Chất giọng đáng yêu vang lên cũng là lúc con flappy bird rơi tạch xuống hố. Nam tiếc nuối, kêu lên trong vô thức:
- Aishhhhhh
Duy giật mình ngóc dậy. Mọi ánh mắt đổ dồn về cuối lớp. Mấy nữ sinh thương thầm Nam trộm cười. Nó cũng nghiêng người xem mặt chủ thớt. Cô giáo đẩy gọng kính, gọi Nam đứng dậy. Cũng là lúc "oan gia" chạm mặt nhau:
- Cậu .... - Cả hai không hẹn cùng thốt lên, mặt đứa nào cũng hoang mang bối rối
Cô giáo đập thước cắt đứt giây phút đoàn viên. Nam ngồi xuống liền bị Duy hỏi dồn:
- Mày quen con nhỏ hả?
Nam nghĩ ngợi cái gì đấy, rồi tự cười một mình. Xong quay ra nhìn thằng bạn đắm đuối:
- Ê. Mày lên ngồi với nhỏ An đi.
Vừa nói xong thì cậu nhóc bị Duy tát cái bốp:
- Thằng điên, tự dưng bắt tao ngồi với An.
- Vì mày vừa táng tao nên phải lên, biến nhanh
- Không? Thích thì mày đi mà lên
Duy nhất quyết không chịu lên, Nam thì nhất quyết "đuổi". Sau một hồi giằng co quyết liệt, hai chàng phân định bằng bao búa kéo, thằng nào thắng thì thua. Cuối cùng, Duy ấm ức ôm đồ ra đi. Thấy Duy rời khỏi chỗ, cô giáo quát:
- Em đi đâu đấy?
- Em muốn đổi chỗ ạ, e muốn ngồi cùng bạn An, dạo này mắt em hơi kém - Anh chàng mếu máo.
- Không được, cô ơi - An rấm rức
Nó nhanh chóng nhìn ra tình hình. Lớp chỉ còn một chỗ trống là bàn của An. Nếu vậy thì.... chắc chắn là trò của tên chuồn chuồn.
Cô chủ nhiệm đồng ý cho Duy đổi chỗ rồi tuyến án chỗ ngồi cho nó. Và tất nhiên là bàn cuối cùng, chỗ trống duy nhất còn sót lại. Mím môi, nó từ từ bước xuống lớp, Nam hí hửng phủi bàn chào đón bạn mới. Đâu đấy có ánh mắt trở nên buồn bã.
Nhưng rồi bất ngờ, nó đi vòng sang dãy bên mặc cho đôi chân đã chạm chỗ được chỉ định. Thanh niên bị hố, mặt đen xì. Bọn trong lớp ồ lên thích thú. Tặng cho Nam nụ cười giễu cợt, nó tiến đến bàn của An "tranh chỗ":
- Thưa cô, em muốn ngồi đây, mắt em cũng bị kém - kèm theo là hành động đáng yêu.
Như chỉ chờ câu nói ấy, Duy quay xuống vẫy tay với Nam, rồi ga lăng đứng dậy nhường chỗ cho bạn mới:
- Ok. Cậu ngồi đi.
Xong cậu nhóc phi thẳng về chốn cũ, ôm chầm lấy "người thương". Ai kia bực mình đẩy thằng bạn ra, Duy lại nhào vào ôm. Hai tên cứ một người xấn vào, một người đẩy ra làm cả lớp cười lắc lẻ. Nó cũng cười.
----------------------------------
Vì là ngày khai giảng nên sau khi nhận lớp, nhận bạn, cả bọn được ra về. Đang đi thì nó bị ai đi qua huých vào vai. Rõ chỉ là vô tình mà nó thấy đau quá. Cô bạn va phải nó, quay lại xuýt xoa:
- Hơ, tớ xin lỗi, tớ là - không - cố - ý đâu. Cậu sao không? Tớ thấy là hơi nhẹ ha ??
Trang mỉa mai, rồi khoác tay Trâm bỏ đi. Nó nhăn mặt hỏi An:
- Cậu ta là ai thế. Tính tình khó ưa à?
- Lê Thùy Trang. Nhỏ này khó tính, khó chơi lắm. Mà nhỏ bên cạnh là Lê Thùy Trâm, sinh đôi với Trang, nhưng tính tình lại dễ chịu hơn, rất hòa đồng.
- Hả, sinh đôi, hai trứng à?
- Thì thế. Mà, mày với Nam quen nhau trước rồi sao?
- Nam?
- Anh chàng bàn cuối á?
- À, cái tên chuồn chuồn? Bỏ qua đi. Mà, mày đứng cho vững nhá, thông báo cho mày 1 tin chấn động, tao...tìm được cậu ấy rồi? - mắt nó sáng bừng
- Cậu nào ?
- Cuộc đời của tao
- Gì ???
- Cùng lớp mình luôn ý
Nó ngó nghiêng phía trước, phía sau, ánh mắt chăm chú quan sát. Vừa lúc một chiếc mô tô đi qua, là người nó đang tìm nhưng do khuôn mặt bị che lấp một nửa nên nó không nhìn thấy.
Nhỏ nhìn nó rồi quay theo hướng nó nhìn. Rốt cuộc là ai được nhỉ. Liệu có bị nhầm lẫn gì không. Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế. Chuyện cũng xảy ra được một năm rồi, hơn nữa lúc đấy nó đang hoảng loạn, rất có thể nó nhìn nhầm. An cũng từng phân tích cho nó như thế nhưng nó nhất quyết khẳng định là mình nhìn rất rõ và không nhớ nhầm. Còn nhớ hôm đấy, lúc An chạy ra đến nơi thì chỉ thấy mỗi nó nằm bất tỉnh, người ướt nhẹp. Hỏi xung quanh thì người ta bảo nó đã đươc sơ cứu rồi, chỉ cần chờ hơi thở ổn định là sẽ tỉnh lại. Ngày hôm sau, nó phải vào Sài Gòn cùng gia đình, trước khi lên máy bay, An bị nó túm lại, rồi tuyên bố dõng dạc "cậu ta" là cuộc đời của nó. Khi đấy, nhỏ đã phá lên cười và cho rằng nó nhảm. Đến bây giờ thì nhỏ nhận ra, nó nhảm thật. "Cuộc đời của nó" lẫn trong biển người mênh mông, hai đứa còn chưa chạm mặt nhau một lần, chỉ là thấp thoáng trông thấy nhau. Rồi đùng một phát, sau hơn 365 ngày, nó tìm ra cậu ta, lại còn học chung một lớp. Đời thực chứ có phải truyện cổ tích đâu.
- Haizz - nhỏ lắc đầu rồi lôi nó đi - Về thôi má.
- Mày không tin chứ gì, ya chậm thôi nào, mai tao chỉ cho, ya, dù sao thì, á, ũng ùng ớp, ỏ ay a, ạt ở ....