Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 120: Tìm người [Thượng]

Bồng Lai tiên tử ôm theo Thanh Vũ hóa thành một đạo kim quang lóe lên hạ xuống bên trong Bồng Lai tiên đảo, yêu phong đen kịt trong nháy mắt đuổi theo tới nơi, cuồng phong thổi loạn khắp trời, cuốn lên một mảnh bụi đen nghịt che cả nhật nguyệt, giấu luôn sao trời, mặt biển yên ả chớp mắt nhấc lên từng con sóng dữ, sóng sau cao hơn sóng trước, tựa như mưa giông gió bão đánh vào Bồng Lai đảo.

Nhìn thiên địa biến sắc trong chớp mắt, Bồng Lai tiên tử nhịn không được run lẩy bẩy, nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt không tự chủ mà chuyển qua trên mặt Thanh Vũ, trong miệng lẩm bẩm: "Ta không biết cứu tỷ là đúng hay sai... Mặc dù ta sớm biết tỷ chính là đại kiếp mà nàng phải chịu, nhưng ta... Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn tỷ chết như thế, ta đúng là đồ bỏ đi, làm tiên không nên chuyện, làm yêu cũng vô dụng..." Một bên nói xong, hai giọt nước mắt lặng yên rơi xuống.

Đúng lúc này, thanh âm của Hạo Nguyệt như ma âm xuyên qua kết giới trên tiên đảo, vang vọng cả tòa Bồng Lai đảo: "Tâm nhi, nàng mau giao Huyết Phượng Hoàng cho ta, chuyện vừa rồi ta sẽ xem như chưa từng xảy ra." Bồng Lai tiên tử ngơ ngác nhìn một gốc tiểu thảo ở dưới thân, yên lặng không nói, bên tai lại truyền tới giọng nói của Hạo Nguyệt: "Tâm nhi, nếu nàng không nhanh giao nó cho ta thì chờ đến khi nó tỉnh lại thiên địa này sẽ hóa thành một mảnh huyết sắc, nàng làm gì cần phải vì một ma vật mà tổn thương tình cảm hai ta?" Bồng Lai tiên tử vẫn ngơ ngác nhìn bãi cỏ, nước mắt không ngừng rơi, giờ này khắc này trong đầu nàng chỉ còn một mảnh trống rỗng, ma vật cũng thế, tình cảm cũng vậy, nàng chỉ không muốn giao ra tính mạng người tỷ tỷ đã liều mình cứu nàng vô số lần.

Trong lòng Hạo Nguyệt tràn ngập lo lắng, lúc này Huyết Phượng Hoàng vừa mới khôi phục lại yêu lực, nhục thể của nàng ta nhất thời không chịu nổi sức mạnh tăng vọt nên mới tạm thời ngất đi, nếu chờ đến khi nàng ta tỉnh lại chỉ sợ sẽ gặp chuyện phiền phức thì không ổn, nàng đảo mắt, bắt đầu dụ dỗ: "Tâm nhi, nàng nghe đi, Linh Nhi đang gọi nàng kìa, con bé đang gọi mẫu hoàng mẫu hậu... Con bé nói nó nhớ chúng ta đó... Nàng mau cùng ta quay về Vọng Hải Các đi, con mình khóc thật thương tâm biết bao."

Một tiếng thút thít như có như không truyền vào trong tai Bồng Lai tiên tử, cẩn thận lắng nghe, đúng là tiếng của Linh Nhi... Con bé thật sự đang khóc đòi mẫu hoàng mẫu hậu, tâm Bồng Lai tiên tử như bị đao mạnh mẽ cắt nát, hai chân bất giác đứng lên, như mê muội lần theo phương hướng tiếng khóc truyền đến mà đi, đột nhiên, trước mặt hạ xuống ba đạo kim quang, phút chốc hóa thành ba vị tiên nhân Phúc Lộc Thọ, Bồng Lai tiên tử lấy làm kinh hãi, lập tức đảo thân bái nói: "Linh Châu nhi bái kiến ba vị tiên ông."

Ba vị tiên ông trên mặt vẫn là vẻ vui vẻ cười hì hì, Phúc tinh vuốt chòm râu không quên chế nhạo tiên tử nói: "Linh Châu nhi, ngươi tu hành đã mấy ngàn năm, cớ sao ngay đến mấy thứ thật thật giả giả này cũng không phân rõ?" Kim như ý trong tay vung lên, tiếng khóc của Linh Nhi lập tức biến mất, Bồng Lai tiên tử thoáng cái bừng tỉnh đại ngộ, lại dập đầu với ba vị tiên ông nói: "Linh Châu nhi tạ ơn tiên ông." Thọ tinh quan sát Thanh Vũ đang nằm trên mặt đất một chút, tiếu dung trên mặt có hơi đông lại, sau hồi lâu chống gậy đi đến trước mặt tiên tử đỡ nàng dậy nói: "Huyết Phượng Hoàng khôi phục chân thân còn cần thêm chút thời gian, hồ yêu bên ngoài kia chúng ta đều không phải là đối thủ của nàng, vẫn may là nàng không phá được đạo tiên giới bình chướng này..." Lời còn chưa nói hết, chợt nghe thanh âm của Hạo Nguyệt vang lên bên tai: "Tâm nhi, sự kiên nhẫn của ta là có hạn, nếu nàng không chịu giao Huyết Phượng Hoàng ra, ta sẽ giết chết nữ tử này!" Vừa dứt lời chỉ nghe thấy một tiếng rên, Bồng Lai tiên tử không khỏi giật mình, không may rồi! Lâm Lang còn ở trong tay nàng ta, nàng lại đi dùng tính mạng của Lâm Lang để uy hiếp mình!

Ba vị tiên ông không khỏi nhìn nhau, lần này không xong rồi, cứu được người này lại không cứu được người kia, Bồng Lai tiên đảo từ trước đến nay đều là nơi trường sinh an nhạc, chẳng lẽ hôm nay khó tránh khỏi việc phải nhiễm lên huyết quang? Trên trán tiên tử gấp đến độ ra mồ hôi lạnh, đang lúc chân tay luống cuống, bỗng nhiên trong đầu nàng lóe lên, rất nhanh đã tìm được chủ ý, vừa cùng thương lượng với ba vị tiên ông, bốn người lập tức chia ra mà hành động.

Bồng Lai tiên tử vội vội vàng vàng bước vào trong đảo tìm đến một hồ nước, tiến vào một hang đá nằm giữa trung tâm hồ, quan sát thiết kiếm cắm ở trên tảng đá, một sợi bạch quang vây quanh thân kiếm chuyển động chầm chậm, tiên tử quỳ gối xuống trước tảng đá, cầu khẩn với Kiếm hồn: "Kiếm hồn ơi kiếm hồn, trước đây vì giữ lại một chút linh thức của ngươi mà ta đi Cô Vân thôn lấy nguyên âm chi huyết của Cơ Hồng Ngọc, về sau lại càng liên lụy đến một trận sự sự phi phi, hiện tại ta không biết nên xử lý thế nào nữa, nàng và ta vốn là một mối nghiệt duyên, được mỗi ngày ở chung với nhau đã là phúc phận lớn lao rồi, ta sẽ không mặc nàng tiếp tục làm điều xằng bậy như thế nữa, ta chỉ mong kiếp này có thể yên lặng bình thản cùng trải qua với nàng, nếu ngươi thật sự có linh tính thì cầu ngươi giúp ta chút sức lực, ta không cầu có công với thiên địa, chỉ cầu kinh qua!"

Nói xong, nàng dập mạnh đầu lạy ba cái với Kiếm hồn, đưa tay phải ra xiết chặt chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút lên, thiết kiếm trong nháy mắt hóa thành một xanh một đỏ hai đạo quang mang, rơi vào hai tay trái phải của tiên tử biến thành hai thanh lợi kiếm một xanh một đỏ, tiên tử vừa mừng vừa sợ, trước mặt bỗng hiện lên một đạo tia sáng màu vàng, thân ảnh mẫu thân Thạch Tam Nương hạ xuống trước mặt, ôn nhu nói với nàng: "Kiếm hồn nếu không có linh tính, làm sao xin nhờ ta đến trần thế chiếu cố con chuyển sinh làm người đây?" Giọng nói này thiếu chút nữa khiến cho tiên tử khóc ngã trên đất, nhịn không được hướng Thạch Tam Nương nhào tới, nhưng không nghĩ lại ôm hụt, tiên tử lau đi nước mắt, run giọng gọi: "Mẹ..." Thạch Tâm Nương cười lắc đầu, trong mắt cũng không kìm được chảy xuống hai hàng nước mắt nói: "Mau đi đi..." Thân ảnh dần dần biến mất, từ từ hóa thành từng điểm lóng lánh, tiên tử mở bàn tay tiếp được mấy điểm trong suốt ấy vào lòng bàn tay, một lát sau siết chặt nắm đấm, xoay người nhanh chóng vọt ra ngoài động.

Xa xa, Hạo Nguyệt nhìn thấy tiên tử cưỡi gió bay về phía mình, một cước giẫm lên mu bàn tay Lâm Lang, khóe miệng không thể che hết ý cười, nói: "Nàng ấy, dù có muốn sửa cũng không sửa được tật mềm lòng." Trong chớp mắt, tiên tử đã bay đến trước mặt nàng, Hạo Nguyệt cười giang hai tay với nàng nói: "Nhưng ta lại thích." Vừa dứt lời, một đạo hồng quang đánh xuống, Hạo Nguyệt nghiêng người lóe lên, tức khắc lại có hai đao thanh quang xẹt qua, Hạo Nguyệt cấp tốc giật người né tránh, căn bản không kịp nói gì với tiên tử, trước mắt đã liên tiếp bị đâm mấy chục kiếm, đang lúc Hạo Nguyệt kinh ngạc thì bỗng từ Bồng Lai đảo bay ra ba đạo gió lốc, hướng phía Tây bay nhanh, trong lòng không khỏi giật nảy mình, ba lão gia hỏa kia giống như mang theo người chạy trốn, bọn hắn muốn đi đâu?

Nhưng lúc này tiên tử đang triền đấu với nàng, nàng đánh cũng đánh không được, tránh cũng tránh không ra, bất đắc dĩ dùng phân thân thuật, thân hình thoắt một cái hóa thành chín bóng người đuổi sát gió lốc. Tiên tử gấp gáp, thanh hồng song kiếm trong tay vẩy ra hai đạo kiếm quang, hai nhân ảnh lập tức biến mất, nhưng vẫn còn bảy cái theo sát sau lưng gió lốc, lúc này Lâm Lang đang nằm dưới hai chân người kia cũng thấy rõ ràng, trong lúc tình thế cấp bách nàng lại lấy tay đem thanh phi đao cuối cùng bẻ thành mấy mảnh vỡ, nhắm chuẩn bảy đạo nhân ảnh mà bắn ra, chỉ tiếc đạo hạnh của nàng chẳng qua là da lông mà thôi, đâu thể nào động được yêu thuật của Hạo Nguyệt? Tiên tử biết phi đao của nàng không làm gì được, một bên cuốn lấy Hạo Nguyệt một bên dùng kiếm vạch ngón trỏ, nặn ra một viên huyết châu chia làm bảy phần hướng bảy lưỡi đao vọt tới, mảnh vỡ phi đao dính phải máu tiên tử phút chốc tăng vô số uy lực, đánh tan bảy bóng người thành mảnh nhỏ.

Hạo Nguyệt vừa tức vừa nóng ruột, ngữ khí cũng bất giác hung ác hơn: "Tâm nhi, tội tình gì phải như vậy! Vì hai người không có quan hệ gì mà lại trở mặt với ta, có đáng không?" Hai thanh lợi kiếm trong tay tiên tử vẫn như cũ không rời tay nàng, tàn nhẫn nói: "Ngươi chỉ thấy ta là vì các nàng, kỳ thật ta cũng là vì ngươi! Nếu ngươi cứ tiếp tục làm những chuyện thương thiên hại lí này, ông trời sớm muộn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi nghe lời ta, thu tay lại đi!" Hạo Nguyệt lạnh lùng nói: "Ít cầm nhân quả báo ứng gì đó đến dọa ta đi, nếu thật sự có nhân quả vì sao trên đời này người xấu luôn hưởng phúc còn người tốt lại chịu khổ? Ta thanh tu gần vạn năm xưa nay không dám làm chút việc nào vượt phép tắc, kết quả là vẫn chẳng thể làm nên trò trống gì còn thiếu chút nữa bị hút thành một bộ thây khô! Bây giờ ta là Chí tôn Yêu giới cao quý, chuyện gì mà chưa làm qua? Phúc nào mà chưa hưởng? Nữ nhân nào mà chưa từng thấy qua? Vậy đồ ông trời vứt đi kia ở đâu? Coi như thật sự bị bắt ta cũng không có gì mà tiếc nuối nữa!"

Tiên tử nghe xong lời nói này nôn thẳng ra một ngụm máu, ra tay cũng không nhịn được nặng hơn mấy phần, trong miệng mắng: "Ngươi coi như không nghĩ cho ta, cũng nên nghĩ cho Linh Nhi! Yêu giới Chí tôn gì đó trước giờ không quan hệ với chúng ta, ta chỉ biết ngươi là người ta yêu nhất, là một mẫu thân khác của Linh Nhi, nếu ngươi có bất trắc gì ngươi bảo hai mẹ con ta phải làm gì sao đây? Ngươi có biết năm đó ta ở nhờ tại phủ Thượng thư hưởng qua loại tư vị gì không? Trác tỷ tỷ và Lâm Lang tỷ tỷ đều đối đãi với ta rất tốt, nhưng ta vẫn cảm thấy khó chịu, người khác một nhà ba người, mẹ hiền con hiếu vui vui vẻ vẻ, mà ta lại lẻ loi một mình chỉ trong mơ mới có thể gặp ngươi một chút, lúc Linh Nhi mới sinh ra sau lưng có ba cái hồ vĩ, bà đỡ cùng nha hoàn thấy được liền chỉ vào mũi chúng ta mắng là yêu quái, ngươi có biết lúc ấy ta khó chịu biết bao! Ta mong có ngươi ở bên cạnh biết bao! Mặc dù ta khổ tu mấy ngàn năm, nhưng vẫn không thể tiến vào tiên môn, chỉ có thể xem là một tán tiên ở trần thế, bởi vì ta cũng có thất tình lục dục của phàm nhân, cũng có yêu hận tình cừu của phàm nhân! Sau khi theo ngươi trở về Vọng Hải Các ta cũng thường suy nghĩ, đã không làm được tiên vậy thì làm yêu đi, chỉ tiếc ta ngay cả yêu cũng không làm được, ta không muốn ngươi chìm sâu vào vũng bùn, ta chỉ mong vui vẻ sống cùng ngươi và Linh Nhi, thật dài thật lâu, không tiếp tục làm những chuyện sát phạt vô ích này nữa... Những điều này ngươi có hiểu được không!" Tiên tử vừa nói, nước mắt lập tức như chuỗi ngọc không ngừng rơi.

Tâm Hạo Nguyệt như bị khoét đi, đau đến toàn thân phát run, đột nhiên, nàng lấy tay nắm hai mũi kiếm, mặc cho lòng bàn tay bị cắt máu chảy dài, một tay kéo lấy tiên tử tiến vào trong ngực, mỗi chữ mỗi câu mà nói: "Ta hiểu chứ... Ta đương nhiên hiểu..." Bàn tay kìm lòng không đặng vuốt sau gáy tiên tử, đau lòng đến tột đỉnh: "Cho nên ta muốn trở nên mạnh hơn... Ta sẽ không để hai người nhận nửa điểm tổn thương, ta làm vậy cũng là vì nàng và hài tử! Ta muốn trở thành yêu ma mạnh nhất thiên địa này! Nàng nói cho ta biết, ba lão gia hỏa kia có phải mang Huyết Phượng Hoàng đi rồi không?"

Tiên tử nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không nói gì, hai người đưa mắt nhìn đối phương chỉ một lát, đột nhiên, Hạo Nguyệt nhắm ngay Bồng Lai đảo phía dưới vung ra ba dải lụa mỏng, quấn chặt lấy Bồng Lai đảo, tiên tử lấy làm kinh hãi, kéo lấy ống tay áo Hạo Nguyệt kêu lên: "Ngươi muốn làm gì! Mau dừng tay!" Hạo Nguyệt lạnh lùng hừ nói: "Nàng cho rằng chút trò vặt này có thể gạt được ta? Ba lão gia hỏa kia bất quá là dùng kế điệu hổ ly sơn mà thôi, Huyết Phượng Hoàng nhất định còn ở trên đảo đúng không? Ta mặc dù không phá được tiên giới bình chướng, nhưng lại có thể nhấn chìm tòa phá đảo này vào trong biển! Ta không lấy được yêu lực của Huyết Phượng Hoàng vậy nhất định phải tiêu diệt nó, miễn sinh phiền phức cho ta!" Hai tay kéo mạnh lấy lụa mỏng, cả tòa Bồng Lai tiên đảo bị kéo rung "ầm ầm ầm ầm", tiên tử hoảng sợ đến nỗi yết hầu như sắp nhảy ra, nhưng trên mặt lại giả bộ mặc kệ nàng kéo, căn bản không ra sức ngăn cản nàng, nàng biết rõ Hạo Nguyệt trời sinh tính đa nghi, chỉ có làm vậy mới có thể giữ lại một tia cơ hội cho Bồng Lai đảo.

Quả nhiên, hồ yêu kia thấy nàng căn bản không toàn lực ngăn trở mình, giống như chỉ là ra vẻ kinh hoảng nhưng thật ra là đang trì hoãn thời gian, tâm tư không khỏi trầm xuống, thu lại dải lụa quấn trên đảo, kéo tiên tử tới trước mặt hỏi: "Ba lão già kia đi nơi nào? Có phải đi tìm viện binh rồi không?" Tiên tử nghiêng mặt sang một bên, lặng yên không lên tiếng. Hạo Nguyệt lại không khỏi cười lạnh: "Nàng không nói thật sao?" Bỗng nhiên vươn tay tóm lấy hồng kiếm, một kiếm chặt đứt gân tay phải Lâm Lang, tiên tử chỉ thấy đầu "Ông --" một tiếng, cơ hồ ngồi phịch trên đất, Hạo Nguyệt ôm nàng vào ngực nói: "Nàng còn không chịu nói?" Lâm Lang đau đến toàn thân run lên, nhưng vẫn cắn chặt răng hướng tiên tử nói: "Tốt lắm... Muội muội tốt... Tuyệt đối không được nói cho ả ta, ta bất quá... là chết thôi." Tiên tử đau lòng đến muốn khóc lớn một trận, mắt thấy Hạo Nguyệt lại giơ kiếm lên, nàng cuống quít quỳ xuống cầu xin nói: "Ngươi đừng tiếp tục tổn thương tỷ ấy nữa! Ta nói... Ta nói mà..." Hạo Nguyệt lúc này mới cười thu kiếm lại, đưa tay đỡ nàng dậy nói: "Chúng ta cũng xem như là đôi phu thê, nàng không cần nói với ta như vậy." Giúp tiên tử lau nước mắt lại nói: "Nói đi, ba lão gia hỏa kia mang Huyết Phượng Hoàng đi nơi nào rồi?" Tiên tử bất đắc dĩ quay đầu nhìn Lâm Lang, chỉ thấy nàng hận đến hai mắt đều sắp toát ra tia máu, cuối cùng vẫn chỉ tay về hướng Tây.

Hạo Nguyệt nhìn vào mắt tiên tử một lát, đoán nàng tuyệt sẽ không nói rõ ra, tính tình của nữ nhân này không phải nàng không biết, nàng ấy vốn không quả quyết như vậy, thế thì cũng không ngại cho nàng nếm thử chút đau khổ, để nàng minh bạch đến tột cùng cái gì là thức thời. Thế là, Hạo Nguyệt giả vờ tự nhủ: "Ngọc Tùng sơn Diệu Thủ Chân nhân? Được, vậy chúng ta lập tức đến đó." Vươn tay nắm cổ tay tiên tử và Lâm Lang biến thành một đạo yêu quang hướng Ngọc Tùng sơn ở phía Tây mà bay đi.