Hôm nay khác với những ngày khác. Nó đã được nghe về chuyện của cha mẹ nó nên tâm tư của nó cũng trầm tư hơn mọi ngày.
Trường đấu gia tộc
,, Dường Nhai đệ.. Nghe được tiếng kêu Dường Nhai quay đầu lại ,, Hóa ra là Mộc Hương tỷ ( con gái của trưởng lão thương điếm của Trang gia, 11 tuổi ngũ đoạn đấu khí kinh sư)
,,hôm nay đệ làm sao thế? Thấy ta gọi mà không cười lấy một cái..
,, hôm nay chắc ta hơi mệt..
,, đệ không khỏe chỗ nào?.. vừa vặn nói Mộc Hương lại xoa xoa cái trán nhỏ của Dường Nhai
Đẩy cái tay cô gái ra nó hung hăng đáp ,, thật sự không có gì đâu, làm sao tỷ lại cuống như thế?..
,, ta cũng chỉ lo lắng cho ngươi thôi, dù sao không có ngươi làm sao ta lấy ai làm bình phong để trốn đi chơi cơ chứ.. bất quá tại thái độ của Đường Nhai nhỏ lại hứ lấy một câu tỏ vẻ cao ngạo
Đang tính đáp trả giả thích vì cảm thấy có chút không cần phải thế thì đột nhiên đằng sau có tiếng chân đi lại ,, Dường Nhai tên phế vật, sao hômnnay vẫn tới trường đấu thế? Không sợ hôm nay ca ca đây lại đánh cho ngươi hộc thực ra sao?.. lời nói vừa rồi là của một thiếu niên tầm mười hai tuổi.
,, hôm nay muốn cũng không được phụng bồi Tứ ca rồi, bất quá thì ngày mai ta sẽ tiếp ngươi. Hôm nay Đường Nhai phải đi với ta có việc..
,, haha. Còn tưởng ai. Thì ra là Mộc Hương muội. Bất quá cái tên phế vật kia lại làm cho muội để ý nhỉ.. Trang Tứ không thèm nhìn Đường Nhai mà quay qua Mộc Hương nói
,, đó là việc của ta. Không cần ngươi quan tâm. Bất quá muốn đánh nhau thì cứ việc. Ta biết ta mới chỉ là ngũ đoạn đấu khí kinh sư so với ngươi là nhị đấu Lăng sư thì khôbg có phần thắng nhưng muốn cướp người của ta thì xem hộ thuẫn ( như kiểu là cô này dựa vào thế lực là con của trưởng lão ý) của ta ta có đồng ý không đã, chỉ là một trưởng lão ngoại viện so với nội viện tiếng nói có phần hơn thì phải..
Trang tứ nghe trong lời nói có chút đe dọa bỗng xắc mặt hơi trầm lại ,, bất quá người của Mộc Hương muội ta đây vẫn không có ý muốn mượn.. nói xong hắn lại quay đầu dời đi, trong lòng thầm mắng hai chữ ( con c**)
Sau khi đuổi đươc Trang Tứ , Mộc Hương khi không lại cầm tay Dường Nhai lôi đi,, hôm nay tâm trạng ngươi không tốt, đường tới tràng đấu nữa, ta đưa ngươi đi chơi..
Cũng không có ý kiến gì Đường Nhai cứ theo chân của tỷ tỷ phía trước mà bước tới. Mộc thành là nơi phồn hoa dù chỉ là một tòa thành bậc trung nhưng so với các thành lớn khác có phần hi hữu hơn nhiều, vì đâu là chỗ gần với một khu rừng trải dài vạn dặm. Các dong binh thường lấy đây làm điểm dừng chân cho nên rất nhộn nhịp. Dù rằng các dong binh thường có tính thô bạo không quản nghị sự coi mạng như không nhưng một khi đã dừng chân lại Mộc Thành tất cả dfieeuf phải thu liễm. Bất quá Tại vì Mộc thành là nơi có một thủ hộ thành cấp bậc cửu tinh không sư nên hầu như không ai dám làm càn. Vả lại tiếng nói của vị thủ hộ thành này rất được lòng người lại còn quen biết rộng rãi khắp các vùng lân cận nên quy củ cũng từ đó lệ thành. Trong Mộc thành có bốn gia tộc lớn và câc gia tộc nhỏ luôn đấu đá lẫn nhau, bất quá cũng không thể ngang nhiên chém giết mà hầu hết cạch tranh thương vụ. Bốn gia tộc lớn Mộc thành Trang gia ( gia tộc của Dường Nhai) , mộc thành Trần gia, mộc thành Triệu gia và cuối cũng là mộc thành Thư gia. Trong đó mỗi gia tộc điều có một điểm mạnh không gia tộc nào dám coi thường gia tộc nào cả.
Vẫn đang ngẩn ngơ với các ánh đèn rực rỡ trong khuôn trang thuộc Trang gia chủ quản thì bất ngờ Đường Nhai bị lời nói của vị tỷ tỷ kia làm bừng tỉnh
,, đây là lần đầu ngươi được ra ngoài chơi đúng không..
,,ừm. Ta đây là lần đầu tới đây vào ban đêm. Bất qua ban đêm với ban ngày sao khác nhau vậy?..
,, ta cũng không biết. Bata quá ta nghe phụ thân nói là ban ngày dong binh thường vào rừng nên chỉ có thương buôn. Mà ngồn thu nhập chính của chúng ta lại là từ các dong binh. Cho nên ban đêm phải tráng lệ một tý để thu hút..
,, ra là thế?..
,, đi. Ta đưa ngươi đi ăn bánh ngọt.. lại cầm tay kéo đi
,, Mộc Hương tỷ. Bất quá ngươi có thể bỏ tay ra ta tự đi được không? Dẫu ta mới chín tuổi, bất quá ta vẫn là nam nhân..
Nghe thế nàng ta vội vàng bỏ tay ra. Quay đầu lại đi như chưa có chuyện gì. Thật ra nàng ta cũng đâu phải là cố ý. Nàng ta đâu phải là cô gái bình thường muốn người ta chiếm tiện nghi bao giờ. Chỉ là đối với đệ đệ kia nàng không biết sao mà lại cảm thấy không có khoảng cách
Chuyện thế. Đi dạo tới gần khuya mới bắt đầu trở về