Hóng hớt Skybiz

Chương 1

Thần linh, thực thể tối cao, tồn tại ở khắp mọi nơi với đầu não ở trên trời với tên gọi dân gian là thiên đình. Đứng đầu thiên đình là thiên đế, con ong chăn chỉ cày đủ mọi việc trên trời dưới đất, vị trí sinh ra đã gắn liền với công văn sổ sách chồng chất cùng những tiếng than vãn thở dài. Phụ tá cho thiên đế là thần và tiên, cả thảy chia thành bảy phẩm. Nhất phẩm gồm chín vị thượng thần, là những người ăn không rồi ngồi, ngồi lê đôi mắt, rảnh rỗi sinh nông nỗi; là vị trí hot người người nhà nhà, ai ai cũng muốn chen chân vào; hiệu của mỗi thượng thần kết thúc bằng chữ Quan. Nhị phẩm gồm mười sáu giai thần, họ quản nhiều việc hơn, thường là chạy vặt cho thiên đế, nhưng về tổng thể họ còn rảnh hơn thiên đế; chữ Tọa chính là nhận diện của bọn họ. Tam phẩm là những vị sơ thần canh giữ địa phương nhỏ lẻ, chính vì vậy họ gần gũi với người phàm nhất, cũng là lớp thần được người phàm cúng bái. Các phẩm còn lại từ tứ đến thất lần lượt là thiên binh, thượng tiên, thứ tiên và sơ tiên; bọn họ nói cho cam thì chả khác gì cu li, hoa mỹ hơn có thể coi là trợ giúp.

Đúng vậy, thần linh là như vậy đấy, không có thần thông quảng đại, thong dong tự tại như mấy quyển tiểu thuyết của phàm nhân đâu. Cái thiên đình làm màu một cách nghiêm trang luôn tồn tại làn sóng dưa lê cũng dâng trào đều đặn.

Sáng 30 Tết, tiếng trống chiêng loa kèn, tiếng pháo hoa dọc theo con đường dài xuyên suốt khu phố. Tân lang áo đỏ cưỡi ngựa trắng, tân nương áo cưỡi ngựa đen, hai người sóng đôi trên chặng hạnh phúc, xung quanh có hai tiểu tiên rải hoa phát kẹo cho những người qua đường.

Một bàn tay trắng nõn, thon thả từ trong đám đông bắt lấy chiếc bánh phi thê mềm mềm, từ từ bóc bánh, cho một nửa vào miệng, nửa kia hướng tới nam tử đứng cạnh mình. Nam tử híp mắt, tỏ vẻ chán ghét, nhìn nữ tử gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu ngốc nghếch đang tràn đầy mong chờ bên cạnh, lòng gã chửi trời than đất nhưng vẫn gậm lấy nửa kia chiếc bánh theo ý nàng.

"A, ngọt ghê!" Nử tử liếm môi, thích thú ngắm nhìn gương mặt ghét bỏ của nam tử.

"Xì!"

"Ông Tơ bà Nguyệt nói rằng phu thê thì phải ăn bánh phu thê như vậy mới đúng".

Nam tử hờn dỗi, không nương tay búng một cái, trán nữ tử đỏ ứng. "Nàng rảnh quá hay gì mà đi nghe lời hai ông bà già đó?".

Nữ tử xoa xoa trán, phụng phịu. "Làm thượng thần rất rảnh mà. Với cả ông Tơ bà Nguyệt là thần tình yêu nha, tại sao không đáng tin chứ".

Thì ra là vị thần cai quản vận mệnh và tinh thần Thương Tiếu Quan và trượng phu của nàng, vị thần cai quản thời gian và không gian Thời Không Vương.

Thời Không Vương chỉ vào chiếc bánh đỏ nho nhỏ trong tay nương tử. "Cái còn lại nàng tự ăn một mình đi".

Thương Tiếu Quan cười hì hì. "Cái này á hả, thiếp sẽ đem về cho thiên đế của thiếp. Hôm nay 30, chắc hắn sắp chết vì lao lực rồi".

Thời Không Vương nổi cáu, đừng có cái gì cũng nhớ đến tên thiên đế đó được không? Lại nghĩ trong khi thiên đế bận tối mặt tối mũi, phải nhìn bạn thân tung tăng sung sướng đi chơi cùng chồng, hẳn hắn phải cay cú lắm, liền mở một cổng không gian, nắm tay Thương Tiếu Quan, sắc mặt giảm bớt vẻ cau có. "Đi nào".

Thương Tiếu Quan cười ríu rít, bám lấy tay phu quân, một bước thẳng tới điện Càn Nguyên.

Không khí trong điện Càn Nguyên ngột ngạt vô cùng, ai ai cũng căng thẳng, tập trung hết mức, tay viết tay đóng dấu, thoăn thoát luân phiên. Nam nhân ngồi trên bảo tọa cao ngất có tốc độ làm việc nhanh hơn cả, cùng lúc xem năm tấu chương như một, thoắt cái đã phê duyệt xong. Vị ấy mặt như chán chường pha đau khổ, mắt sâu thăm thẳm mày phiên phiên, mũi cao thẳng môi mím nghiền, tựa tranh họa bút hoa yên tuyệt trần, khi chăm chú làm việc khiến hắn đã đẹp lại thêm phi trần thoát tục.

Gió lạnh trong điện đột nhiên giảm bớt, đôi phu thê không biết xấu hổ ngả ngớn bước vào như chốn không người. Nam nhân rời mắt khỏi tấu chương, tâm trạng hắn vốn tệ càng thêm tệ, hắn học chẳng nề hà. "Cẩu phu khuyển phụ các ngươi đến đây làm gì?".

Thương Tiếu Quan thò tay lần mò cái bánh nhỏ. "Ta tới mang quà cho thiên đế nà... AAA...".

Thiên đế chần chừ, nhìn Thời Không Vương đằng đằng sát khí phía sau Thương Tiếu Quan, liền ngậm bánh ngay lắp tự. Cái vị bánh vừa lạ vừa quen này, hình như hắn đã ăn ở đâu rồi...

"Bánh phu thê đó".

Ăn ở trong hôn lễ của cặp vợ chồng chó má này.

"Ăn đi rồi sớm cưới được thiên hậu xinh đẹp ha".

Thiên đế chán ghét thở hắt một cái. "Cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng mà ba trăm năm trước ta phải ăn tới hai chục cái bánh phu thê trong hôn lễ của các ngươi, vậy mà thiên hậu của ta và ta vẫn là hai đường thẳng song song. Có lẽ ăn cái thứ bánh ngấm đầy lời nguyền tình yêu buồn nôn của các ngươi thì cả đời này trẫm chẳng đưa nổi một nữ nhân lên giường".

Thời Không Vương hếch cằm. "Ồ, vậy sau này bọn ta sẽ chú ý cho ngài ăn ngải tình nhiều hơn, để ngài thủ tiết trọn đời".

Thiên đế chỉ thẳng Thời Không Vương mắng. "Chắc chắn có ngày ta sẽ khiến các ngươi tách nhau cả ngàn năm".

Thời Không Vương ôm eo Thương Tiếu Quan, nói. "Thách đấy!" rồi cả hai cùng dịch chuyển đi mất.

Thiên đế nổi cáu ném ngọc tỉ, các vị tiên trong điện giận mình, một vị lật đật nhặt lại ngọc tỉ đặt về vị trí cũ, tay còn run bần bật. Làm thượng thần đúng rảnh, chơi không lo chơi cứ thích đi phá, chỉ mong từ giờ đến tối không có vị nào đến nữa. Lát sau, thiên đế ngả lưng, tay buông thõng, thất thần nhìn lên trần nhà, trong ánh mắt là tầng tầng lớp lớp sương mù, phủ kín không lối thoát. Đã một nghìn năm ngồi lên ngôi vị thiên đế, hắn luôn tự hỏi tại sao kẻ như mình lại có mệnh làm đế mà không phải anh trai hay người ấy.

Sử sách ghi chép, hơn một nghìn năm trước, nước Hồng Văn, nhà Hầu đời thứ mười một, khi thất hoàng tử Hầu Khánh Du ra đời, một vị cao nhân bí ẩn phán rằng hắn có mệnh làm đế vương, dù có chuyện gì xảy ra vẫn trở thành đế vương. Tin tức khiến hoàng tộc náo loạn, hoàng hậu nơm nớp lo sợ thái tử bị truất ngôi, phi tần lo các hoàng tử bị giết hại, hoàng đế lo bị cướp ngôi, lão cảm thấy mình tận hưởng còn chưa đủ. Ai ai cũng muốn diệt trừ thảm họa ngay khi nó mới là mầm non. Trong tình cảnh ấy, chỉ có duy nhất một người dám đứng lên chống trả tất cả, chính là mẹ của thất hoàng tử, Huệ Phi. Bất chấp việc mới sinh con, thân thể yếu ớt, bà quỳ gối dập đầu cầu xin thánh thượng đừng tin lời đạo sĩ xảo trá mà ra tay giết hại con ruột. Bà cứ dập đầu, mặc cho hoàng thượng thờ ơ, mặc cho con trai cả nhị hoàng tử Hầu Khánh Tự khóc lóc cầu xin, mặc cho đám hạ nhân ra sức lôi kéo, bà kiên trì dập đầu cầu xin, đập đến khi hơi thở không còn, sàn nhà loang lổ máu, thánh thượng mới động lòng, tha chết cho Hầu Khánh Du.

Hoàng hậu nhận trách nhiệm nuôi dạy thất hoàng tử. Dưới sự chỉ dạy tận tình của bà, Hầu Khánh Du thành công trở thành vật nuôi của các hoàng tử khác. Ngày hai bữa ăn cơm với chó; lúc các hoàng tử vui chơi, hắn làm vật cưỡi; lúc tập bắn cung, hắn làm bia; lúc tức giận, hắn là bao cát thịt; lúc làm sai bị phát hiện, hắn chịu tội thay; chữ không biết tiếng người không thạo, mang danh hoàng tử mà địa vị chẳng bằng con chó. Chỉ có người anh ruột Hầu Khánh Tự thường lén mang đồ ăn hoặc xem vết thương cho hắn, nhưng từ sau khi bị phát hiện, số lần Hầu Khánh Tự thăm Hầu Khánh Du giảm hẳn. Cuộc sống như súc vật của hắn cuối cùng cũng chấm dứt vào năm mười một tuổi, Hầu Khánh Tự được phong vương, đem hắn về phủ.

Cuộc sống của Hầu Khánh Du lên hương từ đó, được ăn sung mặc sướng, được sai bảo người khác, sáng ra tiệc rượu linh đình, tối về bài bạc phong tình thanh lâu. Hầu Khánh Tự chiều em hết mực, thích gì cho nấy, như muốn bù đắp tất cả những khổ cực cậu em số khổ từng phải chịu, chỉ có duy nhất một thứ Hầu Khánh Tự không cho phép Hầu Khánh Du làm - học chữ và bất cứ thứ gì có thể nâng cao học thức của Hầu Khánh Du. Đây là biện pháp bảo mạng cho Hầu Khánh Du. Thật may Hầu Khánh Du cũng chẳng hứng thú với học hành cho lắm.

Nhưng không biết chữ quả thực rất khó chịu, khi tất cả mọi người đều biết tờ giấy kia viết gì, ngươi thì không, cảm giác thật lạc lõng, cảm thấy mình thật đần độn, kém cỏi, một hoàng tử không biết chữ, đúng là trò cười. Hầu Khánh Du biết lí do anh trai cấm mình học, cũng biết nhiệm vụ thực sự của tên người hầu bên cạnh hắn mà thái tử tặng hắn khi chuyển sang vương phủ, hắn vẫn muốn học chữ. Cho nên Hầu Khánh Du dùng đủ mọi loại thề thốt cầu xin tên người hầu kia dạy chữ. Người hầu kia suy nghĩ cả ngày trời, trước sự năn nỉ ỉ ôi thôi thôi khóc nháo của Hầu Khánh Du, y đành đồng ý.

Hầu Khánh Du tận hưởng cuộc sống vui chơi chẳng phải lo nghĩ của hoàng tộc, thể hiện mình là một kẻ phế vật bỏ đi, an nhàn sống qua ngày. Cho đến một hôm, trong lúc đang nghịch ngợm đống thư từ của Hầu Khánh Tự, Hầu Khánh Dư nhìn thấy một mật thư đại loại nói rằng đã gom khoảng tám vạn binh, sẵn sàng đợi lệnh.

Hầu Khánh Tự tạo phản.

Cho dù Hầu Khánh Du có bị biến thành kẻ vô dụng thì chưa chắc lời tiên tri sẽ không thành sự thật, tính mạng Hầu Khánh Du vẫn gặp nguy hiểm. Cách tốt nhất để bảo vệ em trai là giành được quyền lực, và để làm được thì chỉ có nước tạo phản.

Ba ngày sau, Hầu Khánh Tự bị ám sát. Tên người hầu báo cho thái tử biết thất hoàng tử đang học chữ. Cái chết của Nhàn Vương là tiếng kèn cảnh cáo hắn.

Đêm hôm ấy, tây uyển phủ Nhàn Vương cháy, thất hoàng tử tự thiêu.

Ba năm sau, quân phản loạn kéo vào kinh thành, bắt hôn quân và hoàng tộc xử tử. Vị tướng lĩnh quân tạo phản lên ngôi vua, mở ra triều đại mới. Từ đây mới biết, quân tạo phản do Nhàn Vương tập hợp, sau khi Nhàn Vương chết, thất hoàng tử giả chết và gia nhập đội quân, trở thành quân sư. Tạo phản thành công, Hầu Khánh Du bỏ đi ngao du thiên hạ, buộc vị chủ soái phải lên ngôi vua.

Chu du khắp thiên hạ một vòng, Hầu Khánh Du dừng chân tại tửu lâu, uống rượu cùng hũ tro cốt, một tia sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống Hầu Khánh Du, biến thị trấn từ ban đêm thành ban ngày. Hầu Khánh Du phi thăng, phi một cái thành thiên để, trước sự công nhận tuyệt đối của cửu thượng thần.

Hắn bỏ làm vua của một đất nước liền được là vua tam giới luôn. Lời tiên tri quả nhiên không trật phát nào.

Mệnh đế vương, cái mệnh chết tiệt dày vò cuộc đời hắn, khiến hắn mất mẹ, mất anh và cả người hắn yêu.

Hầu Khánh Dư chẳng hiểu tại sao mình vẫn ngồi trên đế vị này, hằng ngày làm việc quần quật như trâu ngoài đồng.

Tại sao vẫn phải sống?

Hầu Khánh Du vò đầu, đẩy nhanh tiến độ làm việc. Chỉ cần vùi đầu công việc sẽ không suy nghĩ linh tinh tinh nữa.

Nhờ tiến độ tăng tốc đột ngột, đến chiều tà toàn bộ tấu sớ đã xử lí xong, các tiểu tiên mừng gớt nước mắt ra về. Hầu Khánh Dư vươn vai thư giãn gân cốt, thả lỏng cơ thể. Một nam nhân mặt thư sinh, ngoại bào đơn giản bước vào nội điện, tay bưng khay trà và bánh dâng lên bàn cho Hầu Khánh Du.

Hắn làm thần rồi, không ăn không uống không chết được, nhưng có cái thỏa mãn vị giác vẫn hơn.

Nhâm nhi tách trà, hương thơm dịu phẳng phất, vị khá đắng nhưng uống vào cảm giác ngọt tràn khắp tế bào vị giác. Hầu Khánh Dư nói. "Ngô Tùng, trà này không giống loại ta thường uống".

Ngô Tùng thành thật đáp. "Dạ bẩm, quà Tết của Thái Vân Quan ạ. Ngài ấy sợ làm phiền thiên đế nên đành đưa cho tiểu thần".

"Đúng là chu đáo".

Trong đám thần linh nhốn nháo, Hầu Khánh Dư cám thấy chỉ có hai người bình thường là Thái Vân Quan và sư phụ Băng Tọa. Họ giống cha và mẹ hắn vậy, khi mới phi thăng, nhờ hai người tâm trạng hắn mới khá hơn một chút.

"Vâng. Ngài ấy còn mười viên linh dược, có tác dụng nâng cao tu vi, tăng cường thể lực, bổ thận tráng dương; nửa cân cao Cốt Long gấp đôi canxi cho xương chắc khỏe; mười cân quả kiềm chu cho da hồng hào khí huyết dâng trào; còn có...".

Ngô Tùng thao thao bất tuyệt, vừa nhiều vừa nhanh. Hầu Khánh Du cảm thấy may mắn vì mình điếc, muốn biết người ta nói gì phải đọc khẩu hình, tránh được không ít lời không muốn nghe.

Ngô Tùng lải nhải mãi mới nói ra tin tức quan trọng nhất. "Dạ bẩm, Trì Án Quan hẹn ngài giờ thân gặp nhau ở vườn đào".

Hầu Khánh Du ậm ờ, mất mấy giây để não bộ xử lí thông tin, hắn kinh hãi túm vạt áo Ngô Tùng. "Giờ là giờ nào rồi?".

Ngô Tùng lắp bắp. "Giờ... Giờ dậu".

Chết tiệt, phải trốn mau.

Ý nghĩ mới manh nha trong đầu, Ngô Tùng trong tay Hầu Khánh Du giật mình thon thót, cả chủ cả tớ mặt mày xanh như tàu lá chuối nhìn ra cửa.

Nữ nhân đi vào, nhẹ nhàng như gió xuân, ôm Hầu Khánh Du rời đế tọa, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn khiến hắn chẳng kịp trở tay. Nàng nhếch khóe môi, tạo nên góc nghiêng thần thánh với nụ cười mê đắm ngây ngất lòng người.

"Mau lên, Án Án đợi lâu lắm rồi" Nàng nói.

Không, Hầu Khánh Du mệt lắm, hắn chỉ muốn lên giường đánh một giấc thôi.

Cô nương này là thần nước Phương Thanh Quan cùng với người bạn thân thiết thần bóng tối Trì Án Quan tạo nên bộ đôi ăn chơi hóng hớt số một thiên đình, cuộc vui nào cũng có mặt họ, chuyện lông gà vỏ tỏi từ to đến nhỏ họ nắm rõ trong lòng bàn tay. Họ thường rủ thiên đế đi chơi, ngặt nỗi thiên đế phải làm việc mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi nên toàn trốn cho nên thường chẳng hẹn mà trực tiếp đến lôi thiên đế đi luôn. Cũng vì hôm nay đặc biệt nên mới hẹn.

Vườn đào rộng lớn vào ngày ba mươi Tết trên những cành cây trắng bếch, nụ hồng còn e ấp chớm nở, chung quanh văng vẳng yến oanh, hàng chục tiên nữ sắc xuân phơi phới vây quanh nam nhân tướng mạo bất phàm, vì uống nhiều rượu nên hai má phiếm hồng, đôi mắt trùng xuống man mác buồn. Một ly lại một ly, vẻ uống rượu kinh diễm thu vào mắt các tiên nữ khiến các nàng cảm động rớt nước mắt.

Phương Thanh Quan nắm tay Hầu Khánh Du phá vỡ vòng vây, gọi lớn. "Án Án".

Đám tiên nữ vội vàng hành lễ, Hầu Khánh Du phất tay cho họ lui.

"Phương Thanh, thiên đế!" Trì Án Quan lảo đảo đứng dậy.

Phương Thanh Quan vội đỡ Trì Án Quan. "Uống nhiều thế còn đi chơi được không?".

"Có vài chén, ta còn tỉnh lắm nha".

Sắc mặt Hầu Khánh Du khó coi tới cực điểm, giọng hằn học. "Các ngươi muốn đưa ta đi đâu. Đi nhanh ta còn về ngủ".

Hai người kia tỉnh bơ. "Hạ phàm".

Kể ra thi thoảng hạ phàm, xem những trò mới mẻ của người phàm cũng rất thú vị nhưng đối với Hầu Khánh Du hiện tại chẳng có gì thú vị bằng đập đầu vào gối, chăn phủ lên người, bất tỉnh mười canh giờ.

Hắn quả quyết. "Không đi".

Phương Thanh Quan và Trì Án Quan mỗi người một bên khoác vai Hầu Khánh Du. Hắn cảm thấy toàn thân bị thắt chặt chẳng cựa quậy nổi. Liếc nhìn bóng đen đã phủ khắp người, hắn chi có thể thở dài, khóc không ra nước mắt.

Trì Án Quan. "Đã đến đây là ngài phải đi cùng bọn ta rồi".

Phương Thanh Quan. "Tin ta, đảm bảo ngài không thất vọng".

Hức, giờ ta tuyệt vọng lắm rồi.

Và thế là họ hạ phàm, trong sự phấn khích và nước mắt lòng.

Thành Hoa Lư.

Buổi tối, cả thành lên đèn. Đèn lồng giăng khắp nẻo đường thắp sáng cả một vùng trời. Trẻ con vui đùa, chạy nhảy qua từng ngõ ngách, người lớn hò nhau mua bán cho sớm hết hàng còn về đoàn viên cùng gia đình. Trong xóm, các chị các mẹ tụm lại thành một bàn tam cúc giết thời gian chờ bánh chưng chín, ngoài quán, các anh các chú đánh tổ tôm mong kiếm chút thu nhập.

Đang đánh tổ tôm hăng say, một ông chú ngừng tay như thể bị hồn, khiến cả bàn bạc tò mò. Thiếu nữ trong bộ đồ xanh ngọc bích vung nhẹ vạt váy, đám đàn ông ngây ngẩn. Đi cùng nàng còn một nam tử hắc y không ngại tương tác với những con tim đập rộn ràng của thiếu nữ và một nam tử áo đỏ mặt nhăn như đít khỉ vẫn khiến nam nhân ngả nghiêng nữ nhân muốn mặc đồ tân nương gả luôn cho hắn.

Ba vị thần chẳng thèm thay đổi ngoại hình nên đi đâu cũng thu hút ánh nhìn của người qua đường. Họ đẹp tới nỗi muốn mua gì chủ sạp miễn phí luôn, chơi trò chơi có thua vẫn được quà, bá đạo hơn là được mama của thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành mời vào ăn uống cùng dàn mỹ nam mỹ nữ không ngại hiến thân, tất nhiên miễn tính tiền.

Hầu Khánh Dư xin rút lui. Nếu ở đó chắc hắn sẽ bị mang danh bất lực mất, tin hắn bị lãnh đạm chuyện ấy mới chỉ là tin đồn nhỏ, bị hai cái loa phóng thanh to nhất thiên đình xác nhận có mà...

Hầu Khánh Du đi vào quầy tang lễ, xem mấy hũ đựng tro cốt. Bỗng có một cô nương xồng xộc đi vào cửa hàng, đi đến trước mặt hắn, nói một cách dõng dạc. "Ta là tam công chúa đương triều, xin chàng hãy làm phò mã của ta".

Hầu Khánh Du bình tĩnh, đáp bằng giọng lạnh tanh, không chút đùa cợt. "Ta bị liệt dương".