Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!

Chương 3: Hạ Độc

Trời vẫn còn chưa sáng, chỉ một vài tia sáng mờ nhạt ở phía đông đang hiện lên và lan toả dần ra.

Ánh sáng dần dần xuất hiện, xua tan màn đêm.

Một vùng trời ửng hồng ở phía đông xuất hiện, mặt trời lười nhác từ từ nhô lên.

Toàn cảnh hoàng cung đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, không khí thì lạnh lẽo. Một cảm giác âm u khó tả.

Phụng Nghi cung - Tẩm cung của hoàng hậu.

Một vị nữ tử tầm mười bảy đến mười tám tuổi, toàn thân vận một bộ cung trang màu hồng nhạt dành cho cung nữ, vóc dáng mảnh mai, dung mạo xinh đẹp với vẻ ngoài dịu dàng và hiền thục.

Liên Hoa đứng ở phía bên ngoài tẩm phòng của hoàng hậu, nhìn Hương Ly phân phó như mọi khi.

" Muội chuẩn bị nước tắm và y phục cho tiểu thư đi. Khi nào người tỉnh dậy, sẽ hầu hạ cho người. Không để người phải chờ đợi quá lâu. Muội chú ý, nước tắm phải pha làm sao cho nhiệt độ ấm cao hơn mọi khi một chút, vì thời tiết hiện giờ đã trở lạnh rồi! Tiểu thư chịu lạnh rất kém, thân thể của người cũng đang ở tình trạng không tốt! Nếu độ ấm của nước không thích hợp, có thể sẽ làm người bị nhiễm phong hàn!"

Hương Ly nhìn vào tẩm phòng của hoàng hậu có chút ngập ngừng không muốn rời đi, có vẻ không muốn để tiểu thư của nhà nàng ta ở lại một mình.

Mặc dù Liên Hoa tỷ hiện tại là nô tì cùng nàng hầu hạ chung một vị chủ, là Tứ tiểu thư. Nhưng nói gì thì nói, tỷ ấy trước kia là nô tì thân cận của Tam tiểu thư. Lúc còn ở phủ Tể Tướng gia, Tam tiểu thư không ưa gì Tứ tiểu thư, hay gây khó dễ cho người và thường ức hiếp người, kể cả Nhị phu nhân cũng thế. Nhưng tự dưng, Nhị phu nhân lại an bài Liên Hoa tỷ và nàng cùng nhau vào cung để hầu hạ cho Tứ tiểu thư, mà không phải là Tam tiểu thư. Chuyện này, làm nàng đâu thể không nổi lên lòng nghi ngờ và đề phòng này nọ.

Liên Hoa tỷ tính tình lương thiện và rất tốt, hầu hạ Tứ tiểu thư từ lúc vào cung đến nay vẫn rất tận tuỵ. Nàng đã quan sát rất kỹ, nhất cử nhất động của tỷ ấy trong thời gian khá dài. Không hề thấy tỷ ấy có vấn đề gì bất thường, hay làm những việc gây tổn hại đến Tứ tiểu thư, không qua lại với Tam tiểu thư một lần nào, nên nàng cũng an tâm.

Nhưng sau vụ hành thích vào tối qua, nàng đã suy nghĩ kỹ càng lại.

Nghĩ lại thì thấy dạo gần đây, Liên Hoa tỷ có chút gì đó không giống với lúc trước, có chút bất thường. Nhất là từ khi Tứ tiểu thư lên làm hoàng hậu, cứ sao ấy? Nhìn vẻ ngoài thì không có gì khác, nhưng có một số thứ, không giống với Liên Hoa tỷ lúc trước!

Liên Hoa thấy Hương Ly cứ chần chờ, nhíu nhẹ mày hỏi: " Muội sao vậy?"

Như là biết Hương Ly đang không tin tưởng nàng ta, không an tâm về nàng ta, nên lên tiếng ngay.

" Nếu muội không yên tâm về tỷ. Thì, muội ở lại với người đi. Tỷ sẽ đi chuẩn bị vậy!" Liên Hoa cười nhẹ.

Hương Ly nghe thế liền xua tay không ngừng, mặt có chút hổ thẹn, nói: " Liên Hoa tỷ, ý của muội không phải như thế! Tỷ đừng hiểu lầm! Muội không phải, không an tâm về tỷ."

Trong lòng của Hương Ly lại thầm mắng bản thân. Ngu ngốc! Bản thân có một chút tâm tư và suy nghĩ, mà cũng để lộ ra mặt cho người khác thấy. Vậy làm sao có thể ở bên cạnh của tiểu thư, giúp và bảo vệ người đây?

Thật ra Hương Ly chẳng có biểu hiện gì ra mặt, mà cho là bất thường cả. Hương Ly lo lắng cho tiểu thư mình là chuyện thường, nghi ngờ nàng ta cũng đúng thôi, vì nàng ta trước kia là người hầu thân cận của Tam tiểu thư mà?

Liên Hoa cười nhẹ nhàng, nói với giọng thông cảm: " Không sao. Tỷ biết muội đang lo lắng cho tiểu thư, nên mới thế!" Nói xong, liền quay lưng, buông lời nhắc nhở: " Ở đây, loại người nào cũng có. Đừng để ai cũng nhận ra điều mình đang suy nghĩ, hay để họ đoán trúng tâm tư của mình. Nếu không, có ngày cũng rước hoạ vào thân. Làm liên luỵ đến tiểu thư."

Không cho Hương Ly nói bất cứ gì thêm, Liên Hoa bỗng quay lưng lại, cười nhẹ tiếp lời: " Hôm nay, để tỷ đi chuẩn bị cho. Muội ở lại bảo vệ cho tiểu thư. Nhớ cẩn thận, đừng để người ở lại một mình trong phòng."

Liên Hoa nhắc nhở Hương Ly vài câu, rồi mới thật sự an tâm đi chuẩn bị.

" Tỷ yên tâm." Hương Ly gật nhẹ đầu.

Nhìn theo bóng lưng của Liên Hoa, nàng ta thầm nghĩ. Chắc là do nàng bị vụ hành thích vào tối qua doạ cho sợ hãi, nên có chút bất an trong lòng. Không tránh khỏi việc hoài nghi và đề phòng người xung quanh, ai cũng có ý đồ làm hại đến tiểu thư. Cũng không tránh khỏi, cảm xúc của bản thân lại không thể che giấu. Có lẽ, tỷ ấy nói đúng! Nên cẩn trọng thì hơn!

Liên Hoa đã phân phó thêm hai vị cung nữ cùng ở lại với Hương Ly, để cho chắc chắn. Mặc dù, cả Phụng Nghi cung đang được vệ binh canh giữ rất nghiêm ngặt, nhưng cũng có lúc, họ có chút lơ là cảnh giác. Ngộ nhỡ, họ để xảy ra một chút sơ sót nhỏ, mà bọn thích khách bắt lấy điểm sơ hở nhỏ và nhân cơ hội đó, xông vào ám toán hoàng hậu cũng nên. Vẫn nên đề cao cảnh giác.

Hương Ly đi vào chính sảnh tẩm phòng để chờ hoàng hậu tỉnh lại, nàng ta đi tới đi lui và suy nghĩ này nọ thì có một cung nữ đi vào bẩm báo.

" Hương Ly tỷ. Bên Ngự Thiện Phòng cho người mang cháo tẩm bổ và bên Mộ thái y cũng cho người mang thuốc trị thương đến cho hoàng hậu nương nương. Mà muội đi nhận, họ không cho muội nhận. Bảo là Đại cung nữ ra nhận, thì họ mới đưa. Họ nói, đó là khẩu vụ của hoàng thượng. Nên họ không thể làm trái được!"

" Sao?" Hương Ly nhíu nhẹ chân mày, kinh ngạc về khẩu vụ của hoàng thượng.

" Hai người các ngươi ở lại đây. Nhớ đừng đi đâu đó! Không được rời đi nửa bước, rõ chưa?"

Hương Ly dặn dò hai vị cung nữ xong, liền đi ra cửa cung lấy cháo và thuốc cho hoàng hậu nương nương.

Nếu không tại đạo thánh chỉ của hoàng thượng thì nàng ta cũng không cần đi lấy, họ sẽ đem đến tận nơi!

Hương Ly vừa đi vừa suy nghĩ, tại sao hoàng thượng lại ra khẩu vụ như thế?

***

Trong tẩm phòng của hoàng hậu.

Trên chiếc phụng sàng xa hoa, tráng lệ. Lệ Khuynh từ từ tỉnh lại sau giấc mộng kinh hoàng, nàng ngóc đầu dậy thì cảm thấy một cơn đau truyền đến, toàn thân không có chút sức lực nào, đau nhức không hiểu lý do.

Theo bản năng, nàng lấy tay sờ lên đầu của chính mình thì cảm nhận được rằng, đầu mình đang bị băng lại. Mặt nhăn nhó, khó chịu.

" Ơ. . .Đau đầu quá!" Vừa sờ sờ miếng vải băng ở trên đầu, vừa lồm cồm ngồi gượng dậy.

Vì tiếng nói của nàng chỉ thì thào trong miệng, không hề phát âm quá mức, nên hai cung nữ đứng ở bên ngoài không thể nghe được. Họ không thấy nàng, vì căn phòng ngủ được ngăn cách bởi một tấm gỗ chạm trổ hoa văn tinh tế và màn lụa.

Lệ Khuynh ngồi dậy, cúi đầu, hai tay đặt ở hai bên đầu. Mắt mơ mơ màng màng, đôi đồng tử mở to cực đại. Tay đột nhiên nắm lấy mớ tóc dài đang xoã trước ngực của chính mình, vẻ mặt đầy kinh hoàng.

" Có chuyện gì vậy? Mới ngủ có một đêm. Mà. . .mà tóc, tại sao thành ra như thế này? Tóc ngắn biến thành tóc dài rồi?"

Lệ Khuynh quăng chuyện tóc tai dài bất thường đi, ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng.

Mắt thấy cảnh tượng trong căn phòng mà mình đang ở, nàng cố nhắm mắt lại, lắc đầu liên tục. Nàng cho là đang nằm mộng, hay bản thân vẫn là còn ở tình trạng mới ngủ dậy, thần trí còn mơ hồ nên bị hoa mắt và chưa tỉnh hẳn, nên mới nhìn không rõ mọi vật xung quanh đây.

Lấy tay dụi qua mắt cả mấy lần, còn vỗ vỗ hai bên má của bản thân cho tỉnh táo lại. Nhìn cả mấy lần, nhưng vẫn thế!

Nàng chợt nhớ đến một chuyện rất quan trọng, khiến nàng không khỏi sửng sốt, là bản thân của nàng đã chết rồi!

Thân thể đã bị rơi từ một nơi rất cao xuống, khó tránh được cái chết. Thế nào, mà thành ra như thế này?

Lệ Khuynh sờ loạn gương mặt của chính mình, lại đứng dậy xoay tới xoay lui. Mắt lại đảo nhìn xung quanh, rồi lại nhìn chính thân thể của mình hiện tại.

Nàng thấy mình đang mặc một bộ y phục cổ trang màu đỏ thẩm ở trên người. Lấy tay xốc chiếc váy dài thước tha lên, rồi lại bỏ xuống.

Nàng ngồi bệch xuống chiếc giường êm ái, mặt thất thần, miệng lẩm bẩm, biểu hiện trên gương mặt có chút không tin vào mọi thứ mà mình đang nghĩ ra trong đầu.

" Là thật sao?"

Thân thể ngã nằm xuống, nhắm mắt lại, thì thào trong miệng, tự nói và hỏi bản thân: " Ảnh Kiều ơi là Ảnh Kiều! Mày sống lại rồi! Xuyên không! Là xuyên không!!! Hồn của mày, nhập vào xác của người khác để sống lại sao? Không thể tin được! Sống lại rồi, sống rồi, còn sống nhăn răng!"

Lệ Khuynh tự dưng nở nụ cười, một nụ cười tươi sáng và đầy vui vẻ. Vì khi nghĩ đến, bản thân của mình thật là may mắn!

Ông trời có mắt, cho nàng thêm một mạng nữa để sống thật tốt!

Tâm trạng của nàng vào giây phút này là tràn đầy vui sướng, cứ nằm lăn qua lộn lại trên chiếc phụng sàng rộng rãi và xa hoa, miệng cười không dứt, cười đến mức hoá điên cuồng.

Không thèm nghĩ gì cả, chỉ cần biết còn sống là nàng đã sung sướng rồi!

Một kẻ, đã đặt một chân vào quỷ môn quan rồi, mà vẫn còn có cơ hội đi trở ra? Hỏi xem, có may mắn hay không? Qủa là có phúc khí, có phúc khí a! Phải sống cho thật tốt mới được! Có phúc, có phúc!

***

Bên ngoài, chính sảnh của căn phòng.

An Tịnh và Mịch Dương cứ ngó đông ngó tây, mặt đề cao cảnh giác đến cực độ. Hai người sợ, nhân lúc họ không chú ý, có người lẻn vào và làm hại hoàng hậu nương nương thì cái mạng nho nhỏ và cả mạng của dòng tộc mình sẽ đi theo hầu hoàng hậu ở dưới suối vàng luôn cũng nên.

Đột ngột nghe tiếng bước chân đang đến gần, hai người liền chạy ra xem, thì thấy Hương Ly tỷ đã trở lại.

Hương Ly hai tay bưng một cái khay, trên khay có một chén cháo tẩm bổ vẫn còn nóng và bốc mùi thơm phức.

Nàng ta đi lại gần, nhìn một trong hai vị cung nữ, lệnh: " Ngươi mau mang chén cháo vào để trên bàn, cạnh phụng sàng của hoàng hậu đi. Nhớ nhỏ tiếng một chút, chớ làm kinh động đến giấc ngủ của người. Ta đi lấy một số thứ, rồi sẽ quay lại ngay. Hai ngươi chờ ta quay lại, tuyệt đối không bỏ người lại mà đi."

Nói xong liền bưng cái khay đó đưa cho Mịch Dương, Hương Ly xoay người bỏ đi.

Đôi mắt trở nên lạnh lẽo, ẩn chứa sát khí rất nặng, nhếch mép cười nhẹ. Hoàng hậu. . .

***

Toàn bộ lời của họ, được đôi tai nho nhỏ kia thu lại. Nàng không biết rằng, bản thân mình hiện giờ thật siêu nhiên!

Hoàng hậu? Chẳng lẽ là thân thể này. . .là hoàng hậu? Chứ trong phòng ngủ này, còn có con ma nào ngoài mình đâu? Kỳ này, đúng là đổi vận nha! Đời trước khổ sở, đời này sung sướng nha! Ha ha ha. . .

Một người ở phía trong phòng cười thầm, vì khi biết chính mình là bậc mẫu nghi của thiên hạ, là lão bà của hoàng đế cao cao tại thượng.

Nói cho oai hùng, là hiện giờ, nàng, đích thị là Ảnh Kiều nàng đây, hiện đã làm ' Mẹ' nha! Mà mẹ này, không phải chức nhỏ nha! Mà là mẹ của thiên hạ nha! Khửa khửa khửa. . .

Không ngờ, xuyên không lại tốt như thế này! Nửa đời sau, không cần buông ba kiếm tiền, trộm đồ của người ta nữa rồi!

***

Mịch Dương nhận chiếc khay, rồi làm theo lời của Hương Ly, mang chén cháo đang còn nóng kia vào bên trong phòng của hoàng hậu.

Lệ Khuynh như một kẻ trộm, rón rén đi ra ngoài. Nhưng biết là có người đang đi vào đây, nên trở lại phụng sàng ngay vì khi nghĩ lại, nếu nàng đi ra hùng hồn như thế, không biết phải ứng xử ra sao với họ đây. Nàng không biết mấy cái gọi là quy củ trong hoàng cung, hay mấy chuyện liên quan đến cổ đại này.

Nàng đành trở lại, nằm im trên chiếc phụng sàng, không nhúc nhích.

Vị cung nữ đó, tay bưng chiếc khay, chân bước nhẹ nhàng, không dám phát ra tiếng động quá lớn.

Vòng qua tấm gỗ được chạm trổ hoa văn tinh tế là đến chỗ nghỉ ngơi của hoàng hậu nương nương.

Mịch Dương đặt nhẹ chiếc khay lên cái bàn nhỏ được đặt ở bên cạnh phụng sàng, lén liếc mắt nhìn trộm vào màn hoa bao quanh phụng sàng kia, thì thấy hoàng hậu vẫn chưa tỉnh lại. Nàng ta quay đầu, nhấc chân nhẹ nhàng đi ra phía ngoài.

Lệ Khuynh hơi hơi ngóc đầu dậy, một mắt thì nhắm, một mắt thì mở ra nhìn, xem người đó đã đi chưa? Thấy vị cung nữ đó đã đi rồi, nàng mới ngồi dậy, vén màn rồi leo xuống phụng sàng. Miệng cười tràn đầy gió xuân, tiến lại gần chén cháo bốc khói nghi ngút, mùi thơm của chén cháo đánh thức các giác quan.

Đúng lúc bụng nàng đang đói, nó đang kêu gào đòi ăn, định đi tìm thức ăn. Xem ra, vận may của nàng đang tới ào ạt đây. Muốn ăn, liền có người đem thức ăn đến tận nơi.

Liếc mắt nhìn thấy không có ai, nhìn lại chén cháo trên bàn đang nghi ngút khói và mùi thơm bốc lên kia. Nghĩ lại chén cháo này, chắc chắn là cho mình rồi, chứ không thể là ai khác ngoài nàng cả.

Chén cháo tẩm bổ, mùi thơm phải nói, nó làm nước bọt của nàng tiết ra không ngừng.

Lệ Khuynh không cần nghĩ nhiều nữa, tay liền bưng chén cháo lên. Lòng nàng còn đang nghĩ, số của mình tốt thật!

Người ta nói quả không sai, đã đang đói mà thấy có đồ ăn là đầu óc thông minh đến cỡ nào cũng thành ngu muội. Khi đói, chỉ lo tìm đồ ăn để lấp đầy cái bụng rỗng đang gào lên kia, mà thấy đồ ăn là không suy xét và suy nghĩ gì nhiều, nhào vào ăn là điều hiển nhiên.

Lệ Khuynh cầm muỗng lên khoáy vài cái cho có lệ, múc một muỗng cháo lên, định thổi cho bớt nóng rồi bỏ vào miệng ăn. Bất ngờ có một con gì đó, nó điên cuồng bay về phía của nàng.

Lệ Khuynh bảo vệ chén cháo như mạng sống của mình, xoay người né tránh.

Nàng thở phào, vì còn một chút nữa là không còn cháo để mà ăn nữa rồi.

Đặt chén cháo xuống, đi nhanh lại chỗ của con vật vừa mới đột ngột muốn cướp đồ ăn của mình. Nàng dễ dàng túm được cổ của con vật đó, mắt nhìn nó. Thấy nó, con chó không ra con chó, con mèo không ra con mèo, con cáo lại là họ hàng xa của nó.

Tay nhấc nó lên, đối diện với mặt của nàng, tay chỉ vào mặt của nói, nghiến răng nghiến lợi hỏi: " Ngươi muốn chết, có phải vậy không?"

Nàng nhìn nó, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sát khí, quát nó, nhưng không dám nói quá to. Âm thanh chỉ đủ để nàng và nó nghe thôi.

Vừa dứt lời, tay nắm thành quyền, dùng lực định đánh cho nó một trận nhừ tương, cho dù ngoại hình của nó dễ thương ra sao, nàng cũng không tha.

Nàng vừa mới vun tay lên định đánh nó, ai ngờ nó đã lè lưỡi ra liếm lấy tay của nàng rồi.

Thấy con vật này cực kì thông minh, thấy nàng định ra tay đánh nó, thì nó ra sức nịnh nọt nàng ngay.

Nàng cảm thấy thật buồn cười: " Ê, đừng có láo với tao! Định lấy lòng tao sao?"

Con tiểu hồ ly vẫn liếm lấy tay của nàng không ngừng, còn lấy đầu cọ cọ vào tay của nàng nữa chứ? Thấy nó lấy lòng nàng như thế, bảo nàng có ra tay đánh nó nổi không?

Lòng nàng thầm nghĩ, có lẽ con vật này cũng đang đói giống như nàng đây. Nó cũng vì miếng ăn, nên mới hành động như thế!

Nàng thấp

giọng, nói: " Thôi được rồi! Tao sẽ san sẻ cho mày một ít. Ăn xong, rồi ra khỏi đây đi. Để mấy người kia phát hiện ra, bọn họ sẽ bắt mày rồi giết. Lấy lông làm khăn quàng cổ. Còn thịt thì đem đi nướng, lai rai với rượu đó đồ ngu!"

Dứt lời, nàng lấy tay thưởng một cái nhẹ vào đầu của con vật nho nhỏ đó, rồi nói tiếp: " Nghe chưa? Ăn xong là đi ngay!"

Nàng quyết định chia sẻ phần ăn của mình với con vật này!

Đi lại bưng chén cháo lên, ngồi xuống phụng sàng. Nàng sẽ ăn trước, rồi chừa cho nó một ít. Định bụng là thế!

Ai ngờ, lúc mới múc muỗng cháo lên là con vật nhỏ đó, lại bay đến. Nó lao về phía nàng như một kẻ liều mạng. Kết quả là con tiểu hồ ly đụng trúng tay của nàng, làm văng chiếc muỗng đang đựng cháo rơi xuống phụng sàng.

Nàng nắm chặt tay, nhìn nó như ác ma, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trợn nó, mặt đầy phẫn nộ. Nàng quyết định bắt lấy nó, rồi tự tay đại khai sát giới luôn, khỏi cần người khác giết nó. Chính nàng sẽ giết nó! Lột da, đem thịt đi nướng rồi lai rai vài ly.

Nàng xoăn tay áo rộng vướng víu kia lên, miệng lẩm bẩm: " Mày đúng là kẻ tham lam! Tao hôm nay, không giết mày và lột da của mày, thì tao cạo đầu đi tu luôn!"

Dứt lời, liền xông về phía của con vật kia.

"..." Tiểu hồ ly nhanh nhẹn né tránh song ngũ trảo công của nàng.

Lệ Khuynh định bắt nó, nhưng nó chạy nhanh quá, nên nàng bắt nó không được. Nhưng kì lạ ở chỗ, nó chạy đi đâu lại không chạy, lại chạy đến chỗ muỗng cháo đổ kia.

" Mày dám chạy à? Kỳ này, là khó mà thoát được nha con! Bà đây cho mày biết, hồ ly nướng thì có mùi vị ra làm sao?"

Lệ Khuynh thấy nó đứng im ngay chỗ muỗng cháo, miệng cười như ác ma, bay đến ôm lấy nó.

" Túm được rồi nha con. Mày..."

Nhưng cũng ngay vào lúc phấn khích nhất, nàng nhìn thấy một thứ.

Mày cau lại không ngừng, cứ nhìn chỗ cháo đó mãi. Chỗ cháo đổ đó lại bốc ít hơi gì đó, sùi bọt như a xít bị đổ xuống vậy. Con tiểu hồ ly cứ liếm tay của nàng mãi.

" Cái phản ứng hoá học gì đây? Cháo, mà có phản ứng hoá học như thế này sao?"

Nàng nhìn phần cháo đổ trên tấm ga giường, tay buông con tiểu hồ ly ra.

Mặt sửng sốt không thôi. Đại biến sắc, khi nàng nghĩ là chén cháo đó có độc!

Lệ Khuynh nhìn xung quanh, rồi đi lại bàn trang điểm gần đó, lấy một cây trâm cài tóc bằng bạc rất đẹp.

Nàng ngồi xổm trên chiếc phụng sàng, lấy cây trâm thử vào chỗ cháo đổ kia, há hốc mồm.

" Đờ..ốc..Ui, nặng..ĐỘC!!!" Nàng nhìn cây trâm bạc, có chút chuyển sắc sang màu đen.

"..." Người và vật ngồi nhìn nhau, im lặng, trầm mặc một vài phút.

Mặt nàng đầy kinh hãi, giọng nói ém xuống thấp nhất có thể: " Cháo độc? Là cháo độc! Mày biết đó là cháo độc có phải không?"

Đôi mắt gắt gao nhìn con tiểu hồ ly, cảm xúc lẫn lộn.

"..." Tiểu hồ ly liếm tay của nàng.

Nàng ngẩn người, ngồi bệch xuống phụng sàng, mặt thất thần.

" Không tin được. Còn chút nữa là đi đời nhà ma rồi!"

" Cái tội ngu, không suy nghĩ. Thấy đồ ăn là lý trí không còn!"

" Nếu ở đây an toàn, sao cô ta chết được?"

" Ngu! A..Ngu ngốc!" Nàng tự mắng bản thân.

" Có lẽ, quá bất cẩn!" Đôi mắt nàng trở nên lạnh lẽo, mặt trở nên nghiêm túc, khá là lạnh.

" Xem ra, tao ngu hơn mày rồi!" Nàng ôm con tiểu hồ ly, cúi đầu nói nhỏ bên tai của nó.

Nên đi khỏi đây thôi!

Định rời đi, thì nghe hai kẻ ngoài kia lại nói chuyện.

Lệ Khuynh không đi ra nữa, mà dán thân lên tấm gỗ ngăn cách để nghe lén.

***

" Hầy! Cứ tưởng hầu hạ cho hoàng hậu, thì có phúc. Ai ngờ, hầu hạ phải một hoàng hậu bị điên và ngốc nghếch. Không được hoàng thượng sủng ái, mà còn bị nhốt như phạm nhân như thế này đây?" Vị cung nữ đó thở dài, chán nản.

Nàng ta hạ giọng, nhỏ tiếng hơn cả muỗi kêu, nói tiếp: " Mà, có khi nào..Chúng ta, cũng sẽ bị giết luôn không? Một ngày nào đó, sẽ chết chung với vị hoàng hậu này không?"

Có thể lắm! Nghe nói, toàn bộ cung nữ và thái giám lúc trước hầu hạ vị hoàng hậu này, tất cả bọn họ đều bị giết sạch, chỉ còn có hai người là còn sống thôi!

" Mịch Dương, ngươi không muốn sống nữa sao? Để hoàng hậu hay người khác nghe thấy lời này, mạng của ngươi và ta sẽ không bảo toàn được đâu. Kể cả dòng tộc cũng đừng hòng sống!"

An Tịnh vội kéo Mịch Dương đi ra bên ngoài, tránh để hai vị thái giám kia nghe được.

Sau khi nghe được mấy lời của hai vị cung nữ đó, nàng nhếch mép cười lạnh một cái.

Nghĩ lại chén cháo độc đó, rồi cả mấy lời kia. Tự dưng nàng thấy cuộc sống sau này của mình, chắc chắc sẽ không yên ổn.

Càng ở địa vị cao, thì càng mau chết! Sống gần với vua và đám vợ kia của hắn, có thể bị giết bất kì lúc nào! Cuộc sống xa hoa này, không thích hợp với một kẻ như nàng đây!

Lệ Khuynh quyết định rời đi, không muốn ở lại đây!

Mới đi ra khỏi tấm ngăn cách bằng gỗ, định bỏ trốn khỏi nơi đây, thì thấy có người lại đến. Nàng vội vã chạy vào phía trong nấp.

Thật ra, ở phía cửa ra cũng có hai vị thái giám đang đứng canh, nàng không thể ra được.

Nếu canh giữ như thế này, xem ra toàn cung này chắc đã bị bao vây rồi! Muốn thoát, phải tìm cách, tính kế và lập kế hoạch thật kỹ càng!