Hóng hớt Skybiz

Chương 3

Mùng hai Tết, người dân nô nức đi chùa, chùa nào chùa nấy chật ních người, trong đó có cả chùa Thiên Quảng. Nằm ở đạo Đại Hoàng, không cách quá xa thành Hoa Lư, chùa Thiên Quảng có liên kết đặc biệt với các vị thần, vô cùng linh nghiệm. Vì vậy khoảng năm, sáu năm trước, sứ quân họ Đỗ độc chiếm ngôi chùa, không cho thường dân bái phỏng, khiến thần linh nổi giận và vinh dự trở thành sứ quân tử trận đầu tiên trong trận chiến với quân thống nhất. Khi chủ soái quân thống nhất xưng đế, chùa lại mở cửa cho mọi người dân.

Chùa được bảo hộ bởi mười sáu giai thần, linh khí đất trời tụ hội, có thể tẩy trừ yêu ma quỷ quái. Mà chỉ là yêu quỷ xoàng xoàng thôi chứ con quỷ đã tu ngàn năm, quỷ khí ngập trời như Hồng Nhậm Hoành thì mười cái chùa Thiên Quảng may ra giữ chân y được năm phút.

Ngồi trên mái chính điện, Hồng Nhậm Hoành nhìn đám người bên dưới tranh nhau hái cành lộc, toàn thân hơi ngứa ngáy. Y cũng muốn tranh giành cành lộc, khi còn là người y không có tư cách đến nơi linh thiêng này, khi thành quỷ tu vi không đủ để vượt qua tầng linh khí. Mặc dù bây giờ thành thực mà nói cành lộc với Hồng Nhậm Hoành còn chẳng bằng củi đốt nhưng dù gì cũng là chấp niệm nhỏ nhoi suốt bao năm. Y muốn hòa vào đám người lại sợ Hầu Khánh Du không thấy mình rồi bỏ đi.

"Ngươi thất thần cái gì?"

Giọng nói trầm thấp cắt đứt dòng suy nghĩ của Hồng Nhậm Hoành. Áo bay phần phật trong gió hòa cùng cánh đào phơn phớt hồng, lọn tóc phe phẩy trên gương mặt đẹp không tì vết, thân ảnh cao cao tráng lệ tỏa ánh hào quang, Hầu Khánh Du hạ phàm đầy sang chảnh. Thật may là chỉ có Hồng Nhậm Hoành nhìn thấy, nếu để người phàm nhìn được, chẳng cần cầu thần gì hết trực tiếp bái hắn luôn.

Khoảnh khắc Hồng Nhậm Hoành quay sang nhìn Hầu Khánh Du, hô hấp của Hầu Khánh Du cứng đờ. Dù mây đen phủ kín trời vẫn đủ độ sáng tôn lên làn da trắng nõn, y phục tử sắc mỏng manh lỏng lẻo mập mờ lộ ra cơ bụng, mái tóc màu tro xõa dài như dải lụa, đôi mắt mơ màng có phần ngây dại. Cái hình ảnh này có thể khơi lên dục vọng của kẻ đối diện. Hầu Khánh Du là kẻ có lí trí mạnh mẽ, sẽ không cưỡng bức dân nam, đặc biệt còn ở nơi linh thiêng này.

Hồng Nhậm Hoành nuốt ngụm nước bọt, nói. "Ta muốn lấy cành lộc."

Hầu Khánh Du nhìn nhìn đám người xô xô đẩy đẩy, cảm thấy thật khó hiểu. Chỉ cần Hồng Nhậm Hoành hiện hình chắc chắc có người tự tay lấy xuống cho y, ngồi đây thất thần làm gì. Hắn nói. "Thích thì xuống mà lấy."

"Sợ ngươi tìm không thấy." Hồng Nhậm Hoành lại nhìn cảnh phía dưới, khóe miệng nhếch lên.

Bên dưới người hô kẻ hoán ồn ào nhộn nhịp, Hầu Khánh Du không nghe thấy gì, có lẽ vì thế hắn cũng chẳng cảm nhận được chút không khí náo nhiệt. Hắn bí mật thi triển phép thuật, hai quả cầu trong suốt bay từ tay hắn đến đối diện Hồng Nhậm Hoành, góc nhìn trong mắt đổi thành từ vị trí hai quả cầu kia, có thể thấy cả Hồng Nhậm Hoành và Hầu Khánh Du. Hắn thầm khen ngợi mình thật đẹp trai, thật xứng với y.

Hầu Khánh Du hừ một tiếng. "Chưa kể quỷ khí của ngươi quá nồng, ngươi xem ngươi ăn mặc phong phanh giữa trời lạnh buốt, gương mặt nổi bật. Có thả ngươi vào biển người cũng dễ dàng nhận ra ngươi."

Hồng Nhậm Hoành nghi hoặc nhìn lại bản thân, hỏi. "Thật?"

Hầu Khánh Du hướng đám đông, làm động tác mời. "Ngươi có thể thử."

Hồng Nhậm Hoành hơi lưỡng lự, rốt cuộc nghe lời Hầu Khánh Du. Y búng tay, trang phục đổi thành bộ bồ kín đáo hơn, rồi rút từ trong tay áo sợi dây màu đen tùy tiện buộc túm tóc.

Hầu Khánh Du hỏi. "Muốn cành lộc đến thế sao?"

Hồng Nhậm Hoành "ừm" một tiếng, nhảy khỏi mái, hiện hình người, lao vào đám đông.

Hầu Khánh Du thở dài, y cố chấp với mấy cành lộc như thế chẳng lẽ là một chấp niệm nào chăng? Chỉ là cành non thôi mà. Hắn nhún vai khó hiểu mà cũng kệ, y thích thì chiều tất.

Hầu Khánh Du phẩy tay, đám đông xô đẩy như làn sóng, càng đẩy càng đưa Hồng Nhậm Hoành về phía trước. Chẳng mấy chốc y đã đứng dưới cây đào, động tác trèo cây nhanh thoăn thoắt, bẻ lấy cành đào non. Y định hướng mái đình khoe với Hầu Khánh Du, nhưng hắn đã biến mất từ bao giờ. Hồng Nhậm Hoành ngẩn người, đứng thẳng dậy, chợt trượt chân rơi khỏi cành đào già cỗi.

Rắc. Đám người vội tránh cành cây rơi, ngặt nỗi người đông lùi không được tiến chẳng xong, chỉ có nước ôm đầu chờ đau đớn.

Nhưng chẳng có thương tích nào cả, chỉ có nam nhân như ánh bình minh tay phải vác người trên vai, tay trái nắm cành cây to, đứng sừng sững trên bờ tường.

Hầu Khánh Du siết chặt tay vác Hồng Nhậm Hoành. "Ngươi làm cái trò gì?" Thanh âm chỉ vừa đủ hai người nghe vẫn rõ mồn một sự tức giận trong lời nói.

Hồng Nhậm Hoành cười xuề xòa. "Ha ha, lâu không vận động ấy mà. Ngươi... Ngươi thả ta ra trước."

"Được thôi." Hầu Khánh Du buông cả hai tay, Hồng Nhậm Hoành rơi uỵch.

Hồng Nhậm Hoành cay cú chỉ thẳng mặt Hầu Khánh Du quát. "Ngươi cố ý."

Hầu Khánh Du đáp xuống cạnh Hồng Nhậm Hoành, dương dương tự đắc cười. "Làm gì có. Ta không hề cố ý chút nào."

Hồng Nhậm Hoành rảo bước. "Ừ ừ, không cố ý, chỉ cố tình."

Hầu Khánh Du đi theo sau. "Ha, đoán đúng rồi đấy."

Hồng Nhậm Hoành mắng không thành tiếng. "Ngươi, thằng @+$¥=¢÷£{℅¶°#."

Hai con mắt trong suốt soi cận cảnh gương mặt Hồng Nhậm Hoành, Hầu Khánh Du chìm trong tưởng tượng về những biểu cảm đáng yêu của Hồng Nhậm Hoành, hoàn toàn chẳng để tâm lời y nói. Đến lúc suýt vấp ngã, hồn mới về xác. "Rồi ngươi gặp ta có chuyện gì? Chắc không phải chỉ là đi bẻ cành lộc rồi mang về cắm ở nơi mà thần linh chẳng dám đến phù hộ đâu nhỉ?"

Hổng Nhậm Hoành xua tay. "Tất nhiên là không. Tết nhất nhà ta không có ai, tìm ngươi đi chơi cho đỡ buồn."

Hắn nhớ đến hôm ba mươi, đang yên đang lành tự nhiên bị một con ranh từ trên trời rơi xuống đập cho bay cái vèo, liền nghi hoặc hỏi. "Tứ côn... công chúa?"

"Đi tìm chồng, là cái người có biệt hiệu Khôi Tẫn ấy, ngươi biết không?"

Hầu Khánh Du khẽ thở phào. Đêm đó nghe Nhu Nhu gọi "Hoành đại ca" mang đậm chất sở hữu còn nghĩ hai người là một đôi.

Vậy là bây giờ mình và y đang hẹn hò? Chơi gì chơi gì? Chơi gì cùng y cũng vui nhưng vui nhất là chơi y.

Hai con mắt lại soi sát hơn. Đôi môi kia nếu hôn vào sẽ có vị gì nhỉ?

Hồng Nhậm Hoành vỗ vai Hầu Khánh Du, lần nữa kéo hắn khỏi mộng tưởng. "Ngươi nhìn đi đâu thế?"

"Hả, à, ta, ta đang nghĩ chốn phàm tục này có gì vui?"

Hồng Nhậm Hoành tặc lưỡi. "Ngươi ngồi trên trời lâu quá rồi đấy. Thần được phi thăng từ nhân gian, quỷ được sinh từ nhân gian, văn hóa được hình thành từ nhân gian, nhân gian bắt nguồn tất cả. Nơi vui nhất không phải nhân gian thì là đâu?"

Lời ra có phần chua xót, Hầu Khánh Du nghe xong không khỏi chạnh lòng. Hai người rơi vào im lặng, mỗi người chống đỡ một biển tâm tư.

Hồng Nhậm Hoành kéo ống tay áo Hầu Khánh Du, chỉ vào đám đông, vẻ mặt hồ hởi. "Thử chút không?"

Hầu Khánh Du nheo mắt điều chỉnh hướng nhìn. "Cái gì?"

"Đấu vật. Lâu rồi ta với ngươi chưa đấu sức, tiện để ta vận động gân cốt luôn."

Tưởng gì, chuyện nhỏ như con thỏ, đã thế còn có thể kiểm tra sức khỏe Hồng Nhậm Hoành và trọng tâm là ngắm thân thể xinh đẹp của y.

Cho dù có bị mất mặt.

Khoảnh khắc Hầu Khánh Du bị Hồng Nhậm Hoành vật ngã, Hầu Khánh Du nhìn thấy một thiếu nữ lơ lửng trong đám khán giả đang tròn mắt che miệng. Khi nhận ra hắn chú ý tới mình, nàng vội lặn mất.

Đúng là khỏe như quỷ. Đây rõ ràng là hổ giả bò quật con nai vàng ngơ ngác, chứng minh dù nai vàng có quen bị gấu đánh cũng chẳng chịu nổi một đòn của chúa sơn lâm.

Trong tiếng hò reo của khán giả, Hồng Nhậm Hoành ngơ ngác chẳng kém Hầu Khánh Du. Đây là... thắng rồi?

"Á á á a a a đau đau đau nhẹ thôi nhẹ nhẹ nhẹ!"

Hầu Khánh Du không thể ôm cục u trên đầu đành phải nắm áo Hồng Nhậm Hoành, mỗi lần thấy đau là giật áo Hồng Nhậm Hoành. Hồng Nhậm Hoành tính đánh tay hắn để hắn buông tay, nghĩ hắn trông buồn cười quá lại thôi.

Hồng Nhậm Hoành nhẹ nhàng xoa cục u to như dãy Hoàng Liên, dịu dàng thổi nhẹ để giảm đau cho Hầu Khánh Du. "Ai biết đâu ngươi yếu quá thể, hình như chỉ bằng lúc ngươi còn là người phàm. Ta cảm thấy pháp lực của ngươi cũng yếu, chẳng giống là thiên đế. Nói thật đi, ngươi rốt cuộc là thế nào?"

Hầu Khánh Du bĩu môi. "Có cần ta đưa ngươi lên thiên đình kiểm chứng không?"

Hồng Nhậm Hoành lắc đầu nguầy nguậy. "Khỏi cần." Nhưng y vẫn chưa vừa lòng. "Rồi sao ngươi kém vậy?"

Trên bảo tọa lạnh lẽo, thiếu niên cô độc ôm trong tay hũ sứ, ánh mắt chan chứa yêu thương điên dại, ngồi yên bất động. Vây quanh thiếu niên là núi giấy tờ cao vài trượng, chắn gần hết ánh sáng chiếu đến thiếu niên, chỉ còn sót lại vài sợi u sầu.

Hầu Khánh Du chán nản nói. "Vừa thăng thiên đã lao đầu vào bàn làm việc suốt ngày này qua tháng khác, năm này qua năm khác, rảnh một chút thì bị lão Ngạo Chiến Quan đánh cho thừa sống thiếu chết, muốn trốn thì bị xích lại, lấy đâu ra thời gian tu luyện."

Hắn thấy Hồng Nhậm Hoành mím môi nhăn nhó, tựa hồ đang tức giận, chớp mắt mặt y giãn ra, cười cợt. "Ai chà, tội ghê. Báo ứng cả, báo ứng cả."

"Hứ!"

Một thoáng kia vì sao y tức giận, vì cái tên của y căm hận nhất - Ngạo Chiến Quan hay vì bất bình cho hắn. Là thiên đế mà phải chịu khổ đúng là quá khó tin, làm sao y tin chứ. Đáp án chính xác... ha, cứ ôm ảo tưởng là vì mình đi, y quan tâm mình thế đó.

Trò chơi ngày Tết mà Hồng Nhậm Hoành thích nhất là đập niêu đất, với thể lực của mình, cho dù đã toàn lực kiềm chế y vẫn đập vỡ ba niêu trong một lần vung gậy. Khi Hồng Nhậm Hoành đưa gậy gỗ cho Hầu Khánh Du, hắn từ chối thẳng. Hắn chán ngấy việc trải nghiệm cảm giác vừa mù vừa điếc rồi.

Ngày mùng hai Tết cùng người mình thầm thương đi xem hội, uống rượu thưởng phong tình, điều mà trong những giấc mơ đẹp nhất Hầu Khánh Du cũng không chạm tới.

Nếu là mơ ta sẽ biến nó thành hiện thực, nếu là thực ta sẽ kéo dài nó vĩnh viễn.

Phần được mọi người mong chờ nhất, giải đua thuyền buổi tối trên hồ Bích Bảo. Hồng Nhậm Hoành mải tán dóc cùng Hầu Khánh Du, quên béng mất phần này. Đến khi nhớ ra và tìm được một tháp quan sát để xem thì giải đấu đã đến trận chung kết. Quanh hồ treo kín ba tầng đèn lồng sáng trưng, trên mỗi thuyền đua cũng trang trí đèn lồng, phản chiếu lên mặt nước dập dềnh gợn sóng, tạo nên khung cảnh lung linh huyền ảo.

Đối với Hầu Khánh Du, trò đua thuyền chỉ là một trò tầm thường, nhưng đây có thể là sự kiện cuối cùng của buổi hẹn hò, không thể kết thúc trong sự nhàm chán.

"Nhậm Hoành, cược không?"

Hồng Nhậm Hoành hỏi. "Cược gì?"

Hầu Khánh Du chỉ về phía hồ nước xa xa. "Ta cược chiếc thứ hai từ trên xuống về cuối cùng."

"Ồ. Ta cược chiếc thứ bảy. Thắng thua thế nào?"

Hầu Khánh Du tính cả rồi. "Thua đến chỗ của thắng và phải nghe lời thắng trong một tuần. Huề phải trả lời thật lòng một câu hỏi của đối phương."

Hai người đấm tay. Hồng Nhậm Hoành chốt hạ. "Thành giao."

Trận đấu bắt đầu, mười thuyền đua chầm chậm khởi động rồi bơi nhanh dần. Như thể là ý trời, thuyền thứ hai và thuyền thứ bảy lọt thỏm vào nhóm cuối cùng. Chiếc đứng đầu như thiên lý mã phi nước đại, bỏ xa chín chiếc phía sau. Nhưng Hầu Khánh Du cảm thấy hơi sai, tốc độ tay chèo chỉ nhanh bằng thuyền xếp thứ năm mà vẫn đứng đầu có vẻ hơi vô lí. Hắn và Hồng Nhậm Hoành cược thuyền nào về sau cùng nhưng thuyền về đầu tiên chơi bẩn, hắn không chấp nhận.

Hồng Nhậm Hoành cũng nhận ra sự khác lạ, chọt chọt eo Hầu Khánh Du.

Hầu Khánh Du giật bắn người, gắt. "Ngươi muốn chết hả?"

Hồng Nhậm Hoành chẳng để ý phản ứng của hắn, nói. "Chiếc đầu tiên, giống như có thứ gì đầy nó đi, đúng không?"

Hầu Khánh Du ôm eo. "Ai biết. Chắc muốn thắng nên giở chút tà thuật."

"Tà thuật?" Hồng Nhậm Hoành triệu sợi xích dài, quăng đến gần chiếc thuyền dẫn đầu. "Ta không nghĩ thế."

Hồng Nhậm Hoành kéo xích, vật thể dưới nước bay lên. Khán giả xung quanh không phát hiện sự việc, hiển nhiên thứ kia không phải người phàm. Hầu Khánh Du kinh ngạc, thứ bị Hồng Nhậm Hoành kéo lên chính xác là tiểu tiên hắn thấy lúc đấu vật.

Tiểu tiên nữ ngã vật ra sau Hồng Nhậm Hoành, nàng tức giận quát. "Ngươi, ngươi dám đánh bổn tiên."

Xung quanh Hồng Nhậm Hoành tỏa ra quỷ khí đen ngòm, áp đảo chút linh khí nhỏ nhoi bao bọc tiểu tiên nữ. "Ta dám đấy, được chưa?"

Nàng cả kinh, run rẩy, nói một chữ hoàn chỉnh cũng là cực hình. "A... A... Qu...ỷ... A... Ta...a... Ngư...ươ...i... Khô...ng... Li...liên... qua...an..."

Hồng Nhậm Hoành chẳng nghĩ nàng ta sợ tới mức này, vội thu quỷ khí. "Đừng sợ, ta không làm gì ngươi đâu. Ta không thích gian lận nên mới lôi ngươi lên."

Nàng tiên thở phào.

Y chỉ người bên cạnh. "Nhưng thiên đế của ngươi thì ta không chắc."

Y nói nàng mới nhận ra còn một người nữa. Gương mặt kia chính là người bị quật ngã trong trận đấu vật giữa hai mỹ nam hồi chiều, thiên đế. Nàng vội hành lễ. "Tiểu tiên khấu kiến thiên đế."

Hầu Khánh Du phẩy tay, ý bảo nàng miễn lễ. "Ngươi là tiên hồ Bích Bảo?"

Nàng đáp. "Thưa, là tiểu tiên."

Hầu Khánh Du quay lưng, chăm chú theo dõi trận đấu, nghiêm nghị nói. "Ngươi biết thần tiên trực tiếp can thiệp vào cuộc sống của người phàm sẽ nhận hậu quả gì không?"

Bích Bảo tiên nữ run run, nghĩ thiên đế ắt hẳn đang rất tức giận vì phá hỏng cuộc vui của ngài, nuốt một ngụm sợ hãi. "Nhẹ tống Địa Ngục, nặng hồn phi phách tán."

"Biết rõ đừng phạm vào nữa. Nay trẫm khá vui, không trách cứ ngươi."

"Tiểu tiên tạ ơn bệ hạ." Nàng thở phào lần hai.

Hầu Khánh Du không quay lại nhìn nàng cũng không đáp, Hồng Nhậm Hoành liên tục hô. "Chậm thôi, chậm thôi."

Tiểu tiên nữ thấy thiên đế không để ý mình, tò mò đứng lên xem. Dưới hồ bảy thuyền đã về đích, trong đó có thuyền nàng đã trợ giúp, hình như nó còn về nhất. Nàng thở phào lần ba.

Chiếc thuyền số bốn cán đích, tiểu tiên nữ cảm thấy không khí trở nên căng thẳng. Nàng không hiểu.

Hầu Khánh Du nắm chặt lan can, thầm trù chiếc số hai. Gần cán đích, chiếc số bảy gồng sức, về đích trước.

Thành lan can bị bóp vỡ, Hầu Khánh Du kiêu ngạo nói. "Ta thắng."

Hồng Nhậm Hoành cay cú. "Chó má."

Tiểu tiên nữ. "..." Thì ra là cược thuyền về bét. Thảo nào nàng được tha.

Hồng Nhậm Hoành ôm tấm thân mong manh dễ vỡ, tránh Hầu Khánh Du, vờ vịt dò xét đại chủ nhân quyền hành vô hạn. "Ngươi... Ngươi muốn làm gì ta?"

Hầu Nhậm Hoành dở khóc dở cười. Thành thực mà nói hắn chưa xếp được thời gian rảnh mà trêu đùa y. Nhưng sớm sẽ có, đã đến lúc điều chỉnh thiên đình.

"Yên tâm, tạm cho ngươi yên. Một khoảng thời gian nữa ta trị ngươi."

Tiểu tiên nữ che miệng. Trời ơi, mối quan hệ giữa hai người, có khi nào...

Giờ Hầu Khánh Du mới nhớ ra sự hiện diện của tiểu tiên nữ, hắn khôi phục dáng vẻ uy nghiêm, nói. "Ngươi thấy đấy, y là bạn trẫm. Nhưng thiên đế và quỷ làm bạn với nhau truyền ra ngoài sẽ không hay. Trẫm bỏ qua cho ngươi, ngươi giữ bí mật chuyện này và cả chuyện hồi chiều."

"Tiểu tiên tuân lệnh." Nàng ngập ngừng. "Còn chuyện hồi chiều... tiểu tiên đã kể cho một người."

Gân xanh Hầu Khánh Du co rút. "Ai?"

"Sương... Mai thượng tiên."

Sương Mai thượng tiên? Nếu hắn nhớ không lầm thì nàng ta là một trong những tay săn tin hăng hái nhất của Trì Án Quan. Hầu Khánh Du đỡ trán, cười trong nước mắt.

Toang.

Điện Cư Uyển vẫn sáng đèn, Hầu Khánh Du mở cửa, Ngô Tùng ngốc nghếch ngủ gật trên bàn trà. Hầu Khánh Du lấy chăn nhẹ nhàng đắp cho cậu, sau đó hâm nóng ấm trà. Trà thanh thanh dịu dịu, rất hợp để giải tỏa tinh thần. Thái Vân Quan quả là đệ nhất trà sư. Hầu Khánh Du xoa đầu Ngô Tùng, rồi lên giường đi ngủ.

Đêm đầy sao không mây không trăng, yên bình vỗ về từng giấc ngủ, một sự yên bình dị thường, như sự yên bình trước cơn bão lớn.

Bình minh ló rang từ đường chân trời, giọt sương mai trượt khỏi kẽ lá, vỡ tan, báo hiệu đã gió nổi.