Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 47

Càn Long lúc này  mới nhớ lại, Tình Nhi bỏ trốn theo nam nhân, chọc giận đến cả Thái hậu. Bà đối với cháu gái ruột cũng không dụng tâm bằng đối với nàng, bà vừa đau lòng vừa hối hận, sau còn bệnh nặng một hồi. Đường đường hoàng gia lại ra chuyện gièm pha như thế, đương nhiên không thể để lộ ra ngoài.

Nội Vụ Phủ xử lý chuyện này cũng không chút do dự, một lòng một dạ che đậy sự thật, đối ngoại tuyên bố, Tình cách cách bất hạnh nhiễm bệnh qua đời. Vì  để làm cho giống, còn thực sự vì Tình Nhi làm lễ tang long trọng xa hoa, ngay cả Thái hậu lẫn hoàng đế đều đi, nói vậy hẳn Vĩnh Cơ cũng đi. 

Sự thật Vĩnh Cơ không chỉ  đi, mà còn khóc không ít nước mắt. Trong cung những người chịu nói chuyện với nó  chỉ có mấy người Tiểu Yến Tử, Tử Vi Tình Nhi. Tuy mỗi lần Tình tỷ tỷ nói chuyện với nó đều về thi từ ca phú, lý tưởng nhân sinh, lại bảo trong cung buồn khổ, nó vẫn không hiểu lắm. Dù vậy nó vẫn cảm kích Tình Nhi, Tình tỷ tỷ không ghét nó như những người khác.

Vĩnh Cơ còn nhớ rõ, khi Hoàng ngạch nương bị biếm vào lãnh cung, Hoàng mã ma lẫn Hoàng a mã đều không thích nó, nhưng Tình tỷ tỷ lại không như vậy. Nó rất khó chịu, tại lễ tang đau lòng khóc rất lâu. Phúc công công còn chê cười nó là búp bê thủy tinh. Kết quả hóa ra Tình Nhi tỷ tỷ vẫn chưa chết, Vĩnh Cơ cảm thấy thực bi thương.

Phó Hằng không biết làm sao giải thích vấn đề này, nên đành im lặng. Vĩnh Kỳ từ đầu tới cuối căn bản không nói câu nào, lại càng sẽ không giải thích cái gì cho Vĩnh Cơ. Càn Long cười khổ, cái này không phải bí mật gì, người lớn trong cung đa phần đều biết. Chỉ có Vĩnh Cơ ngoan ngoãn ngơ ngác, ở mãi trong A Ca Sở, không ai bảo vệ cũng không ai để ý nên mới không biết đi.

“Thập Nhị à, chuyện này rất phức tạp. Tình Nhi tỷ  tỷ của ngươi không muốn làm cách cách, cảm thấy sống không có tự do, không vui vẻ, nên a mã đành phải để nàng làm dân thường tự tại thôi.”

“A.” Vĩnh Cơ không hiểu sao Tình Nhi tỷ tỷ lại có suy nghĩ này. Rõ ràng các tỷ tỷ lúc thỉnh an Hoàng ngạch nương đều nói rất ngưỡng mộ Tình Nhi tỷ tỷ nha, nói nàng tốt số, không cần lo hòa thân lại có thể thường xuyên xuất cung cùng Lão Phật Gia. Vĩnh Cơ ngơ ngác cau mày, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Càn Long xoa đầu nó, kéo đứa nhỏ lại gần bên cạnh, “Vĩnh Cơ, Hoàng a mã có nhiều chuyện không phải cố ý không nói cho Vĩnh Cơ, chỉ là bất đắc dĩ, ban đầu cũng chỉ có ý tốt thôi.”^?

Càn Long nói lời này một chút cũng không thấy chột dạ, hắn trực tiếp xem nhẹ những gì mình làm trước đây. Hắn tự nghĩ, đây là xin lỗi cũng là hứa hẹn sau này, nhưng Vĩnh Cơ vĩnh viễn không chú ý  đúng trọng điểm của hắn. Nó theo thói quen tựa vào lòng Càn Long, cọ cọ cằm hắn, “Hoàng a mã còn nhiều việc gạt Vĩnh Cơ sao?”

“…”

Phó Hằng đứng dưới rất muốn nói, Hoàng thượng, cái vẻ mặt áy náy kia của ngài là thế nào?! Ngài là hoàng đế, là đương kim Thánh thượng a, ngài có chuyện gạt Thập Nhị a ca là rất bình thường không phải sao? Ngài không có chuyện gạt Thập Nhị a ca mới là bất thường đó!Ngài không cần rối rắm vậy đâu!

Càn Long im lặng một hồi, cuối cùng chỉ xoa đầu nó, không nói thêm gì nữa, đem lực chú ý về chính sự. Hắn nhìn Vĩnh Kỳ vẫn lạnh nhạt đứng đó, “Lão Ngũ, ngươi thấy thế nào?”

“Nhi thần không có gì dị nghị.”

“Vậy ngươi thấy xử lý thế nào mới tốt?”

Sắc mặt Vĩnh Kỳ trắng bệch, làm như nghĩ đến cái gì, cắn môi quỳ sụp xuống, quả quyết nói, “Nhi thần cho rằng phải nghiêm trị việc này, Tình cách cách lẫn Phúc gia đều phải chịu tội mới đáng.”

Càn Long vừa lòng gật đầu, “Vĩnh Kỳ nói có lý, không thể chỉ vì Tử Vi là nữ nhi của trẫm mà thiên vị được, thiên tử phạm pháp cũng như thường dân. Phó Hằng nghe đây, điều cấm vệ quân đem Tình Nhi cách cách và đám người Phúc gia có liên can đến Hình bộ, tước chứ Đại học sĩ của Phúc Luân, danh cáo mệnh của phu nhân hắn cũng bỏ đi.”

Phúc Nhĩ Khang còn đang bị giam, Phúc gia lúc này xem như hoàn toàn rớt đài. Cấu kết phản tặc là tội lớn, làm sao có cơ hội cứu vãn nữa đây. Phó Hằng thầm nghĩ những chuyển biến sau này, có điều… Ông chuyển mắt sang Vĩnh Kỳ vẫn quỳ bên kia, thật đúng là phủi tay sạch sẽ, không vì  hảo huynh đệ của mình biện giải một câu, lại còn bỏ đá xuống giếng, hay là trong đó có ẩn tình gì ông không biết đây?

Thích khách đã gặp, ngạch phụ bị trói, Minh Châu cách cách bị nhốt trong xe ngựa, nói trắng ra là giam lỏng, Ngũ a ca tinh thần sa sút, vì thế lần này bọn họ khởi hành thuận lợi hơn nhiều.

Lúc này đã gần mùa đông, Bắc doanh Càn Long nhắc tới là gọi chung thôi. Thanh binh kỳ thực tại Thần Hãn bộ ở cực Bắc, lần này ngoại tộc xâm phạm, Thanh quân được điều từ rất nhiều quân doanh khác qua. Nhưng trên thực tế, chiến sự từ lúc Càn Long mới đi được nửa đường đã thắng rồi, Càn Long sở dĩ tiếp tục đi, tuần tra Bắc doanh gì đó, kỳ thật là muốn thừa dịp mang theo Vĩnh Cơ đến Thừa Đức ở mấy tháng. Kinh thành mùa đông giá rét, ở sơn trang ấm áp hơn trong cung nhiều. Dù sao năm rồi phần lớn mùa đông hắn đều ở Viên Minh Viên.

Mấu chốt là ở Thừa Đức chỉ còn hắn và đứa nhỏ, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình cũng tốt. Nhưng vương công quý tộc Trát Tát Khắc biết Hoàng thượng muốn tới, nên đã trình không ít tấu chương. Càn Long nghĩ dù sao cũng không có việc gì, trước cứ để ngự giá đi Khoa Nhĩ Thấm bộ, coi như chuẩn bị cho tế tổ năm sau. Biết tin, Khoa Nhĩ Thấm bộ vạn phần coi trọng, đến tiếp giá đều là hãn vương đài các Mông Cổ.

Vĩnh Cơ sớm đã bọc trên người một tầng thật dày, ngoài cùng khoác áo lông cáo, đầu đội mũ lông, xuất phát từ tâm tư không ai biết của Càn Long còn sai người làm mũ treo lên hai quả cầu nhung buông thõng bên tai. Theo động tác của đứa nhỏ, cầu nhung lắc lắc lắc lắc, lại hợp với đôi mắt to sáng trong veo của Vĩnh Cơ, đáng yêu muốn chết.

Càn Long từ lúc đứa nhỏ mặc quần áo thế này thì hầu như quấn quít không buông tay, tìm đủ mọi cớ để nó ở bên cạnh. Còn trộm sai người làm mấy bộ giống vậy nữa đưa tới.

Việc này Vĩnh Cơ đương nhiên cái gì cũng không biết, nó chỉ nhận ra là, y phục của mình chả hiểu sao đổi bao nhiêu bộ vẫn một kiểu như vậy, làm hại nó chẳng biết mặc làm sao, trở về nhất định phải nói Phúc công công nói lại với Chế Y Cục mới được.

Vương công quý tộc Mông Cổ đến tiếp giá đã tới sẵn, đứng ở hai bên, đứng đầu là Khoa Nhĩ Thấm đời thứ năm Đạt Nhĩ Hãn vương Bác Nhĩ Tể Cát Đặc thị – Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ. Lần này Càn Long cải trang vi hành, không có khua chiêng gõ trống mà tới, bọn họ cũng hiểu được. Nhưng khi Càn Long đã tự mình xuống xe không cần người đỡ, lại còn tự tay ôm một người mặc áo trắng tuyết ra, bọn họ chấn kinh rồi 

Chờ Càn Long đỡ người kia xuống xe ngựa, mọi người mới nhìn rõ, đó kỳ thật là đứa nhỏ chừng hơn mười tuổi, có lẽ mười một mười hai gì đó. Không biết là mặc quần áo dày quá hay sao, trông có vẻ khá mập mạp, đôi mắt long lanh sáng ngời, đang bận chớp chớp nhìn ngắm chung quanh. Hai bên tai còn hai quả cầu nhung đong đưa theo động tác, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên. Vừa nhìn thấy bọn họ thì hình như có chút ngượng ngập sợ hãi, nắm tay áo của Càn Long nép về phía sau.

Mông Cổ không giống Kinh thành, nơi này không có người qua kẻ lại tấp nập, Vĩnh Cơ xuống ngựa liền phát hiện dưới chân là thảo nguyên rộng mênh mông, đã vào thu, thảo nguyên ở Khoa Nhĩ Thấm dĩ nhiên cũng đến mùa khô, sớm đã không còn thời vụ hè nuôi thả gia súc hàng đàn sung túc nữa. Vĩnh Cơ như chú dế con lần đầu rời tổ, lần đầu ra khỏi Kinh thành, lúc còn trên xe ngựa thấy cảnh này đã không ngừng xuýt xoa, “Thật đẹp quá, thật đẹp quá.”

Càn Long ôm nhi tử trong lòng rất thoải mái, thấy Vĩnh Cơ vui vẻ như vậy, cũng nhấc mành lên nhìn ra ngoài. Chỉ là hắn tới đây cũng đã mấy lần, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại trên người đang ấp trong ngực, “Vĩnh Cơ, về sau Hoàng a mã hàng năm đều mang Vĩnh Cơ đến thảo nguyên chơi, Vĩnh Cơ có nguyện ý luôn đi cùng Hoàng a mã hay không?

“Thật vậy chăng? Nhi thần nguyện ý!” Vĩnh Cơ quay lại nói, hưng phấn gật đầu.

Càn Long nhếch môi cười, “Vĩnh Cơ đáp ứng rồi thì không được đổi ý.”

Vĩnh Cơ dẩu mỏ, xoay người lại, Càn Long chừa một chỗ ra cho nó, để nó ngồi lên đùi mình, hai người mặt đối mặt, “Vĩnh Cơ không được quên lời hứa với Hoàng a mã.”

“Nhi thần sẽ không bao giờ quên.” Đứa nhỏ thề son thề sắt.

Càn Long cúi đầu cọ cọ bên má Vĩnh Cơ. Vì trời trở lạnh, da bé con cũng lạnh, nên hiển nhiên thích động tác như thế, cũng tùy ý để Càn Long cọ. Hắn cười cười, “Thập Nhị, ý trẫm nói cũng không giống Vĩnh Cơ nghĩ, trẫm thích Vĩnh Cơ.”

“Vĩnh Cơ cũng thích Hoàng a mã.” Vĩnh Cơ không chút do dự nói ngay.

Dù biết chữ thích của nó không giống chữ thích mình muốn nghe, Càn Long vẫn cười, đầu lưỡi khẽ lướt qua khóe môi đứa nhỏ. Nó tự nhiên không có phản ứng gì, chỉ mở to đôi mắt tinh thuần nhìn hắn.

Trong lòng Càn Long bỗng thấy vô lực, luyến tiếc hủy đi Vĩnh Cơ ngây thơ như vậy, muốn để nó vĩnh viễn đơn thuần, nhưng nếu Vĩnh Cơ không lớn lên, vậy tình cảm của hắn cũng vĩnh viễn không được đáp lại, thành bế tắc không bao giờ giải được. Càn Long hơi nhăn mày, đưa tay xoa xoa bên thái dương phát đau, tự hỏi mình làm vậy có đúng không?

Càn Long lâm vào suy tưởng, Vĩnh Cơ thấy sắc mặt Càn Long đột nhiên kém đi, cũng rất khẩn trương, may mà xe chạy một lúc thì ngừng lại, Ngô Thư Lai nhìn những người đang đứng đằng kia, tới gần xe ngựa cất tiếng, “Vạn Tuế Gia, Cố Luân ngạch phụ cùng các vị Vương gia đến tiếp giá phía trước.”

Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ kinh ngạc một hồi liền kịp phản ứng, tiến lên một bước, một tay đặt lên vị trí trái tim, cung kính cúi người nói, “Thần Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Những người đứng sau hắn cũng sôi nổi làm theo lễ tiết của Khoa Nhĩ Thấm, đồng thanh, “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Càn Long phất tay miễn lễ, hắn rất quen thuộc Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ, Đạt Nhĩ Hãn vương đời thứ tư trước khi mất, Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ luôn sống ở kinh sư, còn lấy con gái lớn của Càn Long là Cố Luân Hòa Kính công chúa, Càn Long đối với chàng rể này rất vừa lòng.

“Ha ha, Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ, trẫm đã lâu không gặp ngươi. Không nghĩ trông ngươi vẫn y như xưa chẳng thay đổi gì cả.”

Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ thấp giọng cười nói, “Tạ Hoàng thượng khích lệ!”

Vĩnh Cơ ở kinh thành chỉ thấy con cháu Bát kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy đại hán cường tráng Mông Cổ như vậy, liền tò mò nhìn tới nhìn lui. Đặc biệt là Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ kia, Vĩnh Cơ cứ dán mắt lên người hắn, dần dần đến hắn cũng cảm thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn mình cũng muốn đổi, bị nhìn đến hoảng, đành phải chủ động chắp tay hỏi, “Hoàng thượng, không biết tiểu công tử đây là?

“Bản a ca là đương triều Thập Nhị a ca Ái Tân Giác La Vĩnh Cơ.”  Càn Long chưa kịp mở miệng, Vĩnh Cơ đã nhanh chân tự giới thiệu, từ sau lưng Càn Long bước ra, còn bắt chước hành lễ kiểu Khoa Nhĩ Thấm, “Vĩnh Cơ rất vui được gặp …Sắc…Lạp…Châu Nhĩ.”

“…Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ tham kiến Thập Nhị a ca…” Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ nghẹn một hơi mới nói, may mà Thập Nhị a ca không nhớ rõ chữ giữa vẫn nhớ được chữ Lạp, cũng không nói cái gì Sắc Trư Nhĩ, bằng không hôm nay hắn mất mặt chết mất. Lại nhớ tới nhi tử nhà mình tên cũng dài một dọc, hắn thay con đổ mồ hôi, nhi tử a, chỉ mong tiểu cữu cữu có thể nhớ nổi tên ngươi.