mặt Vĩnh Kỳ rốt cuộc thay đổi, Phó Hằng cũng cầm không chắc tấu chương trong tay. Thịnh quận vương, một chữ Thịnh này hàm nghĩa quá lớn. Lúc trước Hoàng thượng chỉ phong Tam a ca làm bối lặc cũng đủ để triều đình nổi cơn sóng gió, hiện giờ phong con trai trưởng là quận vương, là danh hiệu vương gia thật sự. Hoàng thượng đây là định tạo cho Ngũ a ca một quân cờ, hay là thật muốn đem Thập Nhị a ca kéo vào tranh quyền đoạt vị?

Vĩnh Cơ ngây ra, kéo kéo ngón tay Càn Long, “Hoàng a mã…?” 

Hoàng a mã hình như vừa phong tước cho nó? Nhưng Tứ ca vừa xuất cung kiến phủ, Ngũ ca lợi hại như vậy, bọn họ còn chưa được phong, nó vẫn là hoàng tử chưa thành niên, làm sao có thể phong tước cho nó đây? Này hoàn toàn không hợp quy củ, Hoàng a mã không cẩn thận nói sai đúng không, quả nhiên, đã nói phải gọi ngự y đến xem cho Hoàng a mã mà! Hoàng a mã giấu bệnh sợ thầy! 

Càn Long híp mắt, Vĩnh Cơ, trẫm biết ngươi nhất định không ra được cái gì kinh hỉ, nhưng ngay cả ngạc nhiên cũng không có là thế nào? Còn cái vẻ sầu lo làm như trẫm bị bệnh nan y là sao đây! Càn Long thất bại nhéo nhéo sau lưng đứa nhỏ, nó bị nhột, kìm không được bật cười khanh khách, Càn Long mới thấy thư thái chút.

“Thế nào? Vĩnh Cơ thấy phong thưởng ít?”

“Không ít,” đứa nhỏ lắc lắc đầu, nói rõ ra, “Vĩnh Cơ cảm thấy nhiều quá, Vĩnh Cơ không muốn.”

Có thể là ánh mắt Càn Long sắc bén quá, Vĩnh Cơ lại nhỏ giọng xuống, thì thầm với hắn, “Vĩnh Cơ không nhớ mình đã cứu Hoàng a mã, Hoàng a mã nhớ lầm rồi.”

“Hôm trước lúc gặp phải thích khách Hồng Hoa hội, Thập Nhị dũng cảm đến cứu Hoàng a mã, Hoàng a mã tự nhiên muốn thưởng cho Thập Nhị.” Càn Long ghé sát bên tai Vĩnh Cơ, thổi khí lên vành tai nó, hơi thở nóng ấm khiến cổ nó đỏ lên, không khí ái muội dị thường.

“Cứi Hoàng a mã là An Nhạc, Hoàng a mã nên ban thưởng cho An Nhạc mới phải.” Càn Long nhắc nhở như thế, Vĩnh Cơ rốt cuộc cũng nhớ ra, mình là chủ tử còn không biết thỉnh thưởng cho An Nhạc, thật không phải mà. Phúc công công nói qua, trên đối dưới phải lấy thành làm đầu, xử sự thành thật, công chính nghiêm minh, mình sao có thể đoạt công lao của An Nhạc được.

Vĩnh Cơ càng nghĩ càng rõ, liền muốn làm một chủ tử có trách nhiệm, ánh mắt nhìn Càn Long cũng nóng bỏng hơn, “Hoàng a mã…người quên ban thưởng cho An Nhạc rồi.”

Càn Long cười gượng, trong lòng lại tức muốn ói máu, được lắm được lắm, nhi tử lần đầu tiên nhìn mình với ánh mắt như vậy, hóa ra lại vì nam nhân khác! 

“Ha ha, Vĩnh Cơ yên tâm, trẫm thưởng phạt phân minh, An Nhạc quả thực cứu giá có công, trẫm không quên, nhất định sẽ thưởng.” Càn Long cười cười, trong lòng lại tìm cách làm thế nào đem tên thị vệ chướng mắt kia điều đi chỗ nào trong cung xa xôi chút.

Vĩnh Cơ lúc này mới vừa lòng, hai người nãy giờ qua lại với nhau thế nào Vĩnh Kỳ nhớ hết, chút kinh ngạc cũng mất tăm, “Nếu đã vậy, nhi thần cũng không còn gì để nói.”

Phó Hằng thấy Hoàng thượng giải quyết gia sự, cũng thành công dời đi lực chú ý của Thập Nhị a ca (thực ra Hoàng thượng nhà ngươi không có ý định đó, là tự đứa nhỏ chuyển a), lần này đến phiên mình ra ngựa, ông vỗ vỗ tay áo, “Hoàng thượng, thần đã điều tra được chân tướng của thích khách.”

“Nói.” Tâm tư Càn Long không đặt trên Hồng Hoa hội, cũng không thèm ngẩng đầu lên.

“Hoàng thượng, thần đã điều tra rõ, thích khách trong cung lần trước Tiêu Kiếm là người của Hồng Hoa hội, lần này việc Hồng Hoa hội dốc toàn lực tập kích cũng có liên quan đến Tiêu Kiếm.”

“Chuyện này trẫm đã biết, nói cái gì mới đi.” Càn Long phất tay, tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng đảo mắt liền thấy đứa nhỏ dùng ánh mắt lên án lẫn đầy ủy khuất nhìn hắn. Càn Long chấn động, phản xạ tự hỏi mình đã làm gì sai, đây là thế nào? 

Vĩnh Cơ rốt cuộc biết lần trước tất cả mọi người gạt nó cái gì, hóa ra ai cũng biết Hồng Hoa hội sẽ đến, chỉ mình nó không biết. Hoàng a mã đem chuyện nói cho mọi người, chỉ gạt một người, Hoàng a mã không để mắt nó!

Đứa nhỏ chìm trong oán niệm nồng đậm, Càn Long nghẹn họng trân trối, hắn sao lại quên mất chuyện này! Cũng không phải hắn không định nói, nhưng Vĩnh Cơ nhát gan lại ngốc, Càn Long sợ dọa đến nó, làm hỏng hứng trí du ngoạn của nó. Dù sao cũng chính hắn hứa đem đứa nhỏ  xuất cung giải sầu, hắn là hoàng đế miệng vàng lời ngọc, phải làm sao cho Vĩnh Cơ tin chứ. 

Càn Long lo lắng không muốn làm nó thất vọng mới hạ lệnh không ai được nói cho Vĩnh Cơ, hiện tại bung bét hết cả, Càn Long bỗng thấy có lẽ dân gian đồn đại cái gì trên đầu ba thước có thần minh, mình rốt cuộc là đắc tội thần nào, báo ứng đến nhanh như vậy?!

Phó Hằng xem không khí giữa hai vị chủ tử, ầy, vẫn là giả bộ không biết thì tốt hơn, ông im lặng cúi đầu, sau đó mới nói, “Tiêu Kiếm bị giam trong thiên lao, không thể liên hệ với Hồng Hoa hội, nhưng Tiêu Kiếm có một vị phu nhân, cũng chính là Tình cách cách.”

Lúc Tiêu Kiếm tiến cung, để Tình Nhi ở lại Phúc gia, Tử Vi rất thương cảm nàng ta, tự nhiên là nghĩa bất dung từ để nàng ở lại. Nhưng bọn họ không nghĩ Tiêu Kiếm về để ám sát Càn Long, càng không ngờ được Càn Long nhốt Tiêu Kiếm vào đại lao Hình bộ, ngay cả Tiểu Yến Tử cũng bắt nhốt cùng.

Lúc Tình Nhi Tử Vi nhận được tin tức, còn tưởng mọi chuyện vẫn giống như trước đây, Hoàng a mã chỉ giận nhất thời, sẽ không thực sự làm gì Tiêu Kiếm và Tiểu Yến Tử.  

Nhưng bây giờ bọn họ mới biết mình lầm rồi, thẳng đến lúc Càn Long xuất cung cũng không nói thả hai người kia, rõ ràng quyết tâm muốn lấy mạng họ. Tử Vi và Nhĩ Khang cảm thấy vẫn còn cơ hội, muốn mượn lần xuất cung này khiến Càn Long đổi ý. 

Nhưng Tình Nhi sốt ruột nóng nảy, nàng vì Tiêu Kiếm mà thành hai bàn tay trắng, nếu Tiêu Kiếm chết nàng liền không còn gì cả, đành tìm đến Hồng Hoa hội. Bản ý của nàng chỉ là nhờ chúng cứu Tiêu Kiếm ra, Hồng Hoa hội lại lợi dụng liên lạc giữa đám Tử Vi Tình Nhi, trực tiếp tìm được Càn Long, vậy mới phát sinh vụ ám sát đó.

Phó Hằng tận lực tinh giản ngôn ngữ, cẩn thận xem xét nét mặt Càn Long, thấy hắn không biểu hiện gì cả. Hắn kỳ thực đã lờ mờ đoán ra ít nhiều, chỉ có đứa nhỏ kia há hốc miệng, đôi mắt đen láy trợn to, tỏ vẻ kinh ngạc cực độ.

“Tình Nhi tỷ tỷ không phải đã hoăng thệ rồi sao?”