Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1 - Chương 4: “Ngày” sau sẽ biết

Trong phòng ánh nến đã tắt, tối đến nỗi giơ tay ra còn không thấy rõ năm ngón.

Lâm Chiêm chui trong chăn không dám hó hé, tư thế hiện tại vẫn giữ nguyên như lúc mới nằm. Cậu biết Hoa Nguyệt Phong đang nằm cạnh giường, ngay cả thở cũng cẩn trọng hơn.

Hai mắt trợn tròn, đảo lia lịa quan sát động tĩnh ở phía mép giường. Không phải nói, ngủ chung phòng với đại lão là chuyện vô cùng nguy hiểm. Huống chi còn là một tên đại lão đoạn tụ, nếu không biết đề phòng thì thất thân lúc nào không hay.

Lâm Chiêm nghe thấy có tiếng động phát ra từ chăn của y, dường như là trở mình, đôi tay vô thức siết chặt góc chăn.

“Sao Điện hạ còn chưa ngủ?”

“Lạnh….”

Lâm Chiêm còn đang bối rối, chưa kịp phản ứng thì lời đã nhảy ra khỏi miệng, bắt đầu hối hận vì những gì mình vừa nói.

“Đêm nay lạnh, nếu Điện hạ không chịu được thì ta ngủ cùng ngài nhé? Điện hạ thân mình kiều quý khó chịu được nóng lạnh, chớ có mới đến Tập Hoa cung đã sinh bệnh.”

“Không…… Không cần……”

Lâm Chiêm còn chưa nói xong góc chăn đã bị người kia xốc lên. Y nhanh lẹ chui vào trong, cậu có muốn từ chối cũng không kịp nữa rồi, chỉ đành nơm nớp lo sợ nhích đến ven tường.

Hoa Nguyệt Phong sợ cậu lạnh nên càng nằm sát lại, cách lớp áo mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng với sự hoảng loạn run rẩy của cậu.

“Điện hạ vẫn sợ sao? Ta không phải ác quỷ ăn thịt người đâu mà, ta cam đoan với ngài vĩnh viễn sẽ không hại ngài, tin ta một lần được không?” lời thề đôi lứa đây mà:))

Hoa Nguyệt Phong xoay mặt về phía Lâm Chiêm, duỗi tay ra chạm vào vai cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt nhằm xoa dịu cảm xúc.

Lâm Chiêm sợ tới mức không dám nhúc nhích, cậu biết đôi mắt y vẫn đang xuyên qua đêm đen nhìn chằm chằm vào mình. Chỉ cảm thấy như có một sự áp lực vô hình nào đó khiến mình hít thở không thông, như sắp nghẹt thở đến nơi vậy.

“Không… không có sợ mà, Cung chủ đẹp như vậy, đương nhiên ta sẽ tin tưởng ngươi.”

“Nhưng ngài không dám nhìn ta, Điện hạ quay đầu nhìn ta này.”

Giọng nói y ngày càng nhẹ nhàng, ngữ điệu ôn nhu, điềm tĩnh khác hoàn toàn với ác danh lan xa của mình. Y nghiêng người nói, hơi thở phập phồng phun vào vành tai khiến cậu ngứa ngáy không thôi, nhịp tim lại bắt đầu gia tăng.

Lâm Chiêm chậm rãi xoay người lại đối mặt với y. Trong không gian tối tăm, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua lớp cửa sổ giấy chiếu vào, mờ mờ miêu tả đường nét cơ thể.

Cậu không nhìn rõ biểu cảm của y, chỉ thấy lớp mặt nạ của y như phát ra hàn quang. Cậu cúi đầu không dám nhìn thẳng, sợ chỉ cần liếc qua một cái là sẽ khiến tim mình đập nhanh hơn.

Hoa Nguyệt Phong thấy cậu sợ hãi, biết một phần là do trời tối liền vung tay tạo ra một ngọn lửa, bay về phía giá cắm nến thắp sáng từng cây.

Ánh sáng nhanh chóng lan đến chỗ họ. Lâm Chiêm thấy rõ thân ảnh của nam tử trước mặt, hiện tại cậu cách ngực y không quá hai nắm tay.

Chẳng hiểu sao hai má lại đỏ bừng, cậu vội lấy tay che lại, trông mất hình tượng quá thể.

“Sao Điện hạ lại thẹn thùng rồi?”

Hoa Nguyệt Phong thích thú bắt gặp ánh mắt né tránh của cậu, còn cả cánh tay đỏ ửng đang lộ ra đằng kia.

Cậu giống như một đứa nhỏ không rõ thế sự, bày hết cảm xúc ra mặt. Trái tim Hoa Nguyệt Phong chợt mềm nhũn, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.

“Điện hạ nhìn ta liền thẹn thùng giống tiểu cô nương, sợ ta làm bậy, làm chuyện gì đó với ngài đúng không?”

Tầm mắt của Lâm Chiêm buộc phải dừng trên mặt y, bị nói một câu liền xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Hoa Nguyệt Phong lại cười, nhẹ nhéo cằm cậu, ngón tay miết nhẹ theo viền môi dưới. Đôi môi vốn hồng hào đầy đặn, giờ khắc này lại ửng đỏ trông rất ngon miệng, khiến người ta không tự chủ được dấy lên ham muốn.

“Cung chủ nói đùa, ta chỉ.… chỉ thấy không thoải mái khi ngủ chung với người khác, còn…. là một nam tử……”

“Điện hạ nghĩ ta là đoạn tụ?”

“Không…… Không phải à?”

Hoa Nguyệt Phong không tỏ ý kiến, chỉ nhìn cậu cười. Mặt nạ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chóp mũi dưới. Y cười đến yêu mị, hơi nhếch môi tựa một đóa sen đỏ quyến rũ.

Lâm Chiêm không rõ ý cười của y, chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, tình nguyện làm một băng sơn mỹ nhân ít nói ít cười. (đoạn này hông hiểu)

Hoa Nguyệt Phong đáp lại: “Phải hay không ngày sau sẽ biết.”

Lâm Chiêm lại nhận ra ý tứ khác trong lời này, kiêng kị cái kiểu biểu đạt từ ngày kia. Chợt trong đầu kéo đến cảnh báo: Cảnh báo thất thân! Nguy hiểm!

Hoa Nguyệt Phong không được Lâm Chiêm đáp lời, thấy cậu như suy tư gì đó lại mở miệng hỏi: “Vậy là Điện hạ hối hận khi hồi cung cùng ta sao? Sợ một ngày kia ta muốn ngài?”

Lâm Chiêm nói thầm trong lòng: Đúng là hơi hối hận thật. Ở Tiên cung thì thành con rối, mà ở đây đã làm con rối rồi thì thôi đi, còn phải nơm nớp lo sợ danh tiết khó giữ. Dê vào miệng cọp chỉ là vấn đề ăn hay chưa ăn mà thôi, nhảy lên giường y rồi thì coi như xong đời.

Cậu cố gắng bình ổn cảm xúc, ngoài miệng vẫn nói: “Nếu đã quyết định đi cùng Cung chủ thì ta cũng không lo mấy chuyện đó, tính mạng ta đã nằm trong tay ngươi. Cung chủ có thương tiếc thì đừng sấn tới là được.”

Hoa Nguyệt Phong cười nói: “Điện hạ sợ ta mà, sao ta dám làm bậy được đây? Chẳng qua là trêu ngài thôi, Điện hạ chớ để trong lòng. Cũng không còn sớm nữa, Điện hạ mệt mỏi một ngày trời rồi, nên nghỉ sớm đi thôi, ta nằm cùng ngài sẽ không lạnh nữa.”

Y biết Lâm Chiêm không thích bị nhìn chằm chằm, vung tay dập tắt ngọn nến, xoay người nằm ngửa rồi dịch góc chăn cho cậu, ôn nhu nói: “Điện hạ an tâm ngủ đi, đừng sợ.”

Sức buồn ngủ của Lâm Chiêm đã sớm bị y trêu chọc cho bay biến, ừ một tiếng rồi cũng xoay người lại, mắt vẫn mở trân trân. Tới tận sau nửa đêm cơn buồn ngủ mới đánh úp lần nữa, cậu cũng không chống cự nhắm mắt thiếp đi.

Đêm đó cậu ngủ rất sâu, tới trưa hôm sau nghe thấy tiếng đánh nhau ở ngoài điện mới tỉnh dậy.

Lâm Chiêm mặc quần áo vào, đẩy cửa điện bước ra ngoài. Lúc này mặt trời đã lên cao, trong mây cũng không thấy nóng bức.

Cậu men theo hướng có tiếng phát ra, cuối cùng thấy một nhóm người đang giằng co với Hoa Nguyệt Phong ở ngoài cửa cung.

Lâm Chiêm liếc mắt một cái liền nhận ra Hành Vô tiên quân, ra là tên này dẫn quân tới Tập Hoa cung muốn cướp cậu về.

Tất nhiên Hoa Nguyệt Phong không chịu giao người, đại chiến mấy trăm hiệp. Cuối cùng Hành Vô thua khỏi phải bàn, vậy nhưng hắn vẫn chưa chịu lui quân, lăn ra ăn vạ.

“Cuồng đồ Hoa Nguyệt Phong lớn mật! Khinh Tiên giới ta suy thoái không địch lại ngươi thần công cái thế, nhiều lần xâm phạm biên giới! Hôm qua còn dám tự tiện bắt Thái tử điện hạ đi, không khác gì ngang nhiên chống lại Tiên giới, đồ kiêu căng ngạo mạn!”

Hoa Nguyệt Phong nghiêng người dựa vào tháp sen, nhàn nhã lay động chiết phiến trong tay, lười biếng bật cười nói: “Ngươi coi ngài ấy là Thái tử mà lại giam lỏng trong Tiên cung, mặc ngươi lợi dụng, lòng dạ Hành Vô tiên quân đúng là nhâm hiểm.

Các ngươi tự nhận chính đạo lại phản bội chủ nhân làm việc thiên tư, câu nào câu nấy hiên ngang lẫm liệt, nói không chừng chính mình mới là kẻ xấu xa nhất!

Các ngươi tru ta giết ta, huyết hải thâm thù mấy trăm năm cũng đến lúc thanh toán rồi nhỉ, hôm nay các ngươi một người cũng đừng hòng sống sót trở về!”

Y chợt vung chiết phiến lên, mấy trăm mũi tên hiện ra giữa không trung, nhanh chóng chặn đường đám người, chỉ đợi y ra lệnh bao vây.

Đầu mũi tên vọt tới như mưa, chỉ nghe thấy tiếng xé gió, trong nháy mắt đâm tới hướng nọ.

Hành Vô vốn đã bị thương, khó mà thi pháp. Thủ hạ binh tướng cũng kiệt sức, không đứng thẳng nổi, đối mặt với mũi tên bao vây không còn năng lực phản kháng, từng người một ngã xuống.

Hành Vô liều mạng phóng chút linh lực cuối cùng hóa thành kết giới chống đỡ, nhưng ngay giây tiếp theo thân ảnh màu đỏ đã rơi xuống, một chưởng phá vỡ kết giới, chộp lấy cổ hắn.

“Ngươi……”

Hành Vô thoáng chốc trợn mắt, hắn còn không biết Hoa Nguyệt Phong bay tới từ khi nào. Hiện giờ không còn khả năng thoát thân, chỉ biết hung hăng trừng y, hắn không cam tâm chịu chết.

Hoa Nguyệt Phong tới gần hắn, bốn mắt nhìn nhau, môi đỏ giương lên một độ cong đẹp đẽ.

Hành Vô biết đây là dấu hiệu của cái chết.

“Ma đầu! Ngươi làm loạn Lục giới mấy trăm năm nay, rồi cũng sẽ có ngày ngươi chết dưới tay chính đạo! Ta ở địa ngục chờ ngày đó tới, chờ ngày ngươi xuống dưới đó!”

Máu tươi tràn khỏi khóe miệng, sắc mặt hắn thâm tím liều hết sức lực mới rống được mấy lời.

Hoa Nguyệt Phong chẳng thèm để ở trong lòng, ỷ vào việc cao hơn hắn nửa cái đầu liếc xuống, sấn tới sát mặt đối phương ghé vào tai nói.

“200 năm trước ta còn là một đứa nhỏ không cao bằng nửa thân ngươi, thế nhưng ngươi lại liên hợp Ngũ Giới gài bẫy ta dưới đáy biển, bắt sống lôi về Thiên lao. Cũng chính ngươi ra lệnh cho quản ngục nghiêm hình tra tấn, hành hạ ta ròng rã bảy ngày trời……”

Ánh mắt y chợt trở nên lạnh lẽo thâm trầm, thanh âm phát ra lại mị hoặc phệ hồn.

“Ta hãy còn nhớ rõ vào cái đêm thứ bảy đó, thiên lao đột nhiên xuất hiện mấy con sói đói. Chúng phá cửa nhà lao đuổi theo ta, khiến chân tay, bả vai ta đầy vết cắn loạn. Chúng nó ăn thịt ta, uống máu ta, chút nữa là moi cả tim ta ra……”

Hoa Nguyệt Phong cười vài tiếng, ngữ khí bình tĩnh mặt không đổi sắc, như thể đang kể chuyện của một kẻ chẳng hề liên quan đến mình.

“Ta biết ngươi là người thả bọn chúng vào, cũng chính ngươi hạ chú ấn lên người ta nên mới khiến chúng không ngừng đuổi theo cắn xé. Ngươi dùng cực hình vẫn chưa đủ, còn muốn hoàn toàn huỷ hoại ta, Hành Vô à, lòng ngươi thật độc ác.”

Giọng nói y vang vọng bên tai, hơi thở phả vào cổ hắn. Đột nhiên ấn mạnh tay như muốn bóp nát cổ họng đối phương.

Trên vai đột nhiên tê rần, hắn cảm giác da thịt nứt toác, chất lỏng ấm áp chảy xuôi theo lưng.

Hoa Nguyệt Phong nghiến vào da thịt hắn, dọc theo bả vai di qua phía cổ rồi cắn mạnh.

Răng nanh đâm xuyên qua da, máu tươi nhanh chóng tràn ngập khoang miệng. Y nếm thử hương vị tanh mặn của máu, nuốt xuống một ngụm.

Hai mắt Hành Vô trợn trừng, đau đớn trên thân thể khiến hắn run lên. Sắc mặt càng ngày càng tái, máu tụ trong não khiến đầu óc dần mất tỉnh táo.

Biết rõ Hoa Nguyệt Phong muốn đưa mình vào chỗ chết, vậy nhưng hắn lại không giãy ra được.

Hắn nhìn về phía Lâm Chiêm, nhắm nghiền mắt dùng chút sức lực cuối cùng hô lên hai tiếng: “Điện… hạ….”

Lâm Chiêm bị hình ảnh trước mắt dọa sợ, tay chân mềm nhũn lại không kiềm được phát run. Nghe hắn một gọi liền biết bản thân bại lộ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Hoa Nguyệt Phong nghe vậy thì ngừng lại một lát. Bàn tay đẩy thi thể của Hành Vô xuống mây rồi quay lưng lại lau sạch vết máu trên khóe miệng.

Lát sau mới xoay người nhìn Lâm Chiêm mỉm cười, chậm rãi bước tới hướng đó.

Y cười vô cùng ôn nhu, đẹp tựa đóa hoa nơi Tuyết Vực cao khiết. Dáng người cao mảnh hoàn mỹ, như thiên lâu yên tĩnh xa xa, lại như quỷ mị mê hoặc lòng người. Cặp mắt dưới lớp mặt nạ hiện lên ý cười, so sắc nước hương trời còn muốn hơn.

Y sinh ra kinh diễm, yêu mị đến nhường nào, vậy nhưng Lâm Chiêm không còn tâm tư mà ham mê sắc đẹp.

Chứng kiến ​​cảnh y giết chết Hành Vô, dù có làm gì cũng khiến cậu sợ hãi không thôi.

Cậu chạy không thoát.

“Điện hạ không thấy gì cả, đó chỉ là mơ, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, hãy quên nó đi.”

Hoa Nguyệt Phong ngồi xổm trước mặt cậu, vươn tay che đi đôi mắt rồi đưa tay kia ra sau vuốt ve lưng cậu, kéo thân thể người nọ lại gần, ấn đầu vào lồng ngực mình.

Y nhẹ vờn mấy sợi tóc rũ xuống của cậu, dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu trấn an nói:

“Đừng sợ, không sao đâu, hết thảy những chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra với em. Ta sẽ bảo vệ em mà, Điện hạ đừng sợ.”