Hóng hớt Skybiz

Chương 2

Tuyên bố một câu chắc nịch, Hầu Khánh Du hiên ngang rời đi, bỏ lại cô công chúa ngơ ngác tan nát cõi lòng.

Cơ thể Hầu Khánh Du hoàn toàn bình thường, cần tăng dân số có thể lên, chỉ là nếu muốn từ chối một cô gái thì đó là cách nhanh nhất.

Chắc vậy.

Đi lòng vòng mãi, người đi đường thưa dần, ai về nhà nấy chuẩn bị đón giao thừa, chỉ còn vài nhóm người tụ tập chơi tam cúc hoặc tổ tôm. Chắc là đến lúc tìm hai vị kia hồi thiên rồi.

Đi thêm vài bước lại thấy một nhóm tụ tập chơi tổ tôm, nhóm này đông hơn hẳn các nhóm khác, hình như còn có cả mấy thiếu nữ cũng xen vào xem đánh bạc. Hầu Khánh Du định đi thẳng, chẳng hiểu thứ sức mạnh bí ẩn nào đó ép hắn rẽ ngang. Hầu Khánh Du rất cao, với đôi chân dài miên man hắn có tầm nhìn tốt hơn những người xem bạc khác.

Gương mặt ấy, gương mặt ấy hiện lên trong bốn chân bài, thần thái bình tĩnh tự tin, khóe miệng như có như không nhếch lên đem lại cảm giác khó dò, con ngươi sáng ẩn chứa cả tinh hà lấp ló dưới lọn tóc bay bổng. Hầu Khánh Du tách đám người lao lên phía trước để thấy nam tử kia rõ hơn. Làn da trắng nhợt nhạt do phơi mình quá lâu trong cái lạnh của đêm chấn, cơ bắp ẩn hiện không rõ ràng khiến y trông có vẻ yếu ớt, nơi gần trái tim có vết sẹo lớn vừa tăng phần nam tính vừa bóp nghẹt tim Hầu Khánh Du. Đặc biệt là hai hạt đậu đo đỏ kia, hắn chỉ muốn... muốn...

Khoan, hai hạt đậu nhỏ... Tại sao, tại sao y lại khỏa thân ở đây? Tại sao cả người lại chỉ còn cái khổ che thân thế kia?

"Cha, liệu cha có thắng được không" Cô nương đứng trước Hầu Khánh Du hỏi nhỏ.

Chân bài gần hắn đáp. "Yên tâm con gái. Làm rể nhà ta là vận mệnh của thằng nhãi đó rồi".

Hở? Bài bạc thua đến chỉ còn cái khố rách, thế cái bản mặt tự tin như thể thế giới này nằm gọn trong tay bố mày là như nào? Còn tính làm rể người phàm? Y đùa hay thật vậy.

Ván bài căng cực giữa các ông bố muốn giành con rể quý khiến người xem chẳng để tâm đến tuyệt sắc giai nhân là Hầu Khánh Du. Thoắt cái hắn đã đứng sau y, bắt lấy bờ vai vững chãi, chẳng biết có phải do lạnh hay không mà bàn tay hơi run, giọng cũng run. "Nhậm... Hoành...".

Người phía trước thô bạo gạt tay hắn nhưng hắn vẫn bám chắc, lần hai y dùng lực mạnh hơn vẫn không gạt được cái tay nóng ấm trên vai, bực bội quay đầu. "Ngươi muốn làm trò gì hả Văn?".

Chớp mắt, Hồng Nhậm Hoành ngây ra như phỗng, mắt đối mắt với Hầu Khánh Dư, miệng hơi hé, muốn nói gì đó mà cơ miệng không cử động nổi. Y bất động, như hồn lìa khỏi xác bay qua chín tầng mây về đoàn tụ cùng ông bà tổ tiên. Phải đến khi có người nhắc y đánh bài tiếp, thần hồn mới quy chủ. Bấy giờ mọi người mới chú ý tới Hầu Khánh Du, một nửa ánh mắt đổ dồn về vị nam thần đang tỏa ra trường khí lạnh buốt hơn cả gió ngoài trời, nhưng ánh mắt của nam thần chỉ hướng về mỹ nam gần như lõa thể toàn thân mang tên Hồng Nhậm Hoành mà thôi.

Đến lượt Hồng Nhậm Hoành hạ bài, y tiếc nuối nói. "Xin lỗi, có vẻ tại hạ không có phước làm rể của một trong ba vị rồi".

Từng quân bài hạ xuống, ba lão gia, ba thiên kim lại tăng thêm nhịp thở. Quân bài thứ hai mốt hạ xuống họ muốn tắc thở luôn.

"Ù".

Chữ ù vang lên, cả làng bị hù bay nửa cái mạng. Hồng Nhậm Hoành đứng dậy mặc lại đồ trong sự tiếc đứt lòng mề gan phổi của hội chị em, thân thiện chào tạm biệt mọi người rồi... bỏ đi, bỏ đi không thèm liếc nhìn Hầu Nhậm Hoành một cái.

Hồng Nhậm Hoành ung dung đi đằng trước, Hầu Nhậm Hoành diện vô biểu tình đằng đằng sát khí bám sát phía sau, không ai nói một lời. Hắn muốn lao lên, muốn hỏi y bao lâu nay y ở đâu, y trốn ở chân trời nào, tên Văn là ai. Nhưng cái quay đầu của y làm hắn chùn bước, hắn sợ rằng chuyện năm đó để lại di chứng, sợ y quên hắn rồi.

Hồng Nhậm Hoành xoay người, đối mặt với Hầu Khánh Dư. Động tác của y bất ngờ, Hầu Khánh Dư không kịp chuẩn bị, trong lòng cuống cuồng mặt vẫn lạnh tanh.

"Chúng ta không quen biết nhau, cớ gì các hạ cứ đi theo ta?".

Một lời đánh Hầu Khánh Du đo ván. Chẳng có lẽ mất trí nhớ thật?

"Không quen biết?" Hắn dò một vòng quanh Hồng Nhậm Hoành, đột ngột dí sát mặt y. "Ngươi từng hứa cùng ta ngao du thiên hạ, chè say rượu cạn, chết trong khoái lạc. Giờ lại nói không quen ta?" Hắn gằn từng chữ. "Hay Văn nào đó khiến ngươi vui vẻ mà quên mất ta rồi?".

Hồng Nhậm Hoành kinh hãi, đẩy hắn ra, lắp bắp. "Quỷ... Q...ủy... Aaaaa..."

Hắn gầm lên. "Có mình ngươi là quỷ ấy".

Phải mất một khắc Hồng Nhậm Hoành mới bình tĩnh trở lại. Y soi tay, nhéo má, khám xét người hắn kĩ càng không để chừa một chân tơ kẽ tóc còn chưa hết nghi ngờ. "Ngươi thực sự là tên hoàng tử vô dụng Hầu Nhậm Hoành của Hồng Văn?"

Mịa nó hỏi thì hỏi hẳn hoi, nhét chữ vô dụng vào làm gì.

"Chứ ngươi nghĩ ta là ai?".

Hồng Nhậm Hoành. "Ta nghĩ là kiếp sau của ngươi. Làm gì có người nào sống lâu nghìn tuổi" Y dừng một chút. "Nói mới nhớ nha, ngươi nói ngươi không phải quỷ, chẳng nhẽ là thần?".

Hắn thản nhiên gật đầu.

Hồng Nhậm Hoành rầu rĩ héo hút. "Tên khốn như ngươi được phi thăng thành thần, ta thì thiêu thân thành lệ quỷ. Ông trời đúng là không có mắt, cuộc đời quá bất công".

Hầu Khánh Du ngồi phịch xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm. "Ông trời ấy à, có mắt đấy nhưng mà không rảnh để nhìn hết người phàm đâu".

"Ngươi nói cứ như ngươi là ông trời ấy".

"Ngươi đoán xem".

Hồng Nhậm Hoành há hốc mồm. "Ngươi... ngươi... ngươi... là... thiên đế?".

Hắn nhún vai. "Lần đầu phi thăng trúng giải độc đắc".

Chưa bao giờ Hồng Nhậm Hoành cảm thấy thống hận thế giới như bây giờ, bao nhiêu nước mắt cũng không rửa được nỗi đau này.

Hầu Khánh Du bật cười, trái ngọt về tay sau một nghìn năm trâm cay ngàn đắng vùi mình trong công việc, hắn muốn chậm dãi thưởng thức từng chút từng chút, để cảm giác ngọt ngào ăn sâu vào tâm trí. Vươn tay ôm lấy tấm lưng Hồng Nhậm Hoành, cảm nhận sự tồn tại của người không phải giả dối. Bàn tay mò vào vạt áo, tìm kiếm thương tích năm xưa. Đáng tiếc, bàn tay mới lần vào phân nửa đã bị kéo ra, tầm mắt lộn, lăn huỵch ra đất, đối diện với biểu cảm kinh tởm ra mặt của Hồng Nhậm Hoành.

Y ngồi xổm, khinh miệt thoảng ít thương cảm nói. "Làm thiên đế thiếu thốn hơi nữ nhân đến thế cơ à? Phải ra tay với một tên nam nhân thân cao một thước tám tấc năm phân, làm thiên đế há chẳng phải dễ dàng gì".

*Một thước tám tấc năm phân: theo giá trị quy đổi hiện nay là 185cm.

Hắn lập tức phản bác. "Thiếu cái méo á! Chẳng qua ta không thích thôi".

Hồng Nhậm Hoành càng hãi hơn. "Ngươi không thích nữ nhân? Ngươi thích nam nhân?" Dứt lời y túm chặt áo lui ra xa.

Trời ạ, lệch trọng tâm rồi cha nội. Hầu Khánh Du hô "Không!" trong bất lực.

Hồng Nhậm Hoành nghiêng đầu, như đang nghe ngóng gì đó. Giây sau mắt y mở lớn không nói lên lời. "Ngươi... Ngươi vậy mà...".

Cái gì, cái ánh mắt thương cảm toàn phần kia là thế nào? Làm ơn có thể nói hết câu được không? Ta làm sao?

Hầu Khánh Du túm áo Hồng Nhậm Hoành tra hỏi. "Ta làm sao?"

Hồng Nhậm Hoành quay đầu né tránh hắn. Hầu Khánh Du nắm cằm ép y phải nhìn thẳng vào mắt mình. Hồng Nhậm Hoành thở dài. "Nếu ngươi không xấu hổ thì... ngươi thật sự...".

Một luồng khí đánh Hầu Khánh Du văng xa chục tấc. Hắn lổm ngổm bò dậy từ đống đổ nát, lờ mờ thấy luồng quỷ khí đen ngòm dữ dội như sóng thần chầm chậm tiến về phía mình. Những ngọn đèn rung lắc liên hồi sẵn sàng rớt bất cứ lúc nào, hình ảnh người tới ngày một rõ ràng, là một cô nương không cao lắm, cơ ngực cũng chẳng phổng phao, mặt mũi non choẹt, tầm 14, 15 tuổi là cùng, nhưng cây rìu đại bản trên vai nàng có vẻ không tương khớp với ngoại hình cho lắm.

Nàng vung rìu, Hồng Nhậm Hoành lao lên định cản, nước ở hồ gần đó bay vút lên nhốt nàng trong quả bóng nước. Phương Thanh Quan bế Trì Ám Quan đã sỉn ngoắc cần câu đứng vững trên mái nhà, nom thanh nhã lại dở hơi, thu hút sự chú ý của tiểu cô nương.

Một sợi xích kéo Hầu Khánh Du lên một mái nhà, vừa đúng lúc tiểu cô nương phá vỡ bóng nước.

Tiểu cô nương chĩa rìu vào Phương Thanh Quan. "Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của ta?"

"Phương Thanh Quan ta đơn giản chỉ là bảo vệ thiên đế mà thôi, ranh con xấc xược".

"Ta cóc quan tâm thiên đế hay địa đế, dám chạm vào Hoành đại ca giết không tha".

"Hỗn láo" Phương Thanh Quan tức giận quăng Trì Án Quan qua một bên.

Đôi co một hai lời ra mắt, lửa giận bùng cháy châm ngòi cho cuộc chiến sống còn của phái đẹp. Nước bắn tung tóe cùng pháo hoa đủ màu tạo nên một giao thừa đặc sắc.

Hồng Nhậm Hoành ngồi cạnh Hầu Khánh Du, không biết y kiếm đâu ra hai bầu rượu, đưa hắn một bầu, thưởng thức xem tiết mục quỷ thần chào năm mới.

Hầu Khánh Du hỏi. "Con ranh kia là ai?"

"Cấp trên của ta, Tứ công chúa Nhu Nhu".

"Nhu Nhu? Kia là Cương Cương mới đúng, đánh người như bò điên".

"Em ấy nổi tiếng với cái hiệu Tứ Công Chúa".

Hắn có biết cái tên này, là nữ quỷ vương duy nhất trong Lĩnh Nam tứ quỷ vương, Tứ Công Chúa - Công Chua Điên, một con quỷ hiếu chiến chưa ngán bố con thằng nào, nghe nói là con gái của quỷ vương tiền nhiệm Lan Tán Tản Mạn, dưới trướng cô ả có vài cái tên máu mặt hình như là Khôi Tẫn với chả Phí mama gì đó. Nói chung không phải dạng vừa. Hắn nói. "Đệ của quỷ vương nhưng ta chẳng nghe danh ngươi bao giờ. Đừng nói với ta ngươi chỉ là tên hầu quèn giống năm xưa, đi sau bưng trà rót nước cho chủ nhá".

Hầu Khánh Du nghĩ Hồng Nhậm Hoành sẽ nổi giận, nhưng y lại trầm ngâm, lắc lắc bầu rượu. "Bế quan mới ra".

"..."

"Ta bế quan từ trước khi Nhu Nhu đạt danh hiệu quỷ vương, chắc cũng được bốn trăm năm ấy nhỉ?"

Ra đây là lí do hắn đi mọi chân trời góc bể cũng chẳng tìm thấy y, đổi lại y hoàn toàn khỏe mạnh, rất xứng đáng. Ngoài miệng hắn nói. "Kém cỏi".

"Hừ, ngươi cũng thế" Hai bầu rượu chạm nhau, âm thanh y nhẹ như cánh đào rơi. "Chúc mừng năm mới".

"Năm mới vui vẻ".

Uống cạn bầu rượu, Hầu Khánh Du chạm vào thái dương Hồng Nhậm Hoành. Đột nhiên bị chạm không kịp phòng bị, Hồng Nhậm Hoành rùng mình, vội ấp lấy thái dương mắng, "Ngươi lại lên cơn gì thế?".

"Kết nối thông linh, tiện bề liên lạc".

Muốn thông linh với người khác phải gửi cho người ta nguyện vọng được thông linh, đợi người ta chấp nhận mới có thể thông linh được. Nhưng Hầu Khánh Du là ai, hắn là thiên đế, muốn thông linh với ai là trực tiếp thông luôn khỏi chờ đợi, bên chịu thì chịu không chịu thì chịu.

Và Hồng Nhậm Hoành là loại hai, y không chịu, liền ra sức chặn, mà chặn hổng được, ai oán. "Ngươi cưỡng bức con nhà lành, cẩu hoàng đế".

Hầu Khánh Du thông linh. "Biết làm sao đây, ta là thiên đế mình".

Hồng Nhậm Hoành bực mình, đè hắn xuống toan quyết chiến một trận.

Trì Án Quan mơ màng tỉnh dậy, cảm nhận được hai luồng quỷ khí dữ dội liền tỉnh hẳn. Gã nhìn một bên Nhu Nhu đang trên cơ Phương Thanh Quan, một bên thiên đế nhà mình bị đè ra, với nghiệp vụ của một thần linh chuyên nghiệp, gã vẩy tay, bóng đen thổi tắt ánh sáng bao bọc lấy Phương Thanh Quan và Hầu Khánh Du, chìm vào trong màn đêm vô tận.

Chớp mắt ba người đã trở lại vườn đào. Phương Thanh Quan vịn bàn đá thở hổn hển, giọng đứt quãng. "Con... Con ranh đó... khỏe quá...".

Hầu Khánh Du nhàn nhạt. "Với thực lực của ngươi đấu với một trong Lĩnh Nam tứ quỷ vương mà trụ được mấy chục chiêu của ả ta là tốt lắm rồi".

Phương Thanh Quan nghệt mặt. "Ha... Quỷ vương?... Ta làm gì có cửa".

Cô nương, cô là thượng thần! Lẽ ra phản ứng của cô phải là 'ôi ta yếu quá, ta phải luyện tập để mạnh hơn' chứ. Bỏ cuộc sớm vậy tương lai cái thiên đình này coi như bỏ.

Trì Án Quan phẩy quạt để Phương Thanh Quan xốc lại tinh thần, dò hỏi. "Các ngươi làm thế nào đụng độ quỷ vương thế?".

Phương Thanh Quan. "Ta thấy ngươi say mèm thì bế ngươi ra về tụ hội với thiên đế, ai ngờ đâu thấy thiên đế bị ả ta đánh thì ra tay tương trợ".

Ánh mắt hai người chuyển sang Hầu Nhậm Hoành, hắn đáp. "Chịu, chả biết ả từ đâu ra, lao vào ta như trâu húc mả. Nếu các ngươi không rủ ta đi ta đâu gặp ả".

Trì Án Quan. "Ban đầu bọn ta định tới chỗ Hải Tọa chơi, sau đó Thương Tiếu rủ bọn ta gọi ngài cùng hạ phàm chơi".

Phương Thanh Quan sầm mặt. "Đến giờ hẹn ta thông linh cho chị ấy, nghe chị ấy đang rên rỉ, mà ta lỡ từ chối lời mời của Hải Tọa nên mới hạ phàm".

Con mẹ nó đôi phu thê động dục chết tiệt, làm hắn mất giấc ngủ. Cơ mà nhờ ý tưởng hạ phàm, phiền não bao năm mới được gỡ bỏ, sau này không được sỉ vả sau lưng nàng ta nữa.

Tạm biệt hai vị thượng thần, Hầu Khánh Du trở về chiếc giường thân thương, vừa ngả lưng là chìm sâu vào giấc ngủ, giấc ngủ ngon nhất sau hơn nghìn năm.

Được ngủ ngon, lúc dậy tinh thần cũng phấn chấn khiến Ngô Tùng không dám tin đây là vị thiên đế luôn luôn trong tình trạng cây thiếu nước, héo quay héo quắt. Mắt cậu dán chặt Hầu Khánh Du, theo dõi nhất cử nhất động của hắn để chắc chắn thiên đế không bị quỷ đoạt xác.

Trong bồn tắm, Hầu Khánh Du nghiêm túc nghĩ kịch bản bắt chuyện với Hồng Nhậm Hoành. Hắn muốn đi chơi đâu đó cùng y lại không biết mở lời ra sao. 'Tên nô tài thấp kém, theo ta đến nơi này' nói thế đảm bảo ở nhà khỏi đi luôn, 'Nhậm Hoành, muốn cùng ta du xuân không' có vẻ hơi sai sai, 'ta nhớ ngươi, muốn gặp ngươi' mịa nó chính hắn còn cảm thấy buồn nôn.

Ngô Tùng đứng hầu bên ngoài nghe hắn tự biên tự diễn, sự kiên định về thiên đế bình thường đang bị uy hiếp bởi rung chấn cực mạnh.

Không ổn, câu nào cũng không ổn, phải làm sao đây? Hay trực tiếp đến tìm y?

"Thất hoàng tử điện hạ?".

Con tim trong thoáng chốc hóa thành ngựa hoang chạy khỏi lồng ngực, ép hắn phải dùng sức chín trâu ba hổ lôi về. Hắn cao lãnh đáp. "Có chuyện gì?".

Đầu thông linh bên kia, Hồng Nhậm Hoành nói chuyện rất bình thường như nói bạn bè nhưng nếu có thính lực tốt có thể nghe ra y thở hơi nhanh. "Đi xem hội ở làng Kinh Bồ không?".

"Lễ hội của người phàm?"

"Ừm, ta đợi ngươi ở đền Thiên Quảng".

Hắn lạnh lùng buông hai chữ. "Nực cười" Rồi ngắt kết nối.

Á á á á á, đi xem hội, á á á á... Hầu Khánh Du khua tay múa chân vẩy nước tung tóe, ra khỏi bồn tắm vẫn không ngưng được chân đá tay vung. Đứng trước tủ đồ, lần đầu tiên kể từ sau khi phi thăng Hầu Khánh Du phải nghiêm túc suy nghĩ mặc đồ nào cho đẹp. Hắn gọi lớn. "Ngô Tùng".

Ngô Tùng khúm núm đi vào. "Ngài cần gì ạ?".

Hắn rất tự nhiên, không phát giác ra điểm bất thường của bản thân. "Ngươi xem bộ đồ nào đẹp".

Ngô Tùng sợ toát mồ hôi hột, chỉ ngủ một giấc thôi đã biến thành người khác thật hả. Nhưng phận làm tớ không cho phép cu cậu có ý kiến ý cò. Cậu chọn bộ đồ màu vàng nhạt tựa ánh bình minh, cung kính dâng cho thiên đế. "Tiểu thần thấy bộ này rất hợp với không khí đầu xuân ạ".

Hầu Khánh Du gật đầu, hắn cũng chấm bộ này từ trước, Ngô Tùng xác nhận sự lựa chọn này là dúng. Thay xong y phục, hắn ngồi trước gương, ngắm nghía gương mặt thật kĩ, hỏi. "Ngươi xem mặt ta như vậy đủ đẹp chưa?".

Nội tâm Ngô Tùng gào thét, thiên đế ngài là người đẹp trai thứ hai thiên đình chỉ sau Ngạo Chiến Quan thôi, cho dù ngài có mang bộ dáng ăn mày cũng khiến người ta ngất lên ngất xuống, ngoài mặt đáp. "Xuất sắc ạ".

"Vậy tóc nên búi hay cột hay thả?".

Ngô Tùng có ảo giác quay về năm xưa, em gái lần đầu hẹn hò cùng người thương cũng y như thế này.

"Để tiểu thần".

Ngô Tùng tỉa tóc mái, vấn gọn tóc ở đỉnh đầu, giúp gương mặt đẹp thêm phần đoan chính. Hầu Khánh Du xoay một vòng, xác định bản thân đạt đủ tiêu chuẩn mới hài lòng.

Ngô Tùng dè dặt hỏi. "Ngài chuẩn bị gặp ai sao?".

Hầu Khánh Du đáp rành rọt không vấp. "Thiên hậu".

"Ra là thế, gặp thiên hậu phải chuẩn bị kĩ càng".

Hầu Khánh Du biến mất, Ngô Tùng cảm thấy có gì đó sai sai...

Thiên đế làm gì có thiên hậu!