Huyết Phượng Kỳ Duyên

Chương 121: Tìm người [Trung]

Yêu quang tử hồng trong chớp mắt hạ xuống trước Ngọc Tùng sơn, một nhóm đệ tử thủ sơn cả kinh đồng loạt rút trường kiếm ra, đón đầu quát: "Kẻ nào dám tự tiện xông vào tiên sơn!" Chỉ thấy từ yêu quang hiện ra ba nữ tử, một hồng y nắm cổ tay hai nữ tử khác, vẻ mặt tràn ngập yêu dị, toàn thân tà khí tỏa ra bốn phía, một đám người xuất gia mặc dù trong tay cầm trường kiếm nhưng trong cổ họng không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, hai chân không tự chủ mà từ từ lui lại.

Một đôi tú mục của Hạo Nguyệt quét qua đám người, hỏi: "Vừa nãy có ba lão đầu nào bay qua chỗ các ngươi không?"

Nữ tử này chỉ mới liếc nhìn đã khiến đám người họ hạ khí thế hơn năm phần, bọn họ bất quá là đạo nhân mới tu hành mấy chục năm nào dám trả lời nàng? Đạo nhân dẫn đầu nhận ra hôm nay có khách không mời mà đến, lặng lẽ phân phó hai tên đạo nhân trẻ tuổi: "Nhanh, nhanh đi báo cho sư phụ!" Trong tay vẫn nắm chặt trường kiếm, mắt không dám chớp lấy một lần, hai tên tiểu đạo sĩ khẩn trương xoay người như sắp ngã chạy vội lên đại điện Ngọc Tùng sơn.

Hạo Nguyệt một đôi yêu đồng nhận ra làn bạch khí trên đầu Diệu Thủ Chân Nhân đang cấp tốc bay từ đỉnh Ngọc Tùng sơn xuống chân núi, lúc sắp đến sơn môn thì ngừng lại, trong chốc lát liền thấy một tên giống hệt "Diệu Thủ Chân Nhân" ra khỏi sơn môn, chúng đệ tử không phân rõ được thật giả, lập tức nằm rạp trên mặt đất hướng hắn bái: "Đệ tử khấu kiến sư phụ!" Hạo Nguyệt không khỏi cười ha hả, cười đến run rẩy, dáng dấp yểu điệu, có một số đạo nhân nhìn đăm đăm, trong ngực như nai con nhảy loạn.

Chỉ nghe Diệu Thủ Chân Nhân giả kia quát một tiếng chói tai: "Đồ hỗn trướng! Chẳng qua là hồ yêu mà làm mê đảo các ngươi đến quên bản tính thế hả!" Nhấc tay lần lượt đánh lên đầu mấy đệ tử dưới chân một thước, chúng đệ tử mặt đầy xấu hổ, không dám tiếp tục nhìn ba nàng kia nữa.

Hạo Nguyệt vẫn cười ha ha không ngừng, Diệu Thủ Chân Nhân giả không khỏi có chút thẹn quá thành giận, yên lặng nhìn nàng một lát, sau đó mới nói: "Yêu hoàng Hạo Nguyệt kia, Ngọc Tùng sơn ta không cừu không oán với ngươi, hôm nay vì sao ngươi lại đến trước sơn môn bọn ta?"

Hạo Nguyệt ngưng cười, mắt cũng không nhấc nói: "Ta lười nói nhảm với con rối như ngươi!" Tay phải tạo thành lan hoa chỉ bắn về phía hắn, đám người chỉ thấy một chùm tử quang "Xoẹt!" một cái xuyên qua thân thể Diệu Thủ Chân Nhân giả, bắn trúng một tảng sơn thạch nơi xa tan thành từng mảnh, làm cho Diệu Thủ Chân Nhân thật từ phía sau tảng đá phải phi thân nhảy ra.

"Con rùa rụt đầu nhà ngươi cuối cùng cũng chịu ra rồi à?" Hạo Nguyệt liếc xéo hắn lạnh lùng nói.

Nhìn thế thân bị đánh xuyên tim ngã trên mặt đất, khóe miệng Diệu Thủ Chân Nhân không tự chủ được co quắp, da mặt có hơi phiếm hồng, đường đường là một Tiên gia Chưởng môn, thế mà dùng thế thân giả thay thế mình nghênh địch, một đám đệ tử Ngọc Tùng sơn không khỏi hai mắt nhìn nhau, tự cảm thấy xấu mặt xấu mày.

Hạo Nguyệt vẫn lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi, ba lão gia hỏa trên Bồng Lai đảo có tới chỗ này không?" Diệu Thủ Chân Nhân tự biết không phải là đối thủ của hồ yêu kia, mặc dù không cam lòng mất hết mặt mũi , nhưng vẫn không dám tùy tiện chọc giận nàng, hắn là kẻ cẩn trọng, khác với những người trong tiên môn, mặt mũi gì cũng không quan trọng bằng tính mạng, im lặng nửa ngày đành phải đáp: "Phúc Lộc Thọ tam tiên chưa hề đến Ngọc Tùng sơn."

"Thật sao?" Hạo Nguyệt lại cố ý hỏi một tiếng, ánh mắt rơi vào trên mặt tiên tử, tiên tử không tự chủ được nghiêng mặt sang một bên.

"Môn hạ mấy trăm đệ tử của ta có thể làm chứng, ta lừa ngươi làm gì!" Ngữ khí của Diệu Thủ Chân Nhân dần dần có chút nóng nảy, bị hồ yêu kia nhiều lần 'leo lên trên đầu' nhưng hắn lại không có chút biện pháp nào, lúc này lại ở ngay trước mặt chúng đệ tử bị hỏi như thẩm vấn phạm nhân, ở đâu còn có nửa điểm dáng vẻ Chưởng môn? Coi như hắn là người cẩn trọng đi nữa cũng nuốt không trôi nhiều cục tức như vậy, lúc này không khỏi có phần tức giận xông lên đầu, hai tay nắm thành đấm.

"Nếu ngươi không nói láo thì chính là người vợ này của ta nói láo rồi?" Hạo Nguyệt cười khẽ nói, vừa dứt lời, "Xoẹt!" một tiếng cắt da thịt vang lên, đám người cả kinh đến lông tơ bắt đầu dựng ngược lên, hồ yêu kia đã cắt đứt gân chân phải của Lâm Lang, Bồng Lai tiên tử kém chút ngã ngồi trên đất, thật lâu mới lấy lại tinh thần, bổ nhào vào trước mặt Hạo Nguyệt khóc lớn mắng: "Ngươi là đồ khốn nạn! Ngươi muốn ta thế nào mới phải, tỷ ấy là người vô tội, ngươi tổn thương tỷ ấy làm gì!"

Hạo Nguyệt nắm cổ tay nàng nói: "Là nàng nói cho ta biết ba lão già kia tới Ngọc Tùng sơn thế mà người lại không ở nơi này, ta đương nhiên phải cho nàng chút giáo huấn, nhưng ta lại không nỡ làm đau nàng, cho nên chỉ có thể hạ thủ với nha đầu này, nếu nàng lại không chịu nói thật thì nàng ta sẽ phải chịu càng nhiều đau khổ, ta khuyên nàng vẫn nên thành thật nói ra đi."

Tiên tử chỉ khóc lắc đầu, cắn môi não bộ trở nên trống rỗng, giờ khắc này nàng đã không biết nên làm thế nào nữa, tiếp tục như vậy chỉ sợ Lâm Lang sẽ thành một phế nhân, sau khi Trác tỷ tỷ tỉnh lại nàng nên bàn giao với tỷ ấy thế nào đây?

"Tâm nhi! Tâm nhi!" Trong lòng Hạo Nguyệt lúc này cũng khó chịu cực độ, nếu không làm như vậy thì sao tra ra được nơi Huyết Phượng Hoàng đang ẩn náu? Bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, cần phải tìm đến chỗ Huyết Phượng Hoàng hút hết yêu lực của nàng ta rồi trừ khử mới thôi.

Hạo Nguyệt ôm sát nàng, dí sát mặt nàng dỗ dành nói: "Nàng vẫn nên nói thật đi, Huyết Phượng Hoàng rốt cục bị mang đến chỗ nào rồi? Nàng sớm nói ra đi, nàng cũng không muốn để nha đầu này lại tiếp tục chịu tội mà phải không?" Tiên tử bị nàng hỏi đến đầu óc quay cuồng, tình thế khó xử, vừa muốn nói lại thôi, mắt thấy đã sắp không giữ được bí mật, chợt nghe Diệu Thủ Chân Nhân lớn giọng nói: "Hạo Nguyệt! Ngươi đừng tiếp tục bức nữ tử kia nữa, ta nói thật cho ngươi biết vậy, ba vị tiên ông xác thực có tới Ngọc Tùng sơn, ở ngay trên đỉnh núi kia kìa."

Hạo Nguyệt nghe vậy có chút kinh ngạc, rõ ràng là tiên tử nói láo, cớ gì lão đạo sĩ này lại nói tam tiên thật sự tới Ngọc Tùng sơn? Kỳ thật nàng còn không biết, vừa rồi trong miệng nàng nói ra ba chữ "Huyết Phượng Hoàng" thì lập tức Diệu Thủ Chân Nhân đã đoán được nguyên lai nàng đến là vì Huyết Phượng Hoàng, trong lòng chợt hoảng hốt, vạn nhất để cho hồ yêu kia đoạt được yêu lực của Huyết Phượng Hoàng trước thì chẳng phải còn làm càn hơn nữa sao? Trong lòng không khỏi hiện lên ý niệm hung ác, cố ý đi một nước này.

Hạo Nguyệt thuận theo ngón tay Diệu Thủ Chân Nhân mà quan sát, chỉ thấy ở một chỗ trên đỉnh núi phương xa quả nhiên có ba chùm tiên quang nhàn nhạt, Hạo Nguyệt đảo tròn mắt, trên mặt lại không khỏi hiện lên một nụ cười, cố ý nói: "Quả thật là tam tiên, hóa ra là ta trách lầm tiên tử."

Đỡ tiên tử dậy lại hôn một cái lên mặt nàng nói: "Tiên tử chớ trách ta nhé, đợi ta đi tìm ba lão gia hỏa kia rồi sẽ về bồi tội với nàng, nàng cùng nha đầu này cứ đứng ở đây chờ ta một lát, ta sẽ trở về nhanh thôi." Nói xong, nàng xoay người ở trên đất vẽ một vòng tròn, giam tiên tử và Lâm Lang ở bên trong, lúc này mới hóa thành yêu quang theo Diệu Thủ Chân Nhân bay đến chỗ ngọn núi.

Bồng Lai tiên tử yên lặng quan sát chỗ kia, trực giác của nàng rõ ràng cảm thấy vừa rồi tuyệt đối không có đỉnh núi nào, tại sao chớp mắt liền hiện ra thêm mấy ngọn núi? Chẳng lẽ... là đạo thuật gì đó huyễn hóa thành bẫy rập hay sao? Đột nhiên, trong đầu nàng hiện lên một tia linh quang, thân thể không khỏi rùng mình một cái, không xong! Nàng thiếu chút liền quên mất, trấn sơn chi bảo của Ngọc Tùng sơn là một bảo vật tên là "Triêu Nguyên Nghênh Tiên Đồ", bức tiên đồ này có thể tùy tâm mà biến, tiến vào trong bức họa cho dù là tiên, thần, người, ma bất kể đạo cao thâm thế nào đều sẽ bị hút đi ba hồn bảy phách, nhục thân hóa thành bột phấn, vậy Hạo Nguyệt chẳng phải là...

Tiên tử cả kinh toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, liều mạng hướng phương xa kêu to: "Hạo Nguyệt —— đừng đi qua! Đó là cái bẫy!" Nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng oan gia kia nữa! Chỉ thấy tiên quang trên đỉnh núi ở phương xa càng ngày càng sáng, trong lòng nàng lo lắng vạn phần, một đôi thu thủy khẩn cấp trông ngóng, qua gần nửa canh giờ, đột nhiên, phương xa dấy lên một ánh lửa ngút trời, ngọn núi do tiên thuật huyễn hóa sụp đổ, trong nháy mắt bị đốt thành than, một quả hỏa cầu nhằm hướng sơn môn phóng nhanh đến, Bồng Lai tiên tử thấy rõ ràng đó là lửa trên người Diệu Thủ Chân Nhân, lại thấy sau lưng một đạo tử quang đúng lúc đâm vào hắn, Diệu Thủ Chân Nhân từ không trung rơi xuống mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy thì ngực liền bị Hạo Nguyệt đạp một cước, cười nhẹ nhàng nói: "Ta thật muốn đặc biệt cảm tạ ngươi, một đám đông hồn phách tiên-nhân-thần-ma trong bức họa kia đã giúp ta tăng không ít công lực."

Ngẩng đầu nhìn tiên tử lại nói: "Về sau ta hút tinh nguyên của người đại khái có thể không cần tiếp tục dùng loại phương pháp kia nữa." Chỉ thấy bạch quang sau lưng nàng lóe lên, phần đuôi trĩ vĩ hóa thành một cây cương châm dài nhọn, đám người nhìn thấy hết mực sợ hãi, Diệu Thủ Chân Nhân cơ hồ bị dọa đến ngất, mắt thấy cây châm kia đâm xuống đỉnh đầu Diệu Thủ Chân Nhân, Bồng Lai tiên tử bất chợt che mắt không đành lòng tiếp tục nhìn, bên tai vang lên tiếng gào tê tâm liệt phế, trôi qua hồi lâu, tiếng gào rốt cuộc dần ngừng lại, tiên tử lo sợ dời tay ra, thì thấy Diệu Thủ Chân Nhân đã biến thành một bộ thi thể héo úa, Hạo Nguyệt lóe lên bay đến trước mặt nàng không cho nàng nhìn tiếp, ôm lấy tiên tử kéo cổ tay Lâm Lang điều khiển yêu phong rời khỏi Ngọc Tùng sơn.

Mới bay đến giữa không trung yêu phong nhưng lại từ từ dừng lại giữa đường, Bồng Lai tiên tử hất tay Hạo Nguyệt ra khóc mắng: "Đừng chạm vào ta! Đồ yêu vật!" Hạo Nguyệt yên lặng nhìn nàng, tâm bị xé đến đau đớn, một tiếng "yêu vật" đơn giản này so với việc bị vạn tiễn xuyên tim còn khiến nàng thống khổ hơn, cho tới bây giờ không hề nghĩ mình cũng có lúc chân tay luống cuống thế này, nhìn một đôi mắt đẫm lệ của nàng, muốn thay nàng lau đi nước mắt, tay nâng lên rồi cũng không dám hạ xuống, nếu... nếu nàng thật sự ghét mình thì phải làm sao đây?

"Tâm nhi..." Hạo Nguyệt nhịn không được gọi nàng một tiếng.

"Đừng gọi tên ta!" Tiên tử bịt chặt lỗ tay, trong mắt không tự chủ được rơi nước mắt, thanh âm lại tàn nhẫn nói: "Ta đúng là bị mù rồi, lại đi yêu một yêu vật mất trí như ngươi! Khó trách người ta nói hồ yêu đều là hạng dâm tà, trước không tin là do ta không biết trời cao đất rộng... Là do ta si tâm vọng tưởng... Ta thế mà lại nghĩ rằng dựa vào bản thân là có thể khiến ngươi không còn làm chuyện xấu, trở thành người tốt... Ta thật đúng là đồ ngu ngốc... Hồ yêu vẫn là hồ yêu, sao có thể vì một nữ tử mà hoàn lương vi thiện? Cơ Hồng Ngọc... Trước kia ta cho là ngươi và những hồ yêu khác rất khác nhau, ngoài mặt thì ngươi lạnh lùng, không tùy tiện tin tưởng người, nhưng tâm của ngươi rõ ràng là người tốt, coi như ngươi biến thành Yêu hoàng Hạo Nguyệt như lúc này ta vẫn tin tưởng ngươi, nhưng rồi kết quả thì sao... Ta giúp ngươi giải trừ gông cùm xiềng xích cho Huyết Phượng Hoàng, trơ mắt nhìn ngươi làm đủ trò xấu, vì ngươi ta tình nguyện trả giá mọi thứ, nhưng ngươi lại biến ta thành kẻ đệ nhất đại tội giữa thiên địa này!"

Nước mắt bất tri bất giác rơi tí tách khỏi mi mắt, nguyên lai mình cũng sẽ đau lòng đến như vậy, Hạo Nguyệt khẽ sụt sùi khóc, nàng không biết nên nói rõ mọi thứ với tiên tử như thế nào, làm sao mà nàng không yêu tiên tử như vậy chứ? Chỉ có điều... tất cả kế hoạch này nàng không cách nào nói thẳng ra với tiên tử, hít một hơi thật sâu, Hạo Nguyệt nhàn nhạt nói với nàng: "Tóm lại... Ta làm những điều này không vì riêng mình, nàng và Linh Nhi là tất cả với ta, vì các người... dù ta hồn phi phách tán, tan xương nát thịt cũng không hề gì." Xoay người xách Lâm Lang lên, nhìn vào mắt tiên tử lại hỏi: "Ta hỏi nàng một lần nữa, Huyết Phượng Hoàng rốt cuộc ở đâu?"

Tiên tử thấy nàng vẫn chấp mê bất ngộ, chậm rãi lắc đầu, lui từng bước một, nửa ngày không nói, mắt thấy Hạo Nguyệt tiếp tục từ từ nâng thanh hồng kiếm lên, tiên tử rốt cục nhịn không được đang muốn mở miệng, lại nghe Lâm Lang giãy giụa, cắn răng nói: "Thủy Tâm không phải... không phải vừa mới chỉ cho ngươi sao! Đúng... đúng là chạy hướng Tây rồi!" Tiên tử trong mắt đầy lo lắng, Lâm Lang nhìn thẳng nàng, ánh mắt kia rõ ràng bảo là nàng hãy yên tâm đi, có mình bên cạnh, Hạo Nguyệt nhìn thấy trong mắt lại không nói ra, nắm cổ tay hai người lại nhanh chóng bay theo hướng Tây.