Kẻ Trừng Phạt

Chương 6: Nút thắt điều tra

Tôi bỗng thấy tỉnh táo, mở to mắt nhìn về hướng đó. Ánh lửa không sáng lắm, bên cạnh có một người đang ngồi xổm.

Tôi bước tới, phát hiện đó là Thần Côn đang đốt giấy tiền. Điều này khiến tôi nhớ lại cảnh lúc trước Tăng Đại Chí đi mua tiền vàng về đốt cho Tần Hiểu Mai. Thần Côn vốn tin vào quỷ thần, bản thân lại tham gia vào vụ án Tần Hiểu Mai, bây giờ nhìn thấy kết cục của Hồ Viễn, việc anh ta muốn cầu lấy chút an ủi cũng là chuyện thường tình.

Thứ âm thanh Thần Côn đang lẩm bẩm trong miệng hình như là đọc kinh. Tôi tiến lại gần hỏi chuyện, anh ta bảo vừa rồi nằm mơ thấy Hồ Viễn, trong lòng bất an, nên dậy đốt cho anh ta chút giấy tiền.

"Tôi cứ tưởng anh đốt cho Tần Hiểu Mai, anh nằm mơ thấy gì vậy?" Tôi vừa nói vừa ngồi xuống. Hồ Viễn tuy không thân với tôi, nhưng dù gì cũng từng là đồng nghiệp, tôi rút một nắm giấy tiền rồi bỏ từng tờ vào đống lửa.

"Mặt cậu ta toàn máu, không ngừng rêи ɾỉ, trông có vẻ đau đớn lắm." Thần Côn lắc đầu đáp.

Tôi thở dài, đốt hết chỗ giấy tiền trong tay, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Khi tôi bước ra, Thần Côn cũng đã đốt xong, chúng tôi cùng nhau về phòng trực chiến. Tôi hỏi anh ta có thấy anh Điên không, anh ta bảo không.

Sáng sớm hôm sau, vừa thấy anh Điên tới, tôi vội hỏi đêm qua anh đi đâu. Anh Điên nói vì không chịu nổi tiếng ngáy trong phòng trực chiến nên về nhà ngủ. Quả nhiên khí sắc của anh đã khá lên nhiều.

Hôm nay, anh Điên bảo tôi đến điều tra ở khu "phố đèn đỏ", còn Thần Côn tiếp tục tới bệnh viện thăm người lái xe việt dã.

Tôi chưa bao giờ đặt chân vào "phố đèn đỏ", nên thực tình không tự tin cho lắm. Tôi ướm lời đổi cho Thần Côn, nhưng anh ta cười ranh mãnh, nói không muốn tranh giành nhiệm vụ "tuyệt vời" này của tôi.

Khi tôi tới nơi, tất cả đều đóng cửa im ỉm. Tôi hỏi thăm xung quanh thì được biết, ở đây họ không làm việc vào ban ngày, đành đợi đến tối quay lại.

Tôi báo lại tình hình với anh Điên. Đúng lúc anh định đến nhà họ Tần, nên bảo tôi đi cùng.

Người ra mở cửa cho chúng tôi là Tần Xuyên. Bước vào sân, không thấy chiếc quan tài màu đỏ nữa, Tần Xuyên nói ông ta cho người đốt đi rồi, để mẹ Tần Hiểu Mai không phải ngày ngày nhìn thấy rồi lại ôm lấy khóc lóc.

Về thi thể con gái, Tần Xuyên cũng không muốn can thiệp nhiều nữa, chỉ xin chúng tôi sớm hỏa táng rồi giao lại cho gia đình mai táng, để người được về với đất. Việc này anh Điên có thể quyết định được, nên đã đồng ý với Tần Xuyên.

Lần này, anh Điên đến là muốn tìm hiểu thêm về quan hệ họ hàng nhà họ Tần. Cái chết của Hồ Viễn, bề ngoài tưởng như có ma quỷ báo thù, nhưng từ góc độ hình sự, thì rõ ràng đang có người mượn danh ma quỷ để thực hiện hành vi gϊếŧ người. Khi phân tích kĩ càng, căn cứ vào thông tin từ bức thư tiên tri, việc này có lẽ bắt nguồn từ "vụ án oan" của Tần Hiểu Mai, vậy thì nhà họ Tần có động cơ gây án lớn nhất.

Nhìn chung, Tần Xuyên có thái độ khá hợp tác. Ông ta giới thiệu rất tường tận về những người họ hàng thường ngày qua lại gần gũi. Khi ngồi nghe, tôi đặc biệt chú ý đến ba người canh linh cữu, đáng tiếc là mối giao tình của họ với nhà Tần Xuyên không được sâu sắc cho lắm.

Anh Điên cũng rất có ấn tượng với cậu em họ trông giống Tần Hiểu Mai tên là Tần Dương. Anh hỏi: "Tần Dương và Tần Hiểu Mai có thân nhau không?"

"Hai đứa... quan hệ giữa hai đứa thực ra không tốt lắm, từ bé đã không hợp nhau, thường xuyên tranh giành, đánh lộn, lớn lên mỗi đứa học một nơi, nên cơ bản... cơ bản là ít liên lạc."

Tôi và anh Điên quay sang trao đổi bằng ánh mắt. Khi trả lời câu hỏi bâng quơ của anh Điên, nét mặt và ngữ khí của Tần Xuyên có sự thay đổi rõ rệt.

Tần Xuyên tiếp chúng tôi ở nhà ngoài. Ban nãy lúc bước vào, tôi thấy bên cạnh có một căn phòng đóng cửa, chắc là phòng ngủ của hai vợ chồng họ.

Tần Xuyên vừa dứt lời, cánh cửa căn phòng đó bỗng mở ra, một người đàn bà đầu tóc rũ rượi đứng lù lù trước cửa. Chẳng phải mẹ Tần Hiểu Mai thì còn ai vào đây nữa!

Khuôn mặt bà ta cứng đờ, vừa nhìn thấy chúng tôi thì lập tức thay đổi. Bà ta gầm gừ trong họng rồi gào thét inh tai: "Hiểu Mai về rồi, nó bắt các người đi theo nó đấy, ha ha... ha ha ha..."

Tần Xuyên có vẻ bất lực, vội vã đứng dậy xua bà ta vào phòng. Bà ta thu lại ánh nhìn trống rỗng, quay sang chồng, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Thật đấy, Hiểu Mai về thật mà..."

Thấy cảnh này, chúng tôi biết không nên nán lại thêm nữa, liền xin phép cáo từ.

Sau khi lên xe, anh Điên khẳng định vừa rồi Tần Xuyên đã nói dối. Mối quan hệ giữa Tần Dương và Tần Hiểu Mai chắc chắn phải có nội tình gì khác, nói không chừng, đây là mấu chốt phá án cũng nên.

Để điều tra rõ chuyện này, chúng tôi không về ngay, mà tiếp tục đi dò la tin tức. Thị trấn này vốn không lớn, đa số đều là người bản địa, nên biết khá rõ về nhau. Chẳng mất mấy công sức chúng tôi đã làm sáng tỏ được hàng loạt suy đoán của mình, thật bất ngờ: Tần Dương và Tần Hiểu Mai là hai chị em ruột!

Hai mươi năm trước, nhà Tần Xuyên rất nghèo khó, nuôi hai đứa con khó tránh cảnh giật gấu vá vai. Khi còn nhỏ thì cuộc sống tạm ổn, nhưng đến năm Tần Dương lên sáu, đến tuổi đi học, nhà họ Tần không thể gánh vác nổi học phí của hai đứa trẻ nữa.

Em trai Tần Xuyên nhà có điều kiện nhưng lại hiếm muộn, dưới áp lực của cha mẹ, Tần Xuyên đành để Tần Dương cho em trai mình nuôi.

Kể từ đó, vì muốn chia cắt tình cảm của Tần Dương với nhà cha mẹ đẻ, em trai Tần Xuyên đã cố tình xa lánh họ. Nhưng lúc đó Tần Dương đã hơn sáu tuổi, nên cũng khá hiểu chuyện.

"Chúng ta đi gặp Tần Dương xem sao." Hút xong điếu thuốc, anh Điên quyết định.

Lần gặp mặt trước, tôi thấy Tần Dương rất nho nhã, lễ phép. Về cái chết của Tần Hiểu Mai, mặc dù cậu ta có chút thương tiếc, nhưng biểu hiện rất tự nhiên, không điên điên khùng khùng như mẹ Tần Hiểu Mai. Nhưng dù sao họ cũng là chị em ruột, nên Tần Dương cũng rất đáng để nghi ngờ.

Trước sự có mặt lần nữa của chúng tôi, cha mẹ Tần Dương không hề hoan nghênh, mà tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Ngược lại, Tần Dương lịch sự rót nước mời chúng tôi, còn giải thích rằng cha mẹ cậu không muốn để chuyện của Tần Hiểu Mai ảnh hưởng đến mình, mong chúng tôi thông cảm.

Thấy chúng tôi tỏ vẻ ái ngại, Tần Dương liền dẫn chúng tôi lên phòng cậu ta. Vừa vào phòng, tôi đã để ý thấy trên giường có một ít quần áo và một chiếc ba lô đang mở. Tôi hỏi Tần Dương chuẩn bị đi đâu, cậu ta nói trước đó xin phép nghỉ học về dự tang lễ của Tần Hiểu Mai, ngày mai phải về trường.

"Cậu không đợi chị mình an táng rồi mới đi à?" Anh Điên hỏi.

"Biết làm sao được, tôi phải về cho kịp kì thi." Tần Dương cúi đầu đáp.

Anh Điên nhìn cậu ta, giả vờ nói bâng quơ: "Tần Hiểu Mai là chị ruột của cậu..."

Tần Dương lập tức ngẩng lên nhìn chằm chằm anh Điên, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết?"

"Chuyện này đâu phải là bí mật." Anh Điên cười trừ, nói tiếp: "Giờ chị gái cậu đi rồi, sau này cậu nên thường xuyên về nhà một chút, giúp cô ấy tận hiếu với cha mẹ. Sống nửa đời người giờ lại mất con, cha mẹ đẻ cậu chắc khổ tâm lắm."

"Vâng, tôi biết rồi." Tần Dương lấy lại bình tĩnh, rồi lại cúi xuống.

Sau đó chúng tôi hỏi cậu ta thêm mấy câu, chủ yếu là một số chi tiết trong ngày Tần Dương canh linh cữu. Tần Dương trả lời rất rành mạch, ngữ khí không có gì biến đổi. Cuối cùng, tôi hỏi, trong buổi tối Hồ Viễn bị tai nạn, Tần Dương đã làm gì.

Trước câu hỏi của tôi, Tần Dương hơi sững người, chau mày nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Thực ra, phản ứng của cậu ta là bình thường, vì câu hỏi này có ý ám chỉ rất rõ ràng. Tôi vội cười và giải thích rằng mình không có ý nghi ngờ cậu ta, chỉ là hỏi cho đủ thủ tục thôi.

Biểu cảm của Tần Dương lúc này mới dễ coi hơn một chút. Cậu ta nói tối hôm đó mình cùng cha mẹ xem ti vi đến hơn mười một giờ mới lên giường đi ngủ, có người làm chứng.

Để không khiến Tần Dương nghi ngờ, sau khi cậu ta trả lời, chúng tôi không truy cứu thêm nữa mà lập tức cáo từ.

Trên đường về thành phố, tôi và anh Điên phân tích, biểu hiện hôm nay của Tần Dương không có gì đặc biệt khác thường, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng cậu ta đã trộm xác. Vì hành động đó chỉ có thể xảy ra vào khoảng nửa đêm gần sáng, sau khi cậu ta đưa cái xác đi, vẫn có thể trở về trước quan tài tiếp tục canh linh cữu.

Có điều, Tần Dương canh linh cữu vào thứ Hai, Hồ Viễn xảy ra chuyện vào thứ Ba, nếu Tần Dương lấy trộm xác Tần Hiểu Mai khỏi nhà từ hôm trước thì trong khoảng thời gian đó, cái xác để ở đâu?

Còn nữa, vụ tai nạn xảy ra lúc mười giờ năm mươi, mà cho tới tận trước mười một giờ, Tần Dương có chứng cứ ngoại phạm.

Những thứ tôi có thể phân tích ra được, anh Điên tất nhiên cũng hiểu rõ. Anh chỉ yên lặng, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác.

Tôi lược lại trong đầu một lần nữa các tình tiết vụ án. Bỗng nhiên tôi nghĩ, chúng tôi hiện đang điều tra theo hướng đây là một sự báo thù nhằm vào lực lượng cảnh sát, đồng nghĩa vụ án Tần Hiểu Mai đúng là án oan. Nếu không, làm sao có thể khiến hung thủ căm hận đến thế?

Nếu chỉ dừng lại ở việc bất mãn trước cái chết của Tần Hiểu Mai, hung thủ lẽ ra phải đi tìm những người hành hình Tần Hiểu Mai mới đúng.

Hơn thế nữa, bức thư trong bưu phẩm cũng viết rất rõ Điều tra án oan, lấy mạng bồi hoàn. Nghĩ đến đây, tôi quay sang anh Điên: "Anh kể vụ án Tần Hiểu Mai cho em nghe được không?"