Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!

Chương 4: Hoàng Hậu Khó Mời.

Lệ Khuynh đứng ở phía sau tấm gỗ ngăn cách, đưa mắt nhìn ra bên ngoài thông qua chiếc lỗ nhỏ để quan sát tình hình.

Hương Ly, tay xách một chiếc hộp gỗ hai tầng đi đến, có chút tức giận, khi thấy hai vị cung nữ chạy ra bên ngoài này đứng.

" Sao hai ngươi lại ra đây đứng? Hoàng hậu đã tỉnh chưa?"

" Hương Ly tỷ, khi nãy muội đem cháo vào cho người. Có nhìn qua, muội thấy người vẫn còn chưa tỉnh lại!" Mịch Dương cúi đầu trả lời.

" Cháo?" Hương Ly nhíu mày, cháo nàng đi lấy, còn đang cầm đây mà? Cháo ở đâu ra chứ? Cháo ở đâu ra, mà nàng ta mang vào?

Hương Ly đưa chiếc hộp gỗ cho An Tịnh cầm, rồi nắm lấy hai bả vai của Mịch Dương, giọng đầy khẩn trương, hỏi: " Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi, bưng cháo, vào cho hoàng hậu sao? Cháo từ đâu ra hả? Nói mau."

" Cháo, cháo..."

Không chờ Mịch Dương trả lời, Hương Ly vội vã chạy lao vào phía trong tẩm phòng, lòng vô cùng lo lắng. Sợ rằng chén cháo kia, có vấn đề!

Hai vị cung nữ kia sợ hãi nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng, chén cháo đó do Hương Ly tỷ đem đến mà? Sao giờ lại hỏi họ, cháo từ đâu ra?

" Mau đi xem hoàng hậu nương nương, như thế nào rồi?" Mịch Dương nói xong, vội vã chạy theo. Nếu hoàng hậu có chuyện gì, thì nàng..

Từ xa, Liên Hoa cùng một số cung nữ còn có cả thái giám, họ cũng đang đi đến. Thấy Hương Ly và hai vị cung nữ đó chạy nhanh như thế, tất cả cũng chạy nhanh đến tẩm phòng của hoàng hậu ngay lập tức. Ai cũng nghĩ, có chuyện không hay xảy ra với hoàng hậu rồi.

***

Lệ Khuynh ở trong phòng, biết có người đang đến, nhanh chóng đem các thứ để nguyên lại như cũ, giữ nguyên hiện trường. Đi nhanh lại chỗ của con vật vừa mới cứu mình một mạng.

Ôm con tiểu hồ ly màu trắng leo nhanh lên chiếc phụng sàng, rồi kéo chăn phủ lên thân và nằm bất động như xác chết. Bộ dạng của nàng như là, nàng chưa có tỉnh lại, chưa hề đụng vào chén cháo chết người kia, cũng như chưa phát hiện ra điều gì cả. Nàng cũng không quên nhét cây trâm bạc vào người, giấu kín nó trong người của mình.

Tiếng bước chân ngày một đến gần, có rất nhiều tiếng bước chân đang đến. Tiếng hô gọi thất thanh của rất nhiều người, cũng vang lên theo đó.

" Tiểu thư..." Hương Ly hoảng sợ chạy nhanh vào trong căn phòng ngủ.

" Hoàng hậu nương nương..." Tất cả hô hoán.

Nghĩ đến bát cháo độc khi nãy, Lệ Khuynh đang nằm trên phụng sàng, không khỏi nhếch mép cười lạnh.

Hoàng hậu sao? Cứ tưởng đời này, sẽ sống yên ở ngôi vị cao cao tại thượng này! Hưởng vinh hoa phú quý!

Xem ra, cái địa vị ăn hại này sẽ làm cho nàng, chết còn nhanh hơn.

Nàng nhớ đến lời của vị cung nữ kia, bảo rằng thân thể này bị thất sủng, trong lòng liền thầm mắng.

Lão già hoàng đế, hắn bị yếu sinh lý, bảo sao sủng ai được? Chờ về trời đi, còn bầy đặt tuyển phi...

Tiếng người gọi và tiếng la hét inh ỏi bên tai, ngày một lớn hơn, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

" Tiểu thư, người có sao không?"

" Mau truyền thái y."

" Hoàng hậu nương nương..."

" Mau gọi người đến. Nhanh lên."

" Mau. Đi mau..."

"..."

Nghe đám người kia, đang lo cho nàng mà kêu la ầm ĩ lên lại nhếch mép cười lạnh. Kêu cái méo gì?

" Tiểu thư..."

Liên Hoa vội vã chạy đến xem hoàng hậu có sao không, vì thấy vị tiểu thư của mình nằm bất động trên phụng sàng, không nói hay cử động gì cả. Nàng ta chạy nhanh lên trước, nhanh hơn cả Hương Ly.

Bỗng nàng ta bị vấp ngã. Tay vô tình đẩy ngã chiếc bàn đang để chén cháo.

" Xoảng!" Chén cháo bị đổ trên nền ngọc lát, văng vãi ra khắp nơi, cháo lẫn miểng của chén cháo.

Lệ Khuynh hơi ngóc đầu dậy, xem ai đã bất cẩn như thế?

Con tiểu hồ ly trắng đang ở trong lòng, không biết vì sao nó thoát khỏi vòng tay của nàng, mà nàng cũng ngồi dậy ngay.

Tiểu hồ ly vừa thoát khỏi vòng tay của nàng, nó bổ nhào và bay rất nhanh về phía của Liên Hoa. Nó định cắn, nhưng nàng ta kịp thời né được.

Người và vật lườm nhau, có vẻ con hồ ly trắng này không thích Liên Hoa, nó cứ nhìn nàng ta đầy hung ác. Lúc nào cũng nhe răng, bộ dáng đề phòng nàng ta và tất cả người đang có mặt ở đây rất cao.

Trước hành động của con tiểu hồ ly, đôi mắt của Lệ Khuynh thoáng qua một tia kinh ngạc. Một sự kinh ngạc nữa là, chén cháo trên bàn đã bị làm đổ hết. Nàng quét con ngươi về phía của kẻ làm đổ chén cháo, quan sát một chút rồi lại dời ánh mắt đi. Nàng không có biểu hiện và phản ứng gì bất thường, bộ dạng ngồi xem chuyện vui thì có thừa.

Hương Ly hốt hoảng: " Liên Hoa tỷ, tỷ không sao chứ?" Liếc mắt nhìn qua Lệ Khuynh một cái, rồi nhìn lại Liên Hoa, hỏi: " Có bị cắn trúng không?"

" Tỷ không sao." Liên Hoa gượng cười, lắc nhẹ đầu. Chết tiệt!

" Cháo, chén cháo..." Mịch Dương lắp bắp, chỉ chén cháo đang sủi bọt không ngừng, khiến mặt nàng ta đại biến, trắng bệch, chân tay run rẩy, hoảng sợ đến phát run cả thân người.

Hương Ly nhìn Mịch Dương một cái, đi lại chỗ của chén cháo đổ đó. Nàng ta lấy một cây kim bạc từ trong người ra thử vào chỗ cháo đó, gương mặt đầy kinh hãi.

" Có độc!"

" Có độc sao?" Liên Hoa kinh hoàng hỏi, mắt hơi liếc nhìn Lệ Khuynh một cái thoáng qua. Không sao, sao?

" Là ngươi đem cháo vào? Trong cháo có độc! Chuyện này, ngươi giải thích làm sao đây?" Hương Ly nhìn Mịch Dương đang hoảng sợ.

Mịch Dương thấy ánh mắt truy tội của Hương Ly và khi nghe câu hỏi, nàng ta ngơ ngác, không biết gì. Nàng ta vội vã quỳ xuống, hướng về Lệ Khuynh, tay chân run rẩy.

Nàng ta đẫm lệ nhìn nàng, nói trong nghẹn ngào, uỷ khuất vô cùng: " Hoàng hậu nương nương. Xin người hãy minh xét! Nô tỳ, không hề hạ độc vào chén cháo đó! Ô ô ô...Không phải nô tỳ tự ý đem vào! Chén cháo đó, là Hương Ly tỷ, bảo nô tỳ mang vào cho người..ô..ô..ô.."

Lệ Khuynh liền dùng gương mặt si ngốc nhìn Mịch Dương, như muốn nói: Chuyện này, em tự giải quyết đi! Chị ngốc này, không biết gì đâu em à!

Cũng không thể trách nàng được, vì chính miệng nàng ta đã bảo nàng ngốc nghếch mà?

Nên diễn trọn vai, chứ diễn không trọn...để em nó buồn thì tội lắm!

Vị hoàng hậu kia ngồi im, không nói một câu nào, chẳng có biểu hiện gì lạ cả, nhưng trong đôi mắt kia lại ẩn chứa chút vô tâm.

Lệ Khuynh cúi đầu, tự nhiên giơ tay vuốt tóc. Bộ dạng chẳng khác nào, là một kẻ đần độn, như hoá điên rồi.

Ai cũng tưởng hoàng hậu sẽ lên tiếng, ai ngờ lại thành ra như thế!

Mịch Dương nước mắt thi nhau rơi xuống, uất ức kêu oan: " Hoàng hậu nương nương. Hãy tin nô tì! Là Hương Ly tỷ bảo nô tì mang cháo vào..ô ô ô!"

" Sao? Là ta bảo ngươi mang chén cháo đó vào sao?" Hương Ly kinh hãi, nàng đi ra cửa cung lấy cháo mà, làm sao có thể là nàng bảo nàng ta bưng cháo vào?

" Là tỷ mang vào phòng. Rồi sai ta mang vào trong để."

" Ngươi đừng có vu oan cho ta."

" Hoàng hậu nương nương. Nô tì không có! Nô tì không có bảo. Nô tì bị oan! Là có kẻ muốn hãm hại nô tì. Xin người minh xét!" Hương Ly cũng quỳ xuống, kêu oan không ngừng.

" Rõ ràng là tỷ kêu ta, mang vào mà..."

Hừ! Các ngươi cứ đóng kịch đi! Hoàng hậu ta, ngồi xem cho!

Liên Hoa không bận tâm đến mấy lời hay chuyện của hai người kia, mắt nhìn Lệ Khuynh đang ngồi si ngốc vuốt tóc ở một bên.

" Tiểu thư. Người làm sao vậy? Người không nhớ ra nô tì sao? Người bị làm sao vậy? Ô ô ô..." Nước mắt lăn dài trên má, Liên Hoa khóc đến thương tâm.

Nhẹ mím môi, đôi mắt xẹt qua một tia sát khí khó lường. Còn một chút nữa là nàng ta bị con tiểu hồ ly đó, cắn rồi! Con tiểu hồ ly chết tiệt!

Thấy tiểu thư đang ngồi ngây ngốc, thả tiểu hồ ly ra cắn nàng ta. Như tiểu thư, không nhớ và không hề quen biết các nàng ta vậy.

Trong ánh mắt của Liên Hoa vấy lên vài tia nghi ngờ gì đó, thoáng cái biến mất không dấu vết.

Có lẽ, nên thử. Xem ngươi thật sự không nhớ gì, hay cố tình giả ngốc và phát điên?

" Tiểu thư. Người không nhớ hai nô tì hay sao?" Hương Ly cũng lên tiếng và mặt đầy kinh hãi, nước mắt rơi rớt.

Chuyện này...Sao tiểu thư lại thả Tiểu Hồ ra cắn họ chứ? Còn chuyện chén cháo độc kia, là sao? Kẻ nào muốn đổ oan cho mình?

Hương Ly lại đưa mắt nhìn vị cung nữ đã bảo là nàng, sai nàng ta bưng chén cháo độc đó vào cho hoàng hậu. Tại sao lại hãm hại nàng chứ? Chuyện này, rốt cuộc là sao đây?

Lệ Khuynh im lặng, ngồi trên phụng sàng không nói một lời, chỉ lén liếc mắt nhìn hai cô gái mới gọi mình là tiểu thư kia. Ánh mắt không lộ quá mấy biểu tình nên có trong tình huống này, chỉ thấy nó trong đầy sắc lạnh mà thôi, hàm ý sâu xa khó đoán.

Nàng bình tĩnh quan sát nhất cử nhất động và cả biểu hiện của họ, đối với khối thân thể này ra sao?

Bọn người này, cuối cùng là xấu hay tốt đây? Hai cô gái này ( Liên Hoa và Hương Ly), cuối cùng là người ra sao? Ai mới đáng tin cậy nhất? Con nhỏ kia (Mịch Dương) cứ bảo, Hương Ly gì đó đem cháo vào. Mà Hương Ly lại nói, không phải cô bảo cô ta đem cháo vào. Là sao? Vụ án gì đây? Xem ra, không nhỏ. Cô gái tên Liên Hoa gì đó, cố ý đẩy ngã chiếc bàn hay chỉ vô tình đụng trúng thôi?

Hiện tại mình mới tỉnh lại, mà đã bị kẻ khác có tâm cho chén cháo độc thơm phức kia để tiễn về tây thiên thêm một lần nữa.

Thử hỏi, nếu người khác đang ở trong hoàn cảnh như nàng đây, có dám nhào đến ôm hai đứa đó, rồi khóc lóc và kể lể này nọ, sau đó giả vờ mất trí này nọ hay không? Hay, đứng ra nói và giải thích gì không? Hay là như nàng, chọn ngồi im quan sát tình hình, rồi tính?

Trước khi chưa xác định được một số chuyện mà nàng muốn biết, tốt nhất là nàng nên im lặng. Không thể nghe hay tin một ai trong đám này! Im lặng vẫn hơn, nếu lên tiếng sẽ lộ tẩy. Rằng nàng đây, không phải là vị hoàng hậu gì đó của họ, đến lúc đó, sự việc càng thêm phức tạp và khó giải quyết!

Con tiểu bạch hồ không chịu buông tha cho Liên Hoa, nó nhe răng xông đến cắn luôn Hương Ly cùng đám cung nữ và thái giám đang đứng đó ngơ ngác nhìn.

Lệ Khuynh thấy hành động của nó, rõ ràng là con vật này đang muốn bảo vệ nàng. Thân thể này, chắc là...chính là chủ nhân của nó!

Bọn cung nữ và thái giám thấy con tiểu hồ ly đầy hung hãn, đang vồ đến họ như vậy, họ không dám đến gần nó, họ bỏ chạy tán loạn, la hét, chạy ra khỏi phòng.

Lệ Khuynh mặt lạnh không chút lo, nàng ngồi nhìn tiểu hồ ly bay đến cắn Hương Ly và Liên Hoa không ngừng.

Sau khi quan sát, thấy họ khổ sở tránh né mà không dám ra tay đập chết con hồ ly và có phản kháng gì để chống trả, thì nàng mới đi lại bắt nó, ôm vào lòng.

Đôi mắt liếc nhìn qua hai người một cái, ẩn ẩn ý cười trên môi, nhưng có quỷ mới thấy nàng đang cười đắc ý là do lý do gì?

Nàng trở lại địa bàn của mình, ngồi trên phụng sàng và ôm con hồ ly, sủng nịnh vạn phần. Vuốt ve lông nó mà không nhìn hay hỏi lời nào đến hai người kia, hoặc quan tâm gì đến bọn cung nữ cùng thái giám đang đứng ở cửa nhìn mình với vô số cảm xúc kia.

Xem ra, hai cô gái này đều có võ công. Liên Hoa thân thủ rất nhanh nhẹn. Cô ta hầu như, né được tất cả các cú cào xé của con hồ ly này. Võ công cũng cao hơn Hương Ly gì đó, rất nhiều! Có hai vị nô tì võ công như thế, là phúc hay hoạ đây?

Lệ Khuynh cúi đầu, trầm mặc, mặc kệ sự đời đang diễn ra ở nơi đây thế nào, tay vẫn vuốt ve con tiểu hồ ly, nó thì nằm im và rất ngoan ngoãn nhưng ánh mắt không rời khỏi bọn người kia, nó vẫn đề cao cảnh giác với họ.

Liên Hoa nhìn về phía tiểu thư của mình một cái, đi lại gần Hương Ly, nhìn cánh tay của nàng ta, lên tiếng hỏi ân cần: " Có bị cắn trúng hay không?" Sao lại thế? Chẳng lẽ, đầu có vấn đề thật rồi? Không còn nhớ ai và tất cả việc xảy ra, rồi sao? Quên tất cả?

Hương Ly nước mắt lưng tròng nhìn vị tiểu thư của mình, ngồi trên phụng sàng đang chú tâm vuốt ve Tiểu Hồ, mà làm nàng ta không khỏi đau lòng.

" Không. Chỉ bị Tiểu Hồ cào trúng và trầy sướt chút thôi. Không sao đâu." Tiểu Thư, người không còn nhớ nô tì là ai sao? Quên hết mọi người và những chuyện đã xảy ra trước kia rồi?

Liên Hoa rơi lệ, liếc về phía phụng sàng, nói: " Có lẽ...Tiểu thư, không còn nhớ gì nữa rồi. Khó trách, người thả Tiểu Hồ ra cắn chúng ta."

Ánh mắt của nàng ta hơi rung chuyển, liếc nhìn về phía phụng sàng, vụt qua một tia sát khí nhưng chỉ trong chốc lát, làm người ta không thể nhìn và nhận ra.

Hương Ly đột ngột chuyển dời ánh mắt lên người của nàng ta, buộc miệng nói: " Cũng may mắn. Nếu bị nó cắn trúng...không biết sẽ ra sao? Hiện tại, tiểu thư không nhớ gì. Nếu lỡ bị nó cắn, không biết lấy đâu ra thuốc giải để cứu?" Liên Hoa tỷ...

Mặc dù trong lòng Hương Ly đầy sự nghi ngờ đối với Liên Hoa, nhưng lại không tỏ ý hay nói gì, chỉ ám chỉ nói mấy câu đó rồi thôi.

Hương Ly nhìn về phía của chiếc phụng sàng, ánh mắt thập phần lo lắng. Tiểu thư, người không sao chứ?

Nghe được lời của Hương Ly, Lệ Khuynh hai mắt chợt loé hào quang. Nàng nhìn con tiểu hồ ly trong tay, ra sức vuốt ve nó không ngừng.

Ngươi có độc? Xem ra, ta phải đối xử tốt với ngươi một chút! Hương Ly này, có phải đang muốn nhắc nhở mình hay không? Muốn mình giữ con hồ ly bên cạnh, để bảo vệ bản thân? Hay là tại mình nghĩ quá nhiều?

" Ừm! Cũng thật may." Liên Hoa cười nhẹ, mắt thoáng qua một tia kinh hãi khi nhìn con tiểu hồ ly, nhưng rồi lại trấn tỉnh ngay. Có độc? Sao chủ nhân không nói cho mình biết chứ?

Ngay sau đó.

Có hai tên tiến vào tẩm cung, một tên mặc thiết giáp và một tên vận bạch y cầm theo hòm thuốc, theo cùng họ là một vị nữ thái y. Phía sau còn dẫn theo một số thị vệ đi vào Phụng Nghi cung, cả ba muốn diện kiến hoàng hậu nương nương.

Thái Hiên Cảnh nghe báo xong sự tình đã xảy ra, rằng có người cố ý đem cháo độc đến cho hoàng hậu. Hắn ta liền cấp tốc bẩm báo cho hoàng thượng, sau đó phụng mệnh của hoàng thượng đến xem xét và điều tra, tìm manh mối này nọ.

Ngoài hắn ta ra, còn có Mộ Thiên cũng muốn đến xem bệnh nhân thế nào rồi?

Lệ Khuynh mặc xác bọn người muốn vào cầu kiến gì đó, hay khẩn cầu muốn vào trong phòng để kiểm tra gì gì đó, nàng vẫn chung thuỷ với im lặng, không hề có ý định xuất khẩu. Ngồi bất động trên phụng sàng, tay thì ôm con tiểu hồ ly, bộ dáng ngồi ngẩn người nhìn ra phía cửa sổ kia, không quan tâm gì cả. Bộ dạng đa phần khờ khạo, ngốc nghếch, nhưng tâm tư thì khó lường.

Chiếu theo tình hình này, hung thủ sẽ còn tiếp tục ra tay. Đến khi giết được thân thể này, họ mới hạ tay. Phải tìm cách rời khỏi chỗ nguy hiểm này mới được! Từ nay đến ngày ra khỏi đây, phải cẩn thận vạn phần!

Hương Ly liền đi lại gần phụng sàng, không dám tiến quá gần, vì sợ Tiểu Hồ bay ra cắn.

" Tiểu...Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương..." Hương Ly gọi tiểu thư của mình mấy tiếng, nhưng thấy người vẫn im lặng không đáp.

Nàng ta nhìn Liên Hoa lắc đầu, thở dài trong lòng. Sao lại như vậy chứ? Lúc tối qua, còn nói chuyện được mà? Sao sáng tỉnh lại, thành ra bộ dạng này chứ?

Liên Hoa thở dài, nàng ta liền đi ra cửa nhìn Thái Hiên Cảnh đang xin cầu kiến, nói: " Bẩm đại nhân, hoàng hậu nương nương..." Nàng ta cũng không biết phải nói làm sao, đành đề nghị: " Hay là ngài cứ vào xem đi. Chứ đại nhân cứ chờ hoàng hậu nương nương cho phép, không biết đến khi nào?" Với tình hình này, có lẽ sẽ chờ lâu nhưng chưa chắc gì, người sẽ lên tiếng! Xem ra, tâm trí của vị tiểu thư này có vấn đề thật rồi!

Thái Hiên Cảnh cũng chờ gần nửa canh giờ rồi, nên cũng sốt ruột. Nữ y đã vào xem mạch cho hoàng hậu, nhưng nói người căn bản không có trúng độc. Rồi nàng ta và Mộ Thiên đã rời đi, mà hắn ta thì vẫn cứ chờ ở đây mãi. Biết khi nãy, hắn ta xin ý chỉ của hoàng thượng vào luôn cho rồi! Ai ngờ đến, sự việc lại thành ra như thế này?

Hắn ta chắp tay, cúi người hành lễ nói: " Hoàng hậu nương nương...Mạc tướng, xin thất lễ!"

Cố ý để hắn ta chờ sao? Cuối cùng có chuyện gì đây? Muội, sao lại thành ra như thế?

Thái Hiên Cảnh nói xong liền đi vào tẩm phòng của hoàng hậu, đi vào phía trong, nơi hoàng hậu nghỉ ngơi.

Lệ Khuynh biết hắn ta đi vào, cũng không thèm cử động hay lên tiếng, hay di dời chỗ khác mà cứ như tượng ngồi im một chỗ, ngây người nhìn ra phía cửa sổ ngắm thứ phù du nào đó của riêng mình.

Bọn cung nữ kia, định dìu nàng đi sang phòng khác, nhưng ngặt nỗi vị hoàng hậu này chẳng phản ứng, họ đành chịu thua.

Hoàng thượng, phái hắn ta đến xem ta đã chết chưa sao? Hắn quan tâm vợ mình dữ! Sai thuộc hạ đến sao? Lão hoàng đế chết tiệt!

Thái Hiên Cảnh đi vào phòng làm công việc của mình, một lúc sau thì cáo lui. Nhưng hoàng thượng đã đến, đang chờ ở chính điện của cung Phụng Nghi. Hoàng thượng đã cho người đến truyền khẩu vụ, cho gọi tất cả mọi người ở Phụng Nghi cung tập trung tại chính điện.

Hương Ly, Mịch Dương, An Tịnh và cả Liên Hoa cùng một số cung nữ thái giám đi đến chính điện của Phụng Nghi cung trước. Hoàng thượng đang chờ họ ở đó. Khỏi hỏi cũng biết, họ là kẻ có liên quan, không ít cũng nhiều.

Hoàng hậu cũng được mời đến, nhưng ngặt nỗi, vị này khó mời.

Lệ Khuynh không chịu rời phụng sàng dù là nửa bước. Thái Hiên Cảnh cũng bó tay trước vị hoàng hậu này, hắn ta nói khô cả cổ mà nàng không đáp lại một chữ, hay liếc nhìn đến hắn ta một cái, đừng nói một cái liếc mắt, một chút biểu tình cũng không hề xuất hiện.

***

Chính điện của Phụng Nghi cung.

Bên trong, một vị nam tử vận một bộ bào phục màu tím, khí thế thì nhìn có vẻ bức người, nhưng không thể làm người người xa lánh được, làm người nhìn không thể tự chủ được, mà muốn đến gần để thưởng thức cho thật rõ.

Khuôn mặt tuấn mỹ, mang vài nét ôn nhu. Mày đậm uy nghiêm, sắc bén như đao, nghiêm nghị. Đôi mắt hơi xếch kia đã chiếm được bao nhiêu trái tim của mỹ nhân thiên hạ rồi? Nó thật sự rất đẹp!

Con ngươi đen thâm thuý có hàng vạn lực hấp dẫn. Trong đôi mắt đó, không hề quá lạnh nhưng cũng không nhu hoà quá mức, mà đủ để cuốn người vào mà không thể tự thoát ra được, có thể chạm đến tâm của người nhìn, cũng như có thể nhìn thấy tâm của người đối diện với nó. Hàng mi dài và cong.

Mũi cao và thẳng, tựa như nó được điêu khắc mà thành. Môi bạc mỏng, phớt hồng nhẹ nhàng, tràn đầy quyến rũ, ẩn ẩn yêu mị hút người.

Tóc đen nhánh, nửa được búi cao và cố định bởi một cây trâm ngọc màu tím, nửa còn lại thì được xoã dài tự nhiên. Đạm bạc, nhưng lại cao quý và đầy uy quyền. Làn da trắng như mây.

Yêu nghiệt, thật hơn cả yêu nghiệt!

Có thể nói dung mạo của vị nam tử này, đẹp đến mức yêu nghiệt cũng muốn giết hắn! Không muốn hắn tồn tại, vì hắn đã chiếm trọn tất cả những gì gọi là mỹ nhất mà ở một người như hắn thì không nên thành toàn như vậy. Qúa hoàn mỹ!

Không khí ở chính điện đang chìm trong sự trầm mặc, đến hơi thở cũng bị nén xuống ở mức thấp nhất có thể.

Mọi người ở bên trong chính điện đều hướng mắt về vị hoàng đế cao cao tại thượng đang ngồi kia, có kẻ thì lén nhìn dung mạo của hắn, có kẻ thì muốn xem biểu tình của hắn vào lúc này ra sao,v.v.v.

Tay xoay chén trà đảo đều trên mặt bàn, nhưng là nước trong ly không hề bị rơi ra ngoài dù chỉ là một giọt nhỏ. Bộ dạng nhàn nhã, kiên nhẫn chờ đợi cũng đẹp đến kinh diễm, khiến người càng nhìn càng quyến luyến không muốn dời mắt đi, có khi chớp mắt cũng sợ bóng dáng đó sẽ biến mất.

Nam Chương Khải Thuỵ đã sai Thái Hiên Cảnh, thái giám đi mời hoàng hậu của hắn, không biết đã mấy lần mà vẫn không được.

Bên ngoài chính điện, tất cả các cung nữ và thái giám ở cung Phụng Nghi đều đang quỳ rạp trên sân, không giám ngẩng đầu lên.

Mọi người đều đến đầy đủ, chỉ mỗi một người là mời mãi mà không chịu đến.

" Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu vẫn không..." Minh công công và hai tiểu thái giám quỳ bẩm báo. Đây là lần thứ tư ông đi rồi! Mệt nhừ cả thân, mà kết quả thì chỉ có một!

Nam Chương Khải Thuỵ tay dừng động tác, đưa mắt nhìn qua Thái Hiên Cảnh, nhàn nhạt ra lệnh cho hắn ta: " Mang người lẫn vật đến!" Đêm qua náo không đủ, bây giờ muốn thêm?

" Hoàng thượng..." Thái Hiên Cảnh giật mình trước khẩu vụ đó.

Ngay cả Diệp Lương và Diệp Ảnh cũng kinh ngạc trước lời của chủ nhân bọn hắn. Có lẽ, đây là sự kiện lớn lao thứ hai trong hậu cung đây? Từ Ân hoàng hậu định muốn làm Phương hoàng hậu thứ hai sao, muốn nổi tiếng khắp Lục quốc?

Khí sắc vẫn ôn nhu, âm thanh phát ra vẫn êm tai: " Tướng quân ngươi, nghe không rõ? Hay là..." Khải Thuỵ nâng ly trà lên, nhìn ly trà hỏi: " Muốn trẫm tự đi làm sao?" Có chút phẫn nộ trong lời nói, nhưng nét mặt lại nhu hoà, miệng thì như đang cười.

Thái Hiên Cảnh vội quỳ thỉnh tội: " Hạ thần không dám. Hạ thần tuân lệnh!" Nói xong liền đi ngay.

Mộ Thiên đứng bên cạnh Khải Thuỵ nhếch miệng cười, lẩm bẩm: " Nên mang luôn cả tẩm phòng, mới phải!"

" Ngươi muốn làm?" Khải Thuỵ nâng môi lên cười, hỏi.

" Không. Sức người có hạn!" Hắn ta đâu có điên.

" Vậy thì, im lặng đi."

Thái Hiên Cảnh dẫn rất nhiều thị vệ đi đến tẩm phòng của hoàng hậu.