Địch Sát Thần không còn cách nào khác, biết là có chuyện không ổn nhưng hắn vẫn phải nghe theo lời của Từ Lâm.
Hắn bước đến bên hồ, nhẹ nhàng đạp chân xuống. Chân hắn chạm nhẹ khiến mặt hồ rung động, khói từ mặt hồ bốc lên như tô điểm cho đôi chân trần của Địch Sát Thần.
“Sát Thần! Qua đây bóp vai cho ta” Từ Lâm nhìn Địch Sát Thần vừa nói vừa khoắt tay ra hiệu cho Địch Sát Thần đến. Địch Sát Thần hiểu ý, hắn đi ra sau, đứng đó nhẹ nhàng bóp vai cho Từ Lâm.
“Sát Thần! Cậu biết không, từ lâu ta đã có một cảm tình đặc biệt với những đứa trẻ như cậu”
Nghe Từ Lâm nói, Địch Sát Thần vẫn không có biểu hiện gì lạ, hắn vẫn từ tốn nhẹ nhàng bóp vai cho Từ Lâm.
“Nếu cậu phục vụ tốt cho ta, cả đời cậu sẽ sống trong sung sướng”
“Ta không cần cậu làm gì nhiều, chỉ cần thỏa mãn ham muốn cho ta là được”
Nói rồi, Từ Lâm quay lại vuốt nhẹ đôi má trắng trẻo của Địch Sát Thần. Tay hắn lướt qua một bên má, nâng cằm của Địch Sát Thần lên rồi nói:
“Khuôn mặt này, quả thực rất hoàn hảo”
Địch Sát Thần không làm gì, mặt hắn vẫn giữ một biểu cảm lạnh lùng, không hề có chút sợ hãi.
Được một lúc sau, Từ Lâm cầm lấy tay Địch Sát Thần rồi kéo xuống phần thân dưới, theo phản xạ Địch Sát Thần rụt tay lại.
Thấy Địch Sát Thần có ý kháng cự, Từ Lâm lại càng hứng thú. Hắn nhào đến cố ôm lấy Địch Sát Thần nhưng sự nhanh nhẹn của Địch Sát Thần đã thắng, hắn luồn qua người Từ Lâm rồi né được.
Từ Lâm nở một nụ cười nham hiểm, đôi mắt hắn hướng về phía Địch Sát Thần rồi nói:
“Ngoan nào! Nếu ngươi ngoan, ta sẽ cho ngươi tất cả, nhanh chiều ta đi nào!”
Địch Sát Thần không nói gì, hai tay hắn siết chặt lại rồi nhìn Từ Lâm với ánh mắt đầy sự căm thù.
Cũng đúng thôi, một kẻ đưa hắn từ nơi tối tăm vực dậy, cho hắn cảm nhận được một chút ánh sáng của hy vọng bây giờ lại hóa ác quỷ thì sao hắn có thể không căm thù cho được.
Ban đầu Địch Sát Thần còn tưởng rằng Từ Lâm chính là ân nhân cứu rỗi cho cuộc đời hắn nhưng hắn đã nhầm, hắn chính là ác quỷ đội lốt người.
Bây giờ Địch Sát Thần hiểu vì sao Triệu Văn Quang lại muốn hắn rời khỏi đây như vậy, Địch Sát Thần nhớ lại những vết thương trên người Triệu Văn Quang, chắc chắn là đến từ kẻ ác ma này.
Quả thực nhìn hành động lẫn ngoại hình của Từ Lâm chẳng có vẻ gì là độc ác cả. Khuôn mặt hắn lúc mới gặp tạo cho Địch Sát Thần một cảm giác thật sự an tâm, thêm hành động cưu mang hắn khiến bản năng phòng vệ trong Địch Sát Thần đã mất.
Địch Sát Thần đứng đó nghĩ lại những điều trên, hắn cảm thấy thực sự quá ngu muội khi đánh giá một con người chỉ vì ngoại hình và hành động xảy ra trước mắt. Hắn đâu biết rằng hành động nhất thời kia với khuôn mặt đó chỉ để lừa người mà thôi.
Nhìn Địch Sát Thần, Từ Lâm càng thích thú hơn, hắn như một con hổ đang vui vẻ với một chú nai tơ ngơ ngác. Một người tránh né, một người đuổi bắt dưới hồ, cảnh tượng như thể hai đôi uyên ương đang vui vẻ chơi đùa vậy.
Nhưng Địch Sát Thần không nghĩ vậy, trong mắt hắn, Từ Lâm bây giờ chính là kẻ thù. Tuy sức lực của Địch Sát Thần không bằng Từ Lâm, nhưng sự nhanh nhẹn đối với hắn thì quá thừa khiến Từ Lâm nôn nóng.
Một lúc sau Từ Lâm tức giận, hắn đứng dậy, cả cơ thể trần truồng của Từ Lâm lao đến ôm lấy Địch Sát Thần khiến hắn không thể tránh né được.
Địch Sát Thần vùng vẫy, hắn hét lên nhưng không có ai để ý, mà nếu có để ý thì cũng chả có ai vào đây giúp hắn tránh khỏi kẻ biến thái này.
Trong chốc lát, sát ý trong người Địch Sát Thần nổi lên, hắn cào cấu, cắn xé khiến cho Từ Lâm đau đớn mà thả hắn ra.
Lần này cơn tức giận của Từ Lâm đã lên đến đỉnh điểm, hắn lại lao vào túm lấy cổ của Địch Sát Thần rồi đè đầu hắn xuống nước. Cứ một lúc hắn lại lôi đầu Địch Sát Thần lên để hít thở một chút rồi lại đè xuống, ý muốn Địch Sát Thần sợ mà phục vụ hắn, vừa hành hạ Địch Sát Thần, hắn vừa nói:
“Tại sao ngươi không phục vụ ta, những đứa khác khi ta dùng thủ đoạn này đều tự nguyện phục vụ ta, nhưng tại sao ngươi không giống những đứa trẻ kia?”
Khác với những người khác, Địch Sát Thần rất nhạy cảm. Tuy Từ Lâm đem cho hắn cảm giác được cưu mang nhưng những kẻ khác thì không. Hắn biết rằng bọn người ở thế giới này đều hành động vì một thứ gì đó, chỉ cần thứ đó đem lại lợi ích chúng sẽ làm hết tất cả. Ai biết được chủ nhân thiện lành nhưng những người làm kia thì sao?
Đến lúc vào căn phòng này, Địch Sát Thần biết được mục đích của Từ Lâm, bản năng sinh tồn trong hắn trỗi dậy. Hắn nhớ lại lời của ông hắn rằng chỉ phục tùng kẻ nào đem lại cho hắn cảm giác an toàn. Lời nói đó cộng thêm bản năng sinh tồn của hắn khiến Địch Sát Thần có ý muốn phản kháng lại.
Phản kháng thì có nhưng sức lực có hạn, dần dần, Địch Sát Thần kiệt sức, hắn không thể tiếp tục phản kháng được nữa. Thấy vậy, Từ Lâm không hành hạ Địch Sát Thần nữa, hắn cầm tay của Địch Sát Thần lên rồi bắt đầu hôn hít.
Từ tay, Từ Lâm hôn lên dần đến cổ, nhưng bất chợt đôi mắt hắn lóe lên, hắn như nhận ra được điều gì đó.
Chưa kịp để Từ Lâm phản ứng, một vật bay đến từ phía sau lưng hắn nhưng Từ Lâm nhanh nhẹn né kịp, vật kia không khiến hắn bị gì.
Từ Lâm quay đầu nhìn lại, Triệu Văn Quang run rẩy ở đó, trên tay hắn cầm chặt thanh gỗ đang nhìn hắn với một khuôn mặt tức giận:
“Ta sẽ giải thoát những đứa trẻ này, sẽ không ai phải giống ta nữa!”
Nói xong, hắn tiếp tục vung cây gậy lên nhắm vào đầu Từ Lâm mà đánh, nhưng Từ Lâm đâu có sợ hãi, hắn túm lấy cây gậy rồi kéo Văn Quang xuống, khuôn mặt bỉ ổi của hắn cười lên vẻ sung sướng.
“Một lúc có hai người phục vụ, hôm nay chính là ngày vui của ta!”
Nhưng chưa nói hết câu, Địch Sát Thần đã cho hắn một đạp vào hạ bộ khiến hắn ôm bụng đau nhói.
Nhân cơ hội, Triệu Văn Quang kéo Địch Sát Thần mong chạy trốn khỏi đây.
Từ Lâm hét lên, người từ bên ngoài ầm ầm lao vào đuổi theo hai đứa trẻ.
Biết là không thể thoát khỏi đây, Triệu Văn Quang đưa cho Địch Sát Thần một vật quấn trong tờ giấy rồi đẩy Địch Sát Thần bay qua cửa sổ rơi xuống bên dưới.
Địch Sát Thần bò dậy, hắn dùng hết sức lực chạy thật nhanh trốn khỏi chỗ này, đôi mắt hắn nhìn lại thấy Triệu Văn Quang đang bị đánh cho tơi bời, đôi tay hắn không ngừng giữ chặt kẻ kia mong có thời gian cho Địch Sát Thần chạy trốn.
Vài ngày sau, xác Triệu Văn Quang được tìm thấy, cả người hắn nát tươm không còn nhận dạng được nữa.
Địch Sát Thần nhìn thấy vết bớt hình hoa đào trên tay cái xác kia mà nhận dạng được đó chính là Triệu Văn Quang, vết bớt mà hắn từng vô tình nhìn thấy lúc trước.
Lúc này, Địch Sát Thần mở miếng giấy mà Triệu Văn Quang đã đưa cho hắn, trong đó chỉ viết hai chữ:
“Trả thù”
Địch Sát Thần vứt miếng giấy kia đi, đeo chiếc ngọc bội mà Triệu Văn Quang bọc bên trong lên ngang hông, ánh mắt hắn ánh lên một nỗi hận, một nỗi hận đến cực hạn.
Hết chương 14.