Hoàng tử nhỏ, cậu đây rồi

Chương 10

- Cô à, đổi cho con lọ xê sủi nhé. Với lại cho con xin một cái vỏ này nha.

Tạt vào một cái bàn trống gần cửa nó hí hửng hành động. Chắt phần nước khoáng sang vỏ chai nước cam, rồi cho tất 9 viên xê sủi vào và ... lắc nhiệt tình. Ngắm nghía thành quả, màu có vẻ hơi đậm, nhưng không sao thế mới là nước cam chứ, xong nó chạy lên lớp.

Nam nhìn chai nước có phần hoài nghi. Có gì không ổn thì phải. Ngước lên nhìn nó thì cái miệng chúm chím cứ há ra cười. Đúng là phần tử nguy hiểm, mới hai phút trước mặt mũi còn tối đen lại, bây giờ đã tươi tỉnh thế kia. Chắc chắn có âm mưu.

Nam càng chần chừ thì nó càng sốt ruột. Đã vậy nó khiêu khích:

- Sao? Không dám à? Sợ tôi bỏ thuốc xổ vào chắc?

Bị động đúng chỗ ngứa, lòng tự trọng bị mỉa mai, Nam ngay khắc đưa lên uống. Và ......

"Phụt" - Yaaaa... cậu

Duy giựt mình, nhảy ra khỏi bàn. Thủ phạm thì ôm bụng cười lắc lẻ. Nam sẽ không thể biết rằng đây là chai nước cam đặc biệt thế nào.

"reng_reng_reng"

- Tôi làm sao? - nó làm mặt tỉnh bơ, đã thế còn ngang nhiên đòi nợ:

- Trả tôi tiền đây. 50k không thêm không bớt.

- Cái gì mà 50k, cậu ăn cướp à? - Vì đang giận nên Nam quyết trả treo với nó.

- Cả vát.

- Cũng không đến.

- 20%

- Vẫn không đến.

- Tôi mua chứ cậu mua à. Nói nhiều thế.

- Cậu nói thì ít rồi.

- Thế có trả không? Cậu định bùng đấy à?

- Nhưng tôi có ăn được miếng nào đâu.

- Chớ tôi lấy lại được tiền chắc.

- Được, 50k chứ gì. TÔI TRẢ GÓP.

- Gì? Góp với nhặt cái răng. Ai cho.

- Tôi cho

- Con trai con đứa ki như đúng rồi. Tó nó yêu.

- Chứ cậu nghĩ con gái con đứa như cậu tó nó thèm yêu à.

- TRẢ TÔI TIỀN

- Tôi có nói là quỵt đâu, nhưng bây giờ thiếu gia đây chưa muốn trả. Mà đừng quên cậu..... - Nam nói lấp lửng, cười tinh ranh, tay xoay xoay cái điện thoại

- Cái tên....

Bực bội, đi về chỗ, nhưng được nửa đoạn thì nó hùng hổ quay lại, cái vẻ mặt câng câng của Nam lại càng làm nó "nóng" hơn. Thế rồi "chát" - nguyên chai nước xê dội thẳng vào khuôn mặt điển trai.

"Ồ" - Cả lớp được phen nháo nhào

An hốt hoảng chạy sang, Duy thì bất con mẹ động luôn rồi.

- CẬU MUỐN CHẾT À? - Nam sốc toàn tập, cậu không thể ngờ là cô bạn dám làm thế với mình.

- TÔI THÁCH CẬU ĐẤY.

- Bà cô của tôi - An túm lấy tay nó

Vừa hay cô chủ nhiệm bước vào. Quan sát một lượt, cô cất tiếng hỏi:

- Mấy đứa có chuyện gì hả. Mặt Nam bị sao thế kia.

Cả bọn nín thinh, bốn con mắt vẫn "say đắm" trao nhau. Cơn giận làm Nam chỉ muốn tố giác nó ngay lập tức. Thách sao? Ok. Là nó muốn đấy nhé.

Vung vẩy cái điện thoại trên tay, Nam nhếch môi cười còn tim nó thì đập liên hồi, không lẽ....

Như một thước phim quay chậm, ánh nhìn không đổi, Nam dõng dạc cất lên từng câu chữ làm ai kia đánh rơi một nhịp thở.

-------------------------------

WC nam

Nam vặn nước, té xối xả lên mặt. Cứ nghĩ đến cảnh nguyên chai nước cam "thẳng cánh cò bay" vào khuôn mặt đẹp như tạc của mình là Nam lại té thêm nước, đến nỗi người bên cạnh là Duy cũng phải xót xa dù cho không phải khuôn mặt của mình.

Xen ngang dập tắt nước trước khi thằng bạn dùng hết nước của thủ đô, mặt mày Duy nhăn nhó:

- Bắn hết sang con rồi ông nội.

Bỏ qua lời Duy, Nam vuốt mặt, rũ nhẹ tóc rồi đi ra ngoài.

Sân sau để xe

Nam mệt mỏi nằm dài trên ghế đá. Nắng xuyên lá, đậu lấp ló trên khuôn mặt bị tổn thương. Con người mặc kệ, mi mắt nặng trĩu nhắm vội vàng. Bên cạnh, Duy "lặng lẽ" thổn thức:

- Ê, thế túm lại là hai đứa có chuyện gì nào? Kể tớ vui với...... Kể đi ..... Ơ kìa......Liên quan đến cái điện thoại đúng không? Hầy - Duy chẹp miệng - Bật mí tí đi..... Mà á, lần đầu tiên tao thấy Trần đại thiếu gia cãi nhau tay đôi với một cô gái đấy. Đúng là ... Áaaaa

- Tao có bảo là mày bị câm đâu - Nam thẳng tay táng vào cái khẩu hình đang thao thao bất tuyệt

Đến bây giờ cậu vẫn không không hiểu sao lúc đấy lại tỏ ra "soái" mà tha cho con nhỏ như vậy.

-----------------------------

Tan học, chuông reo inh ỏi, học sinh nối đuôi nhau ra về.

Vũ rời đi, để lại chai nước cam vẫn nguyên vị trí ban đầu trên mặt bàn. Chính xác thì cậu không hề có một mối quan tâm nào với vật thể vô tri này.

Oan gia nay tiếp tục chặn nhau ở cửa, nó bước sang trái, người đối diện bước sang phải, nó bước sang phải, người đối diện bước sang trái, An ái ngại nhìn cục diện, bực mình nó gắt lên:

- Rõ ràng là cậu đang ngáng đường tôi đấy nhé?

- uk - Nam tỉnh bơ

- Muốn gì???

- Tôi biết là cậu có điều muốn nói với tôi.

- Hả? Không hề. No. Nothing !!!!!

Nó rành rọt rồi kéo tay An bước đi nhưng bị Nam chặn lại. Nhìn An, Nam hất mặt ra sau:

- Nay cậu về trước nhé - kèm theo là một nụ cười nửa miệng.

- Ồ, vậy tớ về đây - An phấn khởi định chuồn lẹ thì bị nó túm lấy:

- Sao phải nghe lời cậu ta chứ?

Nhỏ cười trừ, ghé tai nó thì thầm: "Bảo trọng" . Rồi phũ phàng gạt tay nó ra, xong nhanh chóng biến mất. Chỉ còn lại hai đứa, nó nguýt cái rõ ràng rồi vênh mặt đanh giọng:

- Sao? Cậu muốn gì? Đánh, tát, cào, cấu, xé

Nam có hơi choáng với câu hỏi của nó. Thực sự thì cậu chỉ mong nhận được một câu cảm ơn. Rằng bản thân đã phải cố gắng kìm nén cơn giận thế nào để không nộp đoạn video lên cô chủ nhiệm. Thế mà nó còn nghĩ cậu muốn bạo hành nó. Đã vậy thì cậu chiều, nhất nó đấy.

- Cào, cấu, xé, cậu nghĩ tôi là ai mà dùng mấy trò vớ vẩn này của tụi con gái bọn cậu.

Cô gái đang phấn khởi thì bị câu nói tiếp theo của Nam làm tắt ngúm:

- Đánh thì có vẻ được, tụi tôi hay dùng hơn.

- Hả???? - Đúng là cái mồm hại cái thân, nó khóc không ra tiếng

- Ok. Vậy đi.

- Khô....

- Cho cậu chọn thời gian và địa điểm đấy.

Yeah!!!! Cái này gọi là nhân hậu hay nhân ái? Cậu ta sẽ đánh nó thật sao, nãy lớn tiếng thế thôi bởi vì nó biết cậu ta chẳng thể giết nó, nhưng mà đánh thì có thể lắm, bất giác nó đưa tay lên miệng khi tưởng tượng ra cảnh bị táng vào miệng, rồi một cái táng nữa vào mắt, á còn cả cái thúc gối huyền thoại nữa, hai tay ôm bụng, mặt nó đen như khỉ.

Phía bên kia, Nam phải mím môi dữ lắm để không bật ra cười.

Chợt nhớ ra là đối phương vẫn còn nợ tiền mình, nó vội sốc lại tinh thần:

- Cậu .... còn chưa trả tôi tiền đấy.

- Ok. Phải trả chứ.

- Hay là ... - nó định đàm phán thì bị Nam cắt ngang

- Đánh xong sẽ trả. Thế nên cậu muốn nhanh lấy lại tiền thì nhanh chọn đi. Hạn là giờ này ngày mai nhé. Tạm biệt

Nam nháy mắt, giơ hai ngón chào rồi ra về. Nó choáng váng, thế là xong con ong rồi.

Phía xa, Trâm thu lại cái nhìn buồn bã, lặng lẽ ngồi thụp xuống. Nam còn chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với nhỏ, thực sự thì cô bạn mới là may mắn hay xui xẻo khi xảy ra xung đột với Nam. Nếu có thể Trâm mong rằng cậu bạn cũng sẽ nổi khùng lên với mình như thế.