Mang trong mình một nỗi hận nhưng bây giờ Địch Sát Thần có thể làm gì?
Giết người? Hắn có thể làm được, nhưng giết bằng cách nào thì hắn hoàn toàn không nghĩ ra.
Một đứa nhóc mười tuổi thì làm gì được một thương gia nổi tiếng cả một vùng cơ chứ?
Nghĩ tới đây, Địch Sát Thần không khỏi phiền muộn. Cuộc đời là vậy, kẻ yếu bao giờ cũng phải chịu thua thiệt, đến bây giờ Địch Sát Thần đã hiểu hết phần nào. Hắn bước từng bước nặng trĩu trên con đường nhỏ kia, chiếc ngọc bội bên hông lắc lư theo từng bước.
Nhìn kỹ hơn vào chiếc ngọc bội, bên trong có khắc một chữ Triệu. Hình như đây là một vật rất quan trọng của Triệu Văn Quang thì phải.
Trước khi chết, Triệu Văn Quang đưa miếng ngọc này cho Địch Sát Thần nhằm mục đích gì hắn không biết, chữ trên giấy lúc trước bọc miếng ngọc này hắn cũng không đọc được, bây giờ chỉ có thể mang nó bên người mà thôi.
Địch Sát Thần quay trở lại cuộc sống trước kia hắn từng có. Hằng ngày ăn ngủ ngoài đường, xin được gì thì hắn ăn nấy, không xin được thì hắn trộm cướp, tìm đủ mọi cách để sinh tồn trong cái xã hội khắc nghiệt này.
Từ Lâm không ngừng cho người đi tìm kiếm tung tích Địch Sát Thần, với hắn mà nói thì Địch Sát Thần như một đồ vật vậy. Một đồ vật mà hắn đã đánh mất thì chắc chắn hắn phải tìm lại bằng mọi giá.
Bảy ngày sau, tại một nơi ở rất xa Đông Kinh, nơi này đã từng là một khu chợ sầm uất, nhưng không biết một lý do nào đó nay chợ đã không còn hoạt động nữa.
Địch Sát Thần ngồi co ro ở một góc xó, tay hắn cầm một thứ gì giống như một miếng thịt đã lấm bùn đất, thứ mà hắn vừa mới cướp được từ một con chó của nhà phú hộ kia.
Hắn im lặng, đôi mắt ngó nghiêng như thể đang lẩn trốn.
Bất chợt phía sau hắn, một cánh tay lực lưỡng tóm lấy cổ Địch Sát Thần bóp mạnh rồi nâng lên, kèm theo đó là một giọng nói ồm ồm kinh dị:
“Bắt được mày rồi nhóc con, dám giết công tử nhà ta sao?”
Thì ra con chó kia là một giống chó đắt tiền của một nhà phú hộ giàu có, chúng coi nó như con cưng. Người làm nhà đó phải gọi nó là công tử, nghe tên mới oách làm sao, nhìn vào con chó chắc nhắn nhiều người như Địch Sát Thần ao ước muốn giống như vậy.
Sau khi trộm đồ ăn từ con chó kia, Địch Sát Thần bị nó cấu xé khiến thương tích đầy mình, không có cách nào khác, hắn đành phải giết con chó kia. Nhưng hành động của Địch Sát Thần bị một nữ nhân là chủ của con chó này nhìn thấy, liền cho gia đinh đuổi đánh, bất cứ giá nào cũng phải đưa mạng Địch Sát Thần về cho nữ nhân kia.
Lúc này, Địch Sát Thần vùng vẫy nhưng sức của hắn làm sao bằng được tên gia đinh có thân hình vạm vỡ kia chứ. Hắn dần buông xuôi, cả người hắn kiệt sức, đôi mắt dần nhắm lại.
Bỗng!
Một thanh kiếm sắc lẻn từ đâu bay đến găm thẳng vào đầu tên gia đinh kia khiến hắn gục xuống, máu từ trên trán đổ xuống như suối. Ngáp ngáp vài cái, hắn tắt thở.
Địch Sát Thần lôi cánh tay nặng trĩu của kẻ kia ra, miệng hắn không ngừng thở ra những hơi thở nặng nhọc.
Một người đàn ông mặc trang phục như một kiếm khách bước đến, nhẹ nhàng rút thanh kiếm trên đầu kẻ kia ra rồi chĩa vào mặt Địch Sát Thần hỏi:
“Ngọc bội kia ngươi lấy đâu ra?”
Địch Sát Thần ngơ ngác, nhất thời hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông đó hướng cây kiếm về chiếc ngọc bội đeo bên hông của Địch Sát Thần, trong chốc lát hắn hiểu được khẽ nói:
“Cái này của một người bằng hữu cho ta.”
“Có phải là người có vết bớt hình hoa đào trên cánh tay trái?”
“Đúng vậy.”
Nghe vậy, người đàn ông đó lôi Địch Sát Thần đứng dậy rồi nói:
“Đưa ta đi gặp người đó.”
Địch Sát Thần lắc đầu, đôi mắt hắn khẽ đượm buồn không nói gì cũng không hề di chuyển.
“Ngươi sao thế?” Người kia hỏi
“Người đã không còn nữa.”
Người kia liền cầm lấy cổ Địch Sát Thần, áp sát mặt lại rồi hét lớn:
“Ngươi nói gì?”
Địch Sát Thần mở miệng ra, khó khăn lắm hắn mới thốt lên được:
“Người… đã chết… rồi.”
Đôi mắt người đó dần trĩu nặng, hắn thả Địch Sát Thần ra rồi hỏi tiếp:
“Là bệnh chết hay có người hại?”
“Có người hại chết.”
Nghe Địch Sát Thần nói xong, người kiếm khách giật lấy ngọc bội đang đeo trên hông Địch Sát Thần, xoay một cái, ngọc bội mở ra, bên trong chứa một tờ giấy nhỏ ghi gì đó. Xem xong, kiếm khách kia liền nói:
“Dẫn ta đi gặp hắn.”
Tại Từ gia, nhà của Từ Lâm.
Đã mấy ngày trôi qua nhưng chỉ một tin tức về Địch Sát Thần cũng không có, hắn ngồi trên bàn cau có mắng chửi những người kia thậm tệ.
Bỗng từ bên ngoài, một gia đinh trên mặt hớn hở chạy đến báo tin:
“Báo chủ nhân, có người dẫn Địch Sát Thần đến”
Nghe vậy, Từ Lâm hớn hở đứng dậy, nhanh chóng đi theo tên gia đinh ra ngoài.
Bên ngoài, một người đàn ông đeo một thanh kiếm sau lưng, trên tay nhấc đứa nhóc tầm mười tuổi đang nhẹ nhàng đi tới.
Từ Lâm nhanh chóng chạy đến, dùng một tay bóp hai má Địch Sát Thần rồi nâng lên nhìn. Sau khi đã xác định được đây chính là Địch Sát Thần, hắn vui mừng nhảy nhót, khuôn mặt đâu còn hiền hòa mà lộ rõ bản tính dâm tà từ lâu hắn đã giấu kín.
Rồi hắn nhìn qua người kiếm khách kia rồi hỏi:
“Bây giờ ngươi muốn ta thưởng gì?”
Người đó lạnh lùng, mặt không biểu cảm nói:
“Ta chỉ muốn hỏi một điều, tên ngươi là gì?”
Nghe vậy, Từ Lâm ngạc nhiên, giống như nghe nhầm, hắn hỏi lại:
“Chỉ muốn hỏi tên ta thôi sao? Không muốn gì khác nữa?”
Người đó khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm. Thấy vậy, Từ Lâm hớn hở lên tiếng:
“Ta là Từ Lâm, người…”
Chưa kịp nói tiếp, đầu hắn đã bị kiếm khách kia một chém đứt lìa.
Chưa kịp để những người khác định thần, từng đường kiếm trên tay kiếm khách đó tung ra chém bay đầu thuộc hạ của Từ Lâm.
Máu chảy thành dòng, xác chất thành đống, cả Từ gia bị nhuộm đỏ, mùi máu nồng nặc xộc lên bay thẳng đến tận trời xanh.
Một tay chém giết, một tay vẫn giữ chặt Địch Sát Thần nhưng tốc độ của người này thật sự kinh khủng. Mỗi kiếm chém ra, không thừa không thiếu, từng mạng người lần lượt đổ xuống. Trên dưới Từ gia đã không còn một bóng người.
Địch Sát Thần nhìn thấy cảnh tượng này, lúc đầu hắn có chút thương xót cho những người vô tội kia. Nhưng sau đó, hắn nhận ra rằng cái chết đối với những người này quả thực là một sự giải thoát. Nếu sau khi chủ nhân chết, những người này sẽ bị bán đi cho những kẻ buôn người, rơi vào tay bọn chúng thì thà rằng chết đi còn sướng gấp vạn lần.
Hắn nhìn thấy đầu của những kẻ đuổi đánh hắn và Triệu Văn Quang, nhìn thấy đầu của Sài quản gia rơi xuống. Trong lòng Địch Sát Thần như vứt đi được một nỗi oán hận cực độ.
Sảng khoái, sảng khoái.
Sau khi tàn sát hết trên dưới Từ gia, kiếm khách kia dẫn theo Địch Sát Thần rời đi.
Kiếm khách này có tên là Triệu Văn Nhạc, là kiếm khách số một của miền Nam, Đàng Trong Đại Việt.
Lúc mở miếng ngọc bội kia ra, bên trong có một tờ giấy nhỏ, một bên viết chữ “Tử”, một bên viết chữ “Từ Lâm”.
Chỉ cần nhìn vào, Triệu Văn Nhạc đã biết được kẻ đã hại chết Triệu Văn Quang - con trai của hắn có tên là Từ Lâm.
Trước kia, lúc mới sinh ra, Triệu Văn Quang đã mắc một căn bệnh lạ. Những người bị bệnh này, tròn mười sáu tuổi đều sẽ chết. Triệu Văn Nhạc đem con đi khắp nơi chữa bệnh nhưng ai cũng lắc đầu bó tay.
Đến một ngày, lúc Triệu Văn Quang mười tuổi, hắn cùng cha lẫn một người em gái song sinh đang trên đường đi tìm thầy lang chữa bệnh. Đến một ngôi làng xa xôi hẻo lánh, hắn bị một đám người lừa bắt đi mất.
Triệu Văn Nhạc tìm kiếm con trai đến nay ròng rã cũng đã gần sáu năm, khi đặt chân đến đây cũng là lúc con trai hắn gần tròn mười sáu tuổi. Biết rằng nếu có gặp, chắc chắn Triệu Văn Quang cũng sẽ chết, nhưng hắn vẫn ngày đêm đi tìm, mong sao kỳ tích xảy ra, không thì nhìn thấy xác con lần cuối cũng thỏa lòng.
Đến hôm gặp được Địch Sát Thần, Triệu Văn Nhạc mới nắm được tung tích của con, nhưng đã quá muộn, con hắn đã chết.
Địch Sát Thần dẫn Triệu Văn Nhạc đến chỗ xác của Triệu Văn Quang. Từ lúc nhìn thấy đến nay, Địch Sát Thần không thể mang Triệu Văn Quang đi chôn cất tử tế, bởi vì hắn biết rằng đám người của Từ Lâm luôn chực chờ hắn đến.
Triệu Văn Nhạc chôn cất đứa con cùng với miếng ngọc bội, xong xuôi hắn dẫn theo Địch Sát Thần trở về phương Nam.
Hết chương 15.