Hoàng tử nhỏ, cậu đây rồi

Chương 50

Nam nhấc chiếc bút bi lên tay xoay xoay rồi bất ngờ đập rầm xuống mặt bàn, ngay trước khuôn mặt đang thất thần với mấy cái hình học không gian. Cô gái giựt mình trợn tròn mắt. Đẩy cuốn vở bài tập của mình sang bên cạnh, Nam chẹp miệng:

- Khỏi cảm ơn

Đáp lại “tấm chân tình”, nó khẽ gật đầu nhưng tuyệt nhiên không thèm nhìn mặt Nam.

Vài phút trôi qua, bàn tay khoẻ khoắn lại “hạ cánh” xuống cuốn vở bài tập. Nam lấn bàn chồm sang phía nó, nghiêng cái đầu để dòm bằng được khuôn mặt lấm lét. Nó theo phản xạ cũng nghiêng người theo.

- Cậu hiểu những gì tôi viết không ??? - Nam hỏi nó

“gật, gật”

- Cậu hiểu hết luôn á ??? - Nam hết sức bất ngờ, vì cậu vốn biết trình độ “ban tự nhiên” của bạn cùng bàn mình đến đâu.

- Một ít

Nam thở ra, cái sự “học dốt” này mới làm cậu thấy yên tâm.

- Phải thế chứ. Tôi biết IQ của cậu như nào mà

“Im ắng”

Nam thu người chống tay quan sát. Chẳng lẽ sau chấn thương tính cách bị thay đổi. Nhưng rõ ràng là hôm trước vẫn không có gì khác lạ. Hay là...

- Cậu đã khoẻ hẳn chưa ???

Nam bất chợt chạm tay vào má nó.

“Rầm” - thân hình mong manh ngã bổ nhào xuống đất. Nam hốt hoảng đỡ lấy nó. Bọn trong lớp cũng nháo nhào.

- Cậu không sao chứ ? - Nam nhìn nó lo lắng

Nó lắc đầu, cơ thể có dấu hiệu tăng nhiệt. Loay hoay nó cất giọng gọi An. Hai đứa con gái sau đấy kéo nhau ra ngoài. Duy tiến đến phía thằng bạn mắng :

- Cứ bắt nạt bạn Nhi của tao thế ??

—————————————————————

Chiều,

Nó mở cổng. Sau tiếng chuông giục giã, không ai khác người xuất hiện là Nam. Diện một chiếc áo phông đơn giản và một chiếc quần hộp bó ống cùng mái tóc được vuốt keo gọn gàng, Nam hiện ra như một hoàng tử thứ thiệt. Nó thế này là bị rung động à ??? Lập tức phủ nhận, nó vội lắc mạnh đầu, bước lùi lại một bước:

- Cậu sao lại đến đây ?

- Đi nào

- Đi đâu ???

Nó ú ớ chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị Nam kéo ra ngoài và nhấc bổng lên chiếc mô tô “huyền thoại”. Rất nhanh gọn, chiếc xe lao vút đi. Nó nhắm mắt ôm chặt lấy Nam theo phản xạ. Chiếc xe ngoặt phải liệng một góc nghiêng 45 độ. Nó dường như nghe thấy được tiếng mặt đường kêu cứu. Âm thanh kinh hoàng cất lên xé tan bầu không khí:

- TÔI SẼ GIẾT CẬU TRẦN THIÊN NAM

——————————————————————

Thư viện,

Nam cười mãn nguyện trong khi người bên cạnh chỉ muốn nghiền nát cậu ngay tức thì. Dù có thế đi chăng nữa thì Nam cũng thấy quen với ánh mắt này của nó hơn. Lấy ra một chiếc điện thoại, Nam đưa cho nó:

- Cho cậu. Đồ cũ không xài đến

Nó cầm chiếc điện thoại lên ngắm nghía, đồ cũ gì mà vẫn còn mới tinh vậy, lại tính lừa nó hay gì ? Một dòng suy nghĩ loé lên, nó kéo Nam cúi thấp người xuống, đảo mắt xung quanh một lượt rồi khẽ hỏi:

- Cậu trộm ở đâu thế ???

Nam nghệt mặt, cảm giác bị xúc phạm không hề nhẹ :

- Hoàng Linh Nhi ??? Cậu có thôi ngay mấy cái suy nghĩ đấy đi không ???

Nó nghi hoặc :

- Chứ không, cậu lấy tiền đâu ra mà mua ?

- Đã bảo là đồ cũ

Nó bĩu môi :

- Cái màn hình còn sáng hơn cái mặt cậu nữa đấy ?? Tính lừa trẻ con hay gì ???

- Là do tôi giữ gìn ? Tôi đâu phải kiểu người phá hoại như cậu ?

- Dù sao tôi cũng không nhận đâu, cảm ơn

Nam bỗng đứng dậy cầm theo chiếc điện thoại :

- Cậu đã không nhận thì thôi vậy ?

Nó nhìn theo Nam rồi tá hoả chạy theo khi thấy tên bạn đang tiến đến gần mấy cái thùng rác.

- Cậu bị điên hả ? Đưa đây ? Tôi biết cậu giàu rồi

Nam cười thoả mãn, xoa đầu nó :

- Yên tâm đi ? Tôi có hẳn một bộ sưu tập cơ ? Đây là cái xấu nhất rồi mới cho cậu đấy ?

- Xi - nó hất tay Nam ra - Nhưng cậu đưa tôi đến đây không phải chỉ để cho điện thoại thôi đấy chứ

- Tất nhiên. Đến thư viện thì phải học rồi. Cậu chắc không quên một tuần nữa là thi cuối kỳ đâu nhỉ

Câu nói được “hành động hoá” bằng việc Nam đã dành cả buổi chiều để phụ đạo cho nó các môn ban tự nhiên. Thực sự thì Nam giảng rất dễ hiểu. Nó đã rất cảm kích cho đến khi biết được lý do to lớn hơn rằng tên bạn không muốn bạn cùng bàn “bị ngu”, sẽ rất mất mặt. Hay lắm.

30 phút sau,

Nam đang cắm cúi xem gì đấy trên điện thoại thì thấy nó đứng bật dạy và chạy về phía trước. Ẩn hiện sau cái dáng nhỏ nhắn, Vũ xuất hiện giữa những kệ sách cao ngất ngưởng. Hai đứa to nhỏ mấy câu rồi cùng quay trở lại. Nó hớn hở:

- May quá, gặp cậu ở đây, tên này nói tớ chẳng hiểu gì ???

Câu nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào ruột gan bạn cùng bàn. Vốn muốn xây dựng “đôi bạn cùng tiến” mà thiết nghĩ tình cảm này chỉ xuất phát từ một phía. Trong lòng thực cảm thấy khó chịu.

- Cậu có biết thái độ của cậu bây giờ là gì không ? - Nam hỏi nó với vẻ mặt hình sự.

- Là gì ?

- Là có mới nới cũ

- Thì sao ???

Nó nói rồi quay ngoắt sang Vũ, thái độ thay đổi 360 độ, hai hàng mi híp lại trông rõ ghét. Cái giọng ngọt hơn mía lùi cất lên da diết nhờ Vũ giảng cho các bài tập. Thanh niên bị bỏ rơi, mặt liền tối đen như mực, quay lại chú mục vào điện thoại. Nó sau đấy có liếc sang nhìn một chút nhưng rất nhanh rồi quay về nghe giảng luôn.