Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 47: Thừa Nhận Với Cậu, Tôi Sai Rồi!

Một lúc sau, sân thượng.

Hai người đàn ông từ lúc xuất hiện đã nhìn nhau không nói một lời nào, khuôn mặt lập thế tránh lộ ra bất an, tựa hồ có cơ hội sẽ nuốt chửng đối thủ.

Hồi lâu cảm thấy đủ rồi, Tiêu Nhiên rốt cuộc cũng lên tiếng:

- Hạo Thy Nhật, cậu biết rõ tôi yêu Khiết Như mà đúng không?

Hạo Thy Nhật bất động thanh sắc, đáp:

- Không sai.

- Nếu đã như vậy, tôi không muốn cậu đến gần con bé, cậu nghĩ sau bao chuyện, con bé có thể tiếp tục trở thành người một nhà với cậu sao? Hoặc là cậu, hoặc là Hạo Duy Thần, con bé đều không muốn vướng vào, cậu có thể nào đứng trên lập trường của Khiết Như, suy nghĩ cho con bé một chút không?

Nhà họ Hạo có lỗi với Khiết Như, về điểm này anh không hề phủ nhận, ngược lại càng vì vậy mà ra sức bù đắp thiếu thốn mà 9 năm qua nha đầu đó phải chịu. Chỉ là, mối quan hệ của bọn anh quá phức tạp, tất cả đều muốn có được Tiêu Khiết Như, hoặc là anh, hoặc là bọn họ càng không có được liền ra sức tranh giành.

Tiêu Nhiên nói đúng, nếu như ngay từ đầu anh không đến gần Khiết Như, mọi chuyện bây giờ chắc hẳn sẽ rất khác, nha đầu đó lại càng không phải khó xử khi kẹt giữa anh và Duy Thần, dù muốn hay không, ván cược này, anh nhất định phải thắng.

Tiêu Nhiên muốn anh không đến gần Khiết Như, sao không cầm dao trực tiếp lấy mạng anh một lần.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể rời hẳn Tiêu Khiết Như vĩnh viễn.

Định thần lại, thẳng thắn, nói:

- Tiêu Nhiên, tôi có thể dựa trên lập trường của anh mà nói tôi hiểu suy nghĩ trong lòng anh, tôi không có em gái, người tôi yêu cả đời cũng chỉ có Khiết Như, hơn hết những gì tôi làm tôi đều không hối hận. Nay anh muốn tôi ngưng làm phiền Khiết Như, anh không nghĩ với tôi mà nói, chính là đuổi cùng giết tận rồi hay sao?

Tiêu Nhiên hít thở ngụm không khí bé nhỏ trước mặt, song, xoay lưng lại Thy Nhật, đầu óc anh mơ hồ.

- Tôi không đuổi cùng giết tận cậu, tôi chỉ không nỡ nhìn Khiết Như bị chúng ta lừa dối, căn bản mà nói, với con bé ngược lại càng không hề công bằng. 9 năm qua Khiết Như yên ổn sống bên cạnh tôi, đối với tôi, con bé còn quý hơn sinh mạng, tôi có thể đành lòng nhìn con bé sau này khi biết được sự thật sao? Hạo Thy Nhật, thừa nhận với cậu, tôi sai rồi.

Thực tế, Tiêu Nhiên cảm thấy người làm sai là anh, nếu như có thể, anh chắc chắn sẽ không đồng ý để Thy Nhật mang Khiết Như từ Pháp chuyển đến Bắc Kinh này, còn nói giúp nó tìm ba mẹ, ngược lại càng cho thấy anh bị Hạo Thy Nhật tính kế, cậu ta ngay từ đầu thừa biết ba Khiết Như không còn trên đời, vẫn có thể bình tĩnh thương lượng điều kiện đó với anh, đủ thấy nam nhân này không dễ gì ứng phó.

Xem ra, nếu không nhanh hơn một bước, anh nhất định sẽ thảm bại.

Hạo Thy Nhật đứng sau lưng Tiêu Nhiên, biết rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì, vốn dĩ anh ta đã hối hận, liền đi đến, vỗ vai anh vài cái, từ sớm đã sắp xếp sẵn lời thoại.

- Tiêu Nhiên, cá nhân anh thừa biết cho dù không có chúng tôi, Khiết Như chắc chắn cũng sẽ không thích anh, anh hà tất phải khiến mình đau khổ như vậy? Bi kịch lớn nhất của chúng ta là yêu cùng một người, đều muốn tốt cho cô ấy, thay vì anh hối hận, thiết nghĩ, có nên cùng chúng tôi diễn tròn vai diễn này hay không?