Bằng trực giác của một cảnh sát, tôi nhanh chóng mặc quần áo, cầm chiếc côn ở đầu giường và mở cửa phòng ngủ.
Tôi không bước ra ngoài ngay mà đứng nghe ngóng một lát, tới khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa."Ai đấy?" Tôi lớn tiếng hỏi."Cậu Lục, tôi là Lão Trương ở phòng bảo vệ đây." Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi thở phào nhẹ nhõm.Lão Trương là bảo vệ của khu này. Thấy tôi mặc đồng phục cảnh sát, các bảo vệ rất hay chào hỏi tôi, khi rảnh rỗi, tôi cũng dừng lại nói chuyện với họ về tình hình trị an của khu nhà.Hôm nay đến ca trực của Lão Trương. Lúc nãy về, tôi gặp ông ấy đang đứng hút thuốc và có chào một câu.Tôi bật điện phòng khách, đi ra cửa, nhòm qua mắt mèo xác nhận lại lần nữa. Bên ngoài đúng là Lão Trương, và chỉ một mình ông ấy. Tôi hỏi ông ấy đã muộn rồi còn có chuyện gì, ông ấy giơ một chiếc hộp lên, bảo tôi có bưu phẩm vừa chuyển đến chiều nay.Nghe vậy, tôi liền mở cửa. Lão Trương đưa chiếc hộp cho tôi, bảo: "Trên đó chỉ ghi địa chỉ và tên người nhận, không có số điện thoại nên không làm cách nào gọi cho cậu được. Tôi già lẩm cẩm, vừa rồi cậu đi qua mà không nhớ, đến khi hút xong điếu thuốc về phòng bảo vệ mới sực nhớ ra nên phải đưa cho cậu ngay. Tôi chỉ dám gõ cửa khẽ, nếu cậu chưa ngủ thì chắc chắn nghe thấy, còn nếu đã ngủ rồi thì sáng mai tôi lại mang lên."Nói xong, Lão Trương đi tuần tra các tòa nhà. Tôi về phòng, đặt chiếc hộp lên bàn đọc sách, nhìn nó với cảm giác không lành.Gần đây tôi không hề đặt mua thứ gì trên mạng, bạn bè biết địa chỉ của tôi thì chẳng có mấy người, tin rằng vật này không phải do họ gửi.Càng nghĩ càng bế tắc, tôi quyết lấy hết can đảm mở chiếc hộp ra. Cùng lắm là bom, sống chết có số!Sau khi bóc lớp giấy, tôi thấy một chiếc hộp gỗ. Bên trong hộp là một mô hình ô tô màu đen. Vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay, đó là một chiếc Jetta. Mí mắt tôi giật không ngừng. Tôi vội vã cầm chiếc ô tô lên. Mô hình này làm rất tỉ mỉ, đầy đủ cả biến số xe.Mặt tôi lập tức biến sắc, biển số này... giống hệt biển số xe của Hồ Viễn!Hình như trong xe còn có gì đó, tôi đưa lại gần hơn để nhìn cho kĩ. Tôi thoáng giật mình, tay run lẩy bẩy. Bên trong có hai hình nhân, ngồi ở ghế lái là một phụ nữ sắc mặt trắng nhợt, hai mắt đỏ ngầu, còn người đàn ông ở ghế phụ lái thì khắp mặt toàn một màu đỏ đậm.Đây rõ ràng là hình ảnh Hồ Viễn và Tần Hiểu Mai khi gặp tai nạn.Sau cơn kinh hãi, tôi lấy lại bình tĩnh, nghiên cứu thật kĩ chiếc xe mô hình thì không còn phát hiện điểm nào nữa. Tôi đặt nó vào chiếc hộp gỗ, định ngày mai đưa cho anh Điên xem. Lúc này, tôi mới phát hiện dưới đáy hộp có một phong thư bằng giấy xi măng.Phong thư không dán, tôi lôi từ bên trong ra một tờ giấy ghi hai dòng chữ: Điều tra án oan, lấy mạng bồi hoàn.Hàng chữ viết tay, nét bút vững chãi và có lực.Thông điệp mà bưu phẩm này gửi gắm đã quá rõ ràng. Bất chấp đêm hôm khuya khoắt, tôi lập tức gọi điện cho anh Điên. Hình như anh vẫn chưa ngủ nên vừa gọi đã bắt máy ngay. Nghe tôi thuật lại sự việc, anh liền bảo tôi lập tức mang chiếc hộp đến Đại đội.Hôm nay không phải ca trực của tổ chúng tôi, nhưng anh Điên vẫn còn ở Đại đội để chờ kết quả một hạng mục xét nghiệm. Anh gọi tôi đên nói chuyện cụ thể.Tôi đi thẳng tới văn phòng anh Điên, không ngờ Thần Côn cũng ở đó. Sau khi chào hỏi, ánh mắt hai người họ dồn vào chiếc hộp trên tay tôi. Không làm mất thì giờ, tôi nhanh chóng lấy chiếc ô tô mô hình và bức thư ra.Anh Điên cầm bức thư lên, nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên đó, dường như đang cố nhận diện nét chữ. Thần Côn ngắm nghía chiếc ô tô một hồi rồi lên tiếng: "Trên mặt người đàn ông này... có máu!"Tôi vốn dĩ vẫn tưởng thứ màu đỏ đậm đó là màu vẽ, giờ nghe Thần Côn nói vậy, liền cầm lấy chiếc xe, đưa lên ngửi: đúng là có mùi tanh của máu thật."Vừa hay có bác sĩ pháp y ở đây, bảo anh ta lấy mẫu đưa đi xét nghiệm xem." Anh Điên lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi bức thư. Thần Côn hỏi nhỏ tôi: "Lục Dương, cậu tin có quỷ thần không?"Tôi liếc một cái về phía anh Điên, nghĩ xem nên trả lời ra sao, rồi đáp: "Anh Thân, vụ này rõ ràng là có người đang giở trò. Chẳng lẽ ma quỷ cũng biết gửi bưu phẩm?""Quỷ thần có gì mà không làm được, huống chi là gửi cái bưu phẩm cỏn con? Điều tôi thấy khó hiểu là sao con quỷ đó lại chỉ gửi cho mình cậu? Đây là một lời tiên tri chết chóc đấy!" Mặt Thần Côn trông rất cổ quái.Anh ta nói không sai, từ tờ vận đơn dán trên bưu phẩm có thể thấy, thời gian gửi hàng đi là buổi chiều hôm xảy ra tai nạn. Rõ ràng nó đã dự báo trước cái chết của Hồ Viễn, ngay cả hiện trường cũng dựng lại gần như y hệt.Điều này có thể hiểu là sự thách thức của hung thủ, nhưng vì sao lại gửi cho tôi?"Thần Côn, đừng có đầu độc Lục Dương. Cậu ta còn trẻ, dính vào mấy trò mê tín là tiền đồ đổ xuống vực đấy!" Anh Điên gập bức thư lại, mắng Thần Côn.Thần Côn cười trừ mấy tiếng rồi lập tức đổi chủ đề: "Anh Điên, vụ án Tần Hiểu Mai anh cũng tham gia, liệu đây có phải là một vụ án oan không?""Hiện trường gây án do chính cậu dựng lại, cậu thử nói xem!" Anh Điên tỏ vẻ không vui."Tôi... thôi để tôi mang mẫu máu này sang bên pháp y đã." Thần Côn có phần ngượng ngùng, cầm chiếc ô tô mô hình lủi nhanh khỏi văn phòng.Tôi chợt thấy thắc mắc, sao giờ này mà bên pháp y vẫn còn làm việc, chẳng lẽ có thêm vụ án mạng nào sao?Thấy vẻ nghi hoặc của tôi, anh Điên ra đóng cửa văn phòng lại, giải thích rằng anh nghi ngờ kết quả khám nghiệm tử thi của Tăng Đại Chí, nên đã mượn một bác sĩ pháp y có thâm niên từ một Đại đội khác, tranh thủ ban đêm khám nghiệm lại hai thi thể của Tần Hiểu Mai và Hồ Viễn."Tăng Đại Chí không ở đây, anh làm thế nào để vào phòng khám nghiệm tử thi?""Ở chỗ Đại đội trưởng có chìa khóa dự phòng." "Thế thì Đại đội trưởng cũng biết chúng ta đang điều tra Tăng Đại Chí à?""Thế cậu nghĩ tối qua hà cớ gì Đại đội trưởng lại bỗng dưng nhắc nhở việc Tăng Đại Chí uống rượu?"Tôi suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh Điên, nghĩ bụng, mình đúng là còn quá non trẻ!Thần Côn quay lại cùng với vị bác sĩ pháp y. Họ vừa vào văn phòng, anh Điên đã vội vã hỏi kết quả. Bác sĩ pháp y nói, Hồ Viễn không có dấu hiệu ngạt thở, các vết thương bên ngoài đã được kiểm tra lại, chủ yếu là do vụ tai nạn gây ra. Nhưng có vài chỗ chưa chắc chắn, phải đợi kết quả hội chẩn mới xác định được. Bác sĩ pháp y cũng đã lấy mẫu máu, bây giờ quay về làm xét nghiệm ngay, sáng mai sẽ có kết quả.Sau khi bác sĩ pháp y đi khỏi, Thần Côn lên tiếng: "Mẫu máu chắc không có vấn đề gì, loại chứng cứ rõ ràng như thế này chắc Tăng Đại Chí chẳng dám làm giả đâu. Có điều, việc cậu ta lén lút chạy tới "phố đèn đỏ", ngày mai chúng ta phải điều tra thử xem."Nói xong, Thần Côn quay sang khen ngợi kĩ thuật theo dõi của tôi. Thấy tôi ngớ người ra, anh ta cười nói lúc đó đang ở ngay phía sau tôi."Hóa ra là anh à?" Tôi há hốc mồm kinh ngạc, đòi anh ta một lời giải thích.Anh Điên đỡ lời rằng đó là do mình sắp xếp. Việc để tôi một mình "đứng ở chỗ sáng" quan sát Tăng Đại Chí là muốn đánh lừa cảm giác của anh ta, vì tôi còn ít kinh nghiệm, nên dù Tăng Đại Chí có làm việc gì xấu xa cũng không đề phòng quá mức. Còn Thần Côn là cánh tay phải của anh Điên, đi theo chủ yếu để đảm bảo an toàn cho tôi.Biết vậy, tôi cũng chẳng có lí gì để trách móc Thần Côn nữa. Vừa hay tôi cũng có thể hỏi anh ta để xác thực việc gặp hai Tăng Đại Chí trong ngõ nhỏ. Nhưng Thần Côn lại lắc đầu phủ nhận, anh ta bảo chỉ thấy tôi bỗng dưng ngồi thụp xuồng phía sau thùng rác, một lúc sau lại đứng lên đuổi theo Tăng Đại Chí.Rồi như chợt nghĩ ra, Thần Côn nói: "Tôi biết rồi, chắc cậu gặp ma dựng tường! Mấy con ngõ cổ hay có người chết, gặp phải chuyện này cũng bình thường thôi."Lời nói của Thần Côn bất giác khiến tôi thấy mơ hồ. Chẳng lẽ tôi gặp ma thật?"Đừng nói linh tinh, không còn sớm đâu, mọi người về phòng trực chiến nghỉ ngơi đi." Nói xong, anh Điên ra khỏi văn phòng.Vết máu trên mặt người gỗ đã khô, rất khó lấy mẫu nên bên pháp y phải mang cả mô hình đi. Bức thư vẫn ở chỗ anh Điên, giờ trên bàn chỉ còn lại chiếc hộp gỗ trống trơn. Tôi cầm nó rồi cùng Thần Côn đi thẳng về phòng trực chiến.Nửa đêm tỉnh dậy, không thấy anh Điên và Thần Côn đâu, tôi lật đật đi về hướng nhà vệ sinh, bỗng liếc thấy có ánh lửa lập lòe ở góc sân và một âm thanh rất lạ truyền đến.