Hoàng tử nhỏ, cậu đây rồi

Chương 20

- Xấu xí,

Cô bé con ngước nhìn cậu nhóc, ánh mắt buồn bã.

- Sao thế? Không chào tôi à?

Bàn tay nhỏ vân vê gấu váy, có vẻ suy nghĩ.

- Ai bắt nạt cậu?

Bé con ngẩng đầu lên lắc nhẹ rồi lại cúi xuống.

Đôi môi nhỏ từ từ hé ra một khoảng vừa đủ để cậu nhóc nhận ra "một chiếc răng cửa" đã bị mất tiêu.

- Xấu xí còn bị mất răng lại càng xấu nhỉ.

++++++++++++++++++++++

Chủ nhật, nó vật lộn trong đống chăn đến 10h sáng. Tiếng tin nhắn "ting, ting" mới làm nó thức giấc để đón bình minh. Ngó qua cái tên trên màn hình, nó xụ mặt đi vào đánh răng, rửa mặt.

Trở lại cái giường yêu quý, nó lăn lên lộn xuống thêm mấy vòng. Rồi nó nhớ đến Vũ, miêng lại hé ra cười, không biết cậu bạn đã đọc chưa. Rồi bắt đầu trí tưởng tượng bay xa, bay cao, nó vẽ ra hình ảnh Vũ với nó tay trong tay đến lớp, kèm nhau học bài, cùng xuống căn tin, ngủ gục trên vai nhau khi mệt mỏi, đi chung một chiếc ô dưới trời mưa, cùng ăn một hộp kem trong trời đông lạnh lẽo và cả những cái ôm ngọt ngào ... càng nghĩ càng phởn, nó ôm mặt cười bẽn lẽn, rồi tự dưng, khuôn mặt đáng ghét nào xuất hiện, nó mất vui, lắc lắc cái đầu, có thể lắm chứ, cái tên điên ấy sẽ là một trở ngại lớn. Đúng là đồ khó ưa mà.

Chợt nhận ra, thiếu thiếu cái gì đấy, nó mở cửa đi xuống nhà. Vắng tanh!!!!!

Một ghi chú được viết "đẹp đẽ" trên cánh cửa tủ lạnh: "Bố mẹ đi du lịch cùng công ty, tối mai mới về, con gái tự lo cuộc sống nhé, mong là khi bố mẹ về vẫn nhận ra con gái mình. Yêu con"

Nét chữ không thể lẫn đi đâu được, nó nhận ra apa nó càng ngày chữ càng xấu thì phải. Xem xét qua một lượt tủ lạnh, mặt nó biến sắc, không thể tin được, bố mẹ nó, yêu chết mất thôi. Không có một thứ gì nấu sẵn cả. Hai bậc tiền bối rõ ràng thừa biết level nấu nướng của nó ở mức nào cơ mà.

--------------------------------

Lại tiếp tục vật lộn với cái phòng bếp sau 2 tiếng đồng hồ sau khi bày la liệt đủ các bộ dao thớt chén đĩa khắp nơi như để "đấu giá" thì nó quyết định sẽ ra ngoài mua đồ ăn sẵn.

Phố xá đông vui tiếng nói tiếng cười và tất nhiên cả tiếng phương tiện giao thông inh ỏi. Lọt thỏm trong những con người đang vội vã với bộn bề cuộc sống là cái dáng liêu xiêu chậm rãi của một con nhóc đang đi kiếm "cái ăn". Thời gian đã đổ về chiều nên bữa trưa đã qua từ rất lâu, thành ra để tìm một quán cơm bụi vào giờ này là rất khó.

Cuối cùng phương án được chốt hạ cho bữa trưa là một cái gì khác mà không phải cơm. Và nó sẽ gọi cho An rủ ăn cùng.

Trong khi đang tận hưởng những tiếng "tút" "tút" từ đầu dây bên kia, nó có cảm giác như ai đấy đang đến gần mình. Đang định quay ra để xem là ai thì bỗng cái điện thoại tuột khỏi tai nó trong chớp nhoáng. Không mất quá lâu để nó nhận ra đã xảy ra chuyện gì.

- CƯỚP !!!!!!!!

Nó la toáng lên rồi vội vàng đuổi theo.

Một cái bóng chạy vượt lên, giữ nó lại cùng với câu nói:

- Ở yên đây

Chưa kịp nói gì thêm, nó đã thấy cái bóng ấy chạy tiếp đi, chính xác là đuổi theo tên cướp. Và cái bóng ấy không ai xa lạ......là Nam.

Đắn đo mấy giây, nó tiếp tục co chân chạy. Trong tình huống như vầy mà bắt nó ở yên một chỗ sao mà chịu được.

Được một đoạn, cái bụng đói như tiếp thêm "nhiệt huyết" để nó "dừng chân". Chống hông thở dốc, nó nhìn theo Nam, cái bóng cậu nhóc đang xa dần, phía trước ấy tên cướp vẫn kiên trì bỏ chạy, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn một cái. Cần phải có một kế sách gì đấy.

Hít một hơi dài, nó gắng sức chạy thêm một đoạn, khi đến được gần cậu bạn nhất có thể, nó rút giày, ngắm nghía và phi thẳng về phía trước.....

Trúng phóc !!!!!!!!

Nhưng không phải tên cướp mà là Nam. Nó tá hoả, ôm miệng xin lỗi rối rít:

- Hơ, xin lỗi, ném nhầm.

Nam nhăn nhó, xoa đầu, quát:

- Đã nói là ở yên đấy cơ mà.

Và lần này thì nó chịu nghe lời, cơ bản là cũng đói quá, không còn sức mà chạy nữa rồi.