Hoàng tử nhỏ, cậu đây rồi

Chương 1

Hồ bơi

- Baby ra trước đợi anh tí nhé, anh vào nhà vệ sinh một lát

- Nãy thì không đi luôn

- Bây giờ mới mắc chứ bộ, thôi đi đây

Vừa nói cái, đôi chân trần thoăn thoắt biến mất dạng. Nó quay đi, ngước mặt lên cao, hứng trọn cơn gió mát rượi. Cơn gió trời thu trong lành và dễ chịu, làm tâm hồn con người ta cũng đẹp đẽ lên mấy phần. Nghe nói thời tiết hôm nay tuyệt vời lắm, không nắng, không mưa, nhiều mây và đón gió, có vẻ đúng là thật. Cái thời tiết này đố ai mà ghét cho được. Đôi môi xinh xắn dĩ ngẫu cong lên như một lời cảm ơn da diết.

Siết lại chiếc khăn choàng tắm, nó đưa tay tháo dây cột tóc, bung ra mái tóc nâu hạt dẻ, xoăn sóng đến ngang lưng thơm mùi hoa anh thảo, thế nhưng chiếc khăn vẫn hờ hững, dửng dưng rớt xuống đất. Đôi lông mày chau lại, như mắng thầm "hư quá ", nó nhẹ nhàng khuỵ xuống nhặt chiếc khăn lên làm mái tóc nghịch ngợm đổ dồn sang một bên, để lộ ra mảnh lưng trần trắng nõn. Vừa lúc một đám đông đi đến, mấy anh chàng bất giác đứng lặng thinh, có lẽ bị thôi miên mất rồi, còn mấy cô nàng thì nghiến răng trèo nghẹo, có tiếng rụng rơi lả tả.

Một cái nhếch môi thỏa mãn, nó nhanh lẹ đứng dậy choàng lại chiếc khăn vào người rồi bỏ đi.

Mom mem ra mép hồ, từng gợn nước tràn đến, đùa nghịch qua kẽ chân, cảm giác mát lạnh xâm chiếm cơ thể, nó muốn nhảy xuống nước ngay quá nhưng sự thực là không thể, nó vẫn chưa biết bơi, ờ thì nay nó ra đây để học bơi mà.

Bỗng một đám đông đứng tụm lại hò hét ầm ĩ, mà tất cả thì đều là girl. Rồi, chắc chắn dưới kia lại là mấy tên được gắn mác hot with boy. Nó thở dài, nên hay không nên nhỉ. Đám đông ngày một gia tăng nhân khẩu, nó chần chừ thêm vài giây rồi quyết định. Dù sao thì nó cũng đang “rảnh” mà...

Nghến, nghến, rồi lại nghến, trông xa tưởng ít người mà đến gần đông kinh khủng, nó vẫn chưa nhìn thấy gì cả. Đằng sau, tiếng bước chân vẫn dồn dập. Nó ngã ngửa. Đám này chưa đi, đám khác đã đến. Mà tiếng hò rú chẳng có dấu hiệu thuyên giảm. Thiết nghĩ không thể cứ ngắm "chay" sao mà cứ phải âm thanh rõ nét thế. Nó bỏ cuộc, gì chứ có phải minh tinh holywood đâu.

Nhưng mà “đường vào tim anh ơi lắm lối”, còn đường ra thì không có lối nào vậy, các con fan dày chi chít chen nhau không biết ngộp thở, nó há mồm nhận ra sắp trở thành nhân kẹp bánh mỳ pate. Dòng người kéo đến như quân mông nguyên. Xô, xô, đẩy, đẩy....Và cái gì đến cũng đến....

"TÙM"

Mát quá, nó ngập trong nước, từ đầu đến chân. Vừa nhận ra điều "tuyệt vời" ấy thì cũng là lúc não bộ nó phát tín hiệu "xong đời rồi".  Ngay lập tức, tay đập, chân quẫy, khuôn mặt thoi thóp cố gắng ngoi lên lấy không khí, nó chới với, uống thêm một ngụm nước, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, phen này thì "xong" thật rồi, huhu, còn chưa nổi 20 cái thôi nôi, còn chưa cống hiến được gì cho nước nhà, nó sẽ hy sinh như thế này sao?

Và rồi như ông trời nghe được nỗi trăn trở ấy nên đã cho nó túm được "phao" cứu sinh là cánh tay một ai đấy, phấn khởi nó ngoi lên cầu cứu.

Thế nhưng cánh tay kia lại lạnh lùng hất ra. Mất điểm tựa, một lần nữa nó chìm hẳn trong nước. Chân tay dần mỏi rã rời nhưng ý chí thôi thúc nó phải tiếp tục cố gắng. Thế là chân lại quẫy, bàn tay lại đưa lên, lần tìm một bàn tay khác.... Có tiếng nói phát tán:

- Vũ !!!! Con nhỏ không biết bơi !!!!!

--------------------------------

1 năm sau

Phía đông, một chiếc mô tô đen tuyền lao vun vút, vận tốc 50km/h, được điều khiển bởi một thanh niên cao ráo, đầu đội gió chân đạp phanh.

Brừm. Brừm. Chiếc xe lao đến đâu, âm thanh vang đến đấy, chiếm trọn mọi không gian. Những âm thanh khác gần như đều nhún nhường, chuyển chỗ cho những tiếng brừm inh ỏi ấy, thỉnh thoảng xen ngang là những tiếng xẹt xẹt ré lên thé thé cũng là lúc chiếc xe liệng nhanh như muốn trườn lên mặt đường. Cảnh tượng kinh hoàng như phim hành động. Mấy bậc tiền bối quanh đường giật mình thon thót, ôm tim run rẩy, miệng lắp bắp không ra hơi "bố chúng mày".

Phía Nam, một con cào cào điện, vận tốc 40km/h, đang chăm chỉ lướt bon bon trên con đường rực nắng. Cô gái nhỏ tập trung, khéo léo tránh rào cản, cái nắng đẹp miên man đến mấy cũng không thể níu kéo ánh nhìn đi sai lệch dù chỉ một tích tắc.

Thế nhưng, mọi việc đều phải có điểm dừng, mọi con đường đều có điểm giao thoa. Là chân lý thì sẽ không thể thay đổi. Giống như ăn nhiều thì sẽ bội thực, đi đêm nhiều thì sẽ có ngày gặp....maaa.

Kitzzzzz .... "Rầm" ....

Bốn con mắt tóe lửa, hai cái miệng không hẹn cùng thốt lên tha thiết:

- CHẾT TIỆT