Hư Truyện

Chương 2

Thật rât với mẹ con từng có quan hệ thầy trò. Mẹ con là một độc sư , còn cha con lại là trứ độc ( trứ đôc - thầy trừ độc). mẹ con không hề quan tâm tới danh vọng cường giả như mọi người trong tộc. Mẹ con là một ngôi sao sáng trong tộc , vì có mẹ con mà danh vọng gia tộc Trang gia này không hề kiêng kị Trần tộc, gia tộc lớn nhất hiện nay. Còn cha con chỉ là một thầy thuốc bình thường. Họ gặp nhau và quyết định rời khỏi cuộc phân tranh trong gia tộc . Nhưng biến cố không ngờ, trên đường băng qua một khu rừng nhỏ tưởng chừng như vô hại, đột nhiêzn bọn chúng lại gặp một con cự lang tông tràng đang tiến cấp. Cự lang bình thường rất thân thiện với con người, dù là ma thú nhưng không bao giò tấn công con người, nhưng một khi nó đang tiến cấp, trong vùng lãnh thổ của nó hễ có động tĩnh nó sẽ liều chết tấn công hung bạo. Khi con được một số dong binh đoàn cứu thoát, thì cha mẹ con đã không thể gắng được, cũng nhờ có thẻ bài gia tộc mà số binh đoàn kia tìm được và đưa con về đây.............. Lão nhân lại thở dài, lại trần ngâm mootj lúc lâu....... Ta không cho con gọi ta là gia gia bởi vì thật sự ta và cha con dù tuổi tác lớn, mẹ con là đồ đệ của ta, nhưng cha của con lại nhận ta làm ca ca, bởi vậy ta mới không cho con gọi ta là gia gia

Đứa bé vẫn im lặng, vẫn trầm ngâm, vẫn không hề có j thay đổi trên khuôn mặt anh tuấn non nớt của một đứa trẻ tám tuổi. Nó vẫn bình thường, nhưng lòng nó đã rơi bao nhiêu nước mắt

' thúc thúc, thúc có thể dạy võ công cho con được không?'

' ta không thể

' vì sao ạ?

' vì ta không phải là lão sư của con, ta không dạy con vì ta không phải không muốn, ta không nhận con làm đồ đệ ta bởi vì ta đây không bao giờ nhận đồ đệ nữa, cũng như ta đã thề với lão sư của ta, không phải đồ đệ không được truyền thụ bất cứ thứ gì dù là độc công dược công hay võ luyện

Đứa trẻ im lặng và đi ra khỏi khuôn viện, nó đi ra khỏi khuôn trang của gia tộc tìm kiếm một chỗ bình yên nơi nào đó. Nhưng sụ đời không như mơ, một đứa trẻ như nó thiên phú tu luyện không hề kém cạch bất cứ đứa trẻ nào trong gia tộc, mới tám tuổi đã là phàm sư cửu đoạn mà không hề nhờ có sự chỉ dạy tận tình nào như các đứa trẻ trong gia tộc có cha mẹ kèm cặp, thứ nó tu luyện và học được cũng chỉ có ngày ngày tập luyện trên trường đấu gia tộc, nơi các đứa trẻ cùng trang lứa học tập tu luyện. Người nó quen biết nhất trước tới nay chỉ có Thúc Thúc, nhưng Thúc nó lại không hề day thêm nó bất cứ điều gì. Các đứa trẻ khác điều coi thường nó vì nó mới chỉ là phàm sư cửu đoạn, trong khi đồng trang lứa đã là kinh sư nhất đoạn, kinh sư với phàm sư chỉ cách nhau một cấp bật nhưng là bao nhiêu biến chuyển. Ví như phàm sư người tu luyện đấu khí thì có sức khoẻ dù chỉ là một đứa bé tám tuổi cũng so bề sức mạnh hơn người không tu luyện đấu khí. Còn kinh sư người tu luyện đấu khí một khi vận chuyển đấu khí tu luyện tới kinh sư đỉnh dù là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi cũng có sức khoẻ ngang ngửa một người trưởng thành. Lại quay lại với đứa trẻ nọ, hôm nay nó được Thúc nó kể về chuyện của cha mẹ nó, nó cố nén hưets vào lòng không biểu hiện ra ngoài bởi nó không muốn thúc nó thấy nó yếu đuổi, thúc nó dạy đã là nam nhân thì đầu phải đội trời chân đạp đất vai gánh cực khổ lòng không được yếu và đầu không bao giờ được nóng, nhũng lời này Thúc nó đã nói với nó không biết bao nhiêu lân. Từ khi nào, chắc là từ khi nó hiểu chuyện tới giờ, thúc nó dạy nó nhuêuf thứ để ứng xử thế nào, thế giới này hơn sâu khó lường, nó biết thúc nó cũng chỉ muốn tốt cho nó. Nhiều khi nó bị đám trẻ kia bắt nạt, bị đánh bầm dập, mà nó chưa hề van này xin tha, nó không muốn người khác đứng trển đầu nó, những lần như vậy xong chuyện nó lại vùi đầu vài chỗ nào đó không có ai mà rơi nước mắt mà la mà hét cho thoả thích. Lần này cũng vậy nó cũng kiếm một chỗ an tĩnh để ngồi khóc, nước mắt nó rơi, rơi nhiều lắm. Hơn chừng một giờ sau trời bắt đầu tối, nó nghĩ nó cũng phải lên tràng đấu của gia tộc để ăn cơm và bắt đầu học. Bàn chân nó hướng tới tràng , đầu nó lại nghĩ về một cái khác... Tâm tư mông lung nhưng nét mặt nó vẫn vậy.. An nhiên một cách lạ thường