Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1 - Chương 5: Hoa Nguyệt Phong sẽ không bao giờ làm tổn thương Điện hạ

Lâm Chiêm cũng không nhớ cậu trở lại tẩm điện bằng cách nào, chỉ biết Hoa Nguyệt Phong từ từ nâng eo mình lên. Y lấy bàn tay che mắt cậu lại, chỉ còn một mảng tối om.

Trí óc cậu cứ rối tung, đại não trống rỗng, tới tận khi Hoa Nguyệt Phong đặt cậu xuống mép giường, thả bàn tay kia ra mới có thể cảm nhận chút ánh sáng, đôi mắt cậu khẽ lóe lên.

Hoa Nguyệt Phong ngồi cạnh cậu, duỗi tay ra sau lưng xoa xoa, như là trấn an một con thỏ trắng bị dọa sợ, ôn nhu dịu dàng.

“Điện hạ đừng sợ, Hoa Nguyệt Phong sẽ không bao giờ làm tổn thương Điện hạ. Ta biết mình cũng không phải người lương thiện, nhưng đã nói là làm, ngài không bao giờ phải sợ ta.”

Lâm Chiêm ngơ ngác gật gật đầu, vẫn chưa phục hồi tinh thần, y nói gì cũng không tiêu hóa được.

Đương nhiên Hoa Nguyệt Phong biết điều đó, lặng lẽ thi pháp đốt mê hương trong phòng lên, một mùi thơm thoang thoảng tràn ngập trong không gian. Lâm Chiêm hít mấy hơi đã thấy buồn ngủ, hai mắt đóng mở chập chùng.

Thân thể cậu mềm nhũn, Hoa Nguyệt Phong đặt đầu cậu lên vai mình, nhẹ chạm tay vào vai người nọ, khẽ nói: “Điện hạ mệt rồi thì hằng ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ rơi vào quên lãng ngay thôi.”

Lâm Chiêm gối trên vai y một lát rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Hoa Nguyệt Phong cởi giày giúp cậu, đặt người lên giường rồi đắp chăn lại.

Y sát vô ngắm cậu ngủ.

Người này nhỏ hơn y trăm tuổi, hãy còn mang dáng vẻ của thiếu niên 17 chốn nhân gian, vẫn là thời điểm non nớt. Khi cậu nhắm mắt yên lặng ngủ, thu liễm tính nết càng trông đến là ngoan.

Một thân Hoa phục phủ lên làn da trắng nõn, chỉ lộ ra nửa xương quai xanh, cần cổ như ngọc như họa, có thể ngay lập tức khiến người ta thất thần.

Cậu vẫn là Thái tử điện hạ kiêu hãnh của Thiên Đình, sinh nơi Cửu Thiên, lớn chốn Tiên đình, vốn là mệnh tôn chủ.

Mấy trăm năm mưa gió phải sống nơi ngươi lừa ta gạt, bị vây khốn trong sát phạt quyền mưu, người này vẫn như thuở ban sơ. Vẫn luôn là người tỏa ra ánh sáng chói lọi trong tâm trí y.

Chưa từng thay đổi……

Hoa Nguyệt Phong mỉm cười đứng dậy ra khỏi tẩm điện, lúc ngang qua môn đình thân thể chợt cứng lại. Đột nhiên y thấy sức mạnh trong cơ thể hơi rối loạn, linh lực áp bách khiến trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Hai mắt y hơi mở lớn, tính toán ngày tháng, ít bữa nữa là đêm trăng tròn, y biết đại kiếp sắp tới rồi.

Năm đó y vô tình luyện thành thần công, trở thành ma đầu đệ nhất thiên hạ, sở hữu linh lực vô thượng, song cũng tiềm ẩn một loại tai họa ngầm. Thần công là kỳ ngộ cũng là kiếp nạn, có thể giúp y cũng có thể hủy hoại y.

Hoa Nguyệt Phong cảm thấy chân tay thoát lực, bước chân trở nên trôi nổi hững hờ, sáng nay phơi nắng một buổi đã hơi choáng váng. Y đỡ lấy trán, gắng giữ cho thần trí tỉnh táo rồi tăng tốc bước sang một tòa đại điện khác.

Y đẩy cửa điện ra tiến thẳng về phía đầu giường, chưa đến nơi đã mơ mơ hồ hồ ngã xuống nền đất.

Y cố gắng trở mình, nằm ngửa ra thuận thế phất tay tạo một luồng gió đóng cửa điện và cửa sổ lại. Y không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

Cảm giác rã rời khiến chân tay y mềm nhũn, vùng vẫy hồi lâu vẫn không đứng dậy nổi.

Sắc mặt y chỉ trong chốc lát trở nên trắng bệch, cánh môi tái đi, mồ hôi mỏng giăng đầy trán, trông càng tiều tụy.

Y ôm lấy bụng mình, linh lực hỗn loạn quấy rối bên trong lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn. Dù cho đã chịu đựng nỗi đau đớn này hàng trăm năm, nhưng bao lần cũng vậy, mỗi khi phát tác là không cách giãy giụa.

Tẩy tủy chú, thương gân thúc cốt, cứu được người nhưng cũng giết được người.

Mấy trăm năm nay y vẫn luôn áp chế được nó, nhưng dạo gần đây linh lực suy yếu, chú này lại càng được nước lấn tới.

Lần này, sinh tử kiếp của y tới thật rồi.

…………

200 năm trước, Đông Hải Vân Châu.

Hoa Nguyệt Phong bị Ngũ giới đuổi giết đến chốn biên cảnh, tôn chủ Ngũ Giới cầm thần binh thiết hạ thiên la địa võng(giăng lưới), tầng tầng kết giới chụp xuống, vây khốn y trên biển.

Sấm sét lóe sáng trên trời, bọn họ dùng chú thuật luyện lôi điện thành xích sắt, từng vòng một xoắn vào người y, bao quanh thành một quả cầu sắt.

Thần binh chỉ tay lên trời vẽ ra tia chớp, hàng trăm luồng điện sáng trắng như khóa bạc nối với thiên địa, giây sau nổ tung thành mạng nhện bao trùm đất trời. Thoáng chốc đã vây lấy y, lực lượng khổng lồ kinh thiên phóng ra đánh thẳng vào thân thể.

Ngay lập tức xiềng xích khắp người y nổ tung.

Cuối cùng Hoa Nguyệt Phong da tróc thịt bong, máu chảy ròng ròng. Điện lưu đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng, nếu không phải mệnh y cứng rắn lao luyện bấy lâu, chắc rằng đã sớm bị nổ theo chôn cùng.

Y trôi nổi trên mặt biển, gắng sức mở hai mắt. Vẫn chưa chết, vẫn chưa được đi ngủ.

Tôn chủ Ngũ Giới thấy người chưa chết liền tế thần binh, bày trận Tru thiên diệt trên mặt biển.

Trận pháp dọc theo mặt biển phô khai trăm dặm, như lưỡi trăng quỷ đình trệ trên đó. Chỉ thấy thoáng chốc một ánh sáng kỳ dị màu máu chiếu vào đất trời, tựa yêu liên xuất thế, như lệ quỷ vang trời.

Lôi đình tiếp tục bị trận pháp ảnh hưởng, toàn bộ Thiên Đình nứt vỡ. Âm phong ngày càng thổi dữ dội, dấy lên ngọn sóng trăm trượng, san bằng núi non.

Hoa Nguyệt Phong bị sóng cuốn vào dòng nước, mất sức vẫy vùng. Y bị nước biển đẩy đến vực thẳm, càng ngày càng chìm sâu xuống đáy.

Không gian tối tăm dưới nước chợt lóe lên, nguyên lai đám người kia hội tụ sấm sét, ngưng thành tia điện khổng lồ đột ngột phóng xuống.

Tia điện nứt vỡ ngay lúc chạm phải mặt nước, phân ra thành hàng ngàn sợi bạc xuyên thẳng xuống dưới, cả vùng biển nháy mắt sáng như ban ngày.

Hoa Nguyệt Phong cảm thấy vết thương mình nứt toác hơn nửa, nghe được cả tiếng xương cốt nứt gãy. Máu loang ra làm đỏ cả một vùng nước khiến mắt y mê man, bỗng nhiên y đau quá, rất đau, thật sự mệt mỏi vô cùng.

Cuối cùng nhắm mắt ngã gục.

Y cho rằng vậy là kết thúc rồi.

Ngay lúc thoi thóp, y lại thấy có một sức mạnh nâng đỡ mình, linh lực thâm nhập vào cơ thể chữa lành vết thương.

Y ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh lại đã ở trên một cô đảo nơi biên cảnh Vân Châu.

Sau này y mới biết mình được một quỷ hồn cứu lấy.

Cũng chính lúc đó, y bắt đầu giao dịch với quỷ hồn.

…………

Hoa Nguyệt Phong nằm dài trên mặt đất nghỉ ngơi nửa canh giờ, mồ hôi không còn túa ra nữa, nội tạng cũng dần dần bình ổn trở lại, cuối cùng đau đớn cũng qua đi.

Y chờ sức lực khôi phục đôi chút mới chật vật đứng dậy đi đến bên giường. Xốc chăn lên chui vào, y cuộn tròn thân mình lại, hai tay siết chặt góc chăn.

Cơ thể khẽ run lên, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, có lẽ là triệu chứng sau khi Tẩy tủy chú phát tác.

Y co chặt cơ thể như muốn làm ấm thêm chút. Nhưng ủ một hồi lâu hiệu quả cũng không nhiều, toàn thân vẫn cứ run rẩy.

Y có chút lưu luyến độ ấm của người bên gối đêm qua. Tối đó nhân lúc cậu say giấc, y ôm người nọ vào lòng, thân mình nhỏ nhắn, mảnh khảnh như một chú mèo mềm mại vùi đầu trong lồng ngực y.

Y nhẹ ôm người vào lòng, hai tay vòng lấy eo cậu. Đối phương khom lưng vừa vặn sát với y, ấm áp gắn bó với nhau.

Y thích hương thơm tươi mát nhẹ nhàng trên người cậu, thích cả cảm xúc mềm mại khi chạm vào mái tóc, lại càng yêu gương mặt đỏ ửng mê người.

Hoa Nguyệt Phong nghĩ vậy liền bất giác nở nụ cười, ôm lấy hai vai mình, dường như trong lồng ngực vẫn là khuôn mặt say ngủ đó.

Y cảm thấy tâm mình bắt đầu loạn rồi.

……

Hoa Nguyệt Phong nằm hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi trời tối mờ mới tỉnh lại.

Cơ thể y đã bình phục, không còn run nữa, sức lực tay chân cũng đã trở lại giống thường ngày.

Y dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, một lúc sau mới thẳng người ngồi dậy.

Ánh nến trong phòng khẽ lay động, ngọn lửa đung đưa theo gió ở bốn vách tường, cả căn phòng hóa thành một màu đỏ nhạt.

Trăng đã treo cao ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng xuyên qua lớp giấy chiếu đến bàn trang điểm, để lại một vòng màu bạc.

Tập Hoa cung được xây dựng trên mây, là nơi gần trăng nhất chỉ kém Thiên Đình. Mặt trăng ở đây lớn hơn nhiều so với nơi khác, khay bạc sáng tỏ như thể chỉ cần giơ tay là có thể nắm lấy, khiến cho lòng người bất giác hướng về.

Hoa Nguyệt Phong rời giường, đi giày vào hướng ra ngoài điện, chưa đến môn đình đã thấy một luồng khói phía xa.

Y gọi một thị nữ đến hỏi mới biết Lâm Chiêm đang bày trò bếp núc, nói là phải làm một bữa cơm cho y để tạ ơn thu nhận.

Hoa Nguyệt Phong thích thú bước chậm trên hành lang, đi về hướng bếp đang tỏa ra mùi hương.

Lát sau, y dừng lại ở ngoài, nhìn lên làn khói trắng mờ ảo chui ra từ ống khói hòa với mây trời. Đây là lần đầu tiên có ngọn lửa trần gian bốc lên ở Tập Hoa Cung đó nha, Hoa Nguyệt Phong vui thích ngắm nhìn, vô cứng cao hứng.

“Điện hạ lớn lên ở Thiên Đình, sao còn biết làm cả đồ ăn của nhân gian thế này? Nếu ngài thích thì chỉ cần thi pháp biến ra là được, việc gì phải tự làm cho mất công? Điện hạ thân mình quý giá, sau này đừng làm những chuyện này nữa, cứ giao cho thị nữ đi.”

Lâm Chiêm nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn y, nhu hòa nói: “Thi pháp biến ra đồ ăn vẫn kém việc tự tay làm mà, Cung chủ đưa ta rời khỏi Tiên cung thoát cảnh cầm tù, vậy ta cũng nên biểu đạt tâm ý mới đúng, bữa cơm này cứ coi như lời tạ ơn của ta đi.”

Hoa Nguyệt Phong tiến vào, liếc qua bếp một cái, thấy nồi niêu xong chảo lộn xà lộn xộn, còn cả nước canh sắc màu sặc sỡ liền lo lắng.

“Điện hạ có chắc mấy món này……”

Lâm Chiêm cướp lời y: “Cung chủ yên tâm, đồ ăn ta làm bảo đảm ngươi sẽ thích!” Lâm Chiêm tràn đầy tự tin.

Lấy lòng nhân vật phản diện khóa thứ hai: Làm bữa cơm tình cảm cho nhản diện!

Tục ngữ nói rồi, con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày, cậu tin câu nói này cũng sẽ có tác dụng với ma đầu! (jz con:)? cái này người ta áp dụng cho bồ mà:)))

Hoa Nguyệt Phong không tỏ ý kiến, đứng cạnh cửa quan sát động tác của cậu. Tự nhiên nhớ lại cảnh tượng Lâm Chiêm phải chứng kiến sáng nay, ngập ngừng hỏi: “Chuyện hồi sáng Điện hạ còn nhớ không?”

Lâm Chiêm nghe vậy thoáng sửng sốt, đăm chiêu giây lát, ngẫm nghĩ xem chính mình đã làm gì trước lúc tỉnh lại, nhưng mãi không nhớ nổi.

Cậu gãi gãi đầu nói: “Sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta…… Ta không nhớ rõ……”

Hoa Nguyệt Phong mỉm cười lắc đầu, “Chuyện vặt thôi, Điện hạ không nhớ được thì cũng đừng nghĩ nhiều.”

Đáy lòng y nhẹ thả lỏng. Lúc giết Hành Vô bị cậu nhìn thấy, phải chứng kiến cảnh tượng đẫm máu đó khiến người này sợ hãi. Y biết cậu rất sợ y hồi sáng nay, cho dù ngủ cùng phòng, ôn tồn nhẹ giọng cũng không cách nào nguôi đi.

Khi đó cậu đứng chết trân tại chỗ, sợ tới mức mềm nhũn cả chân, nhất định cậu cảm thấy y là tên ma đầu chuyện gì cũng dám làm. Y sợ việc này sẽ trở thành khúc mắc giữa bọn họ, chỉ đành thi pháp xóa ký ức, may là mọi chuyện diễn ra như mong muốn.

Lâm Chiêm cảm thấy lời nói y hơi kỳ lạ, biết chuyện mình không nhớ được chắc chắn có dính dáng tới đối phương. Nhưng hiện tại cậu đang ở trong tình cảnh chật vật, đã ăn nhờ ở đậu làm con rối cho người ta thì vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời đi thôi.

Hiếu kỳ hại chết mèo con, mạng nhỏ quan trọng hơn nhiều!

Lâm Chiêm thức thời không hỏi lại, xoay người đi đến bếp đun, vừa bước một bước liền bị Hoa Nguyệt Phong túm lấy, nhào vào lồng ngực y.

Lâm Chiêm hoảng sợ, cho rằng y muốn làm gì mình, bày sẵn tư thế phản kháng.

Nhưng một giây trước khi ra tay, cậu chợt nghe thấy tiếng nổ ầm phía sau, cả thanh âm nồi chén gáo bồn rơi xuống đất vỡ tan.

Cậu ngoái cổ lại nhìn, thấy cái nồi kia đã bay về phía này, nước canh từ bếp chảy xuống, văng tung tóe khắp nơi. Cùng lúc đó, ngọn lửa bắt mỡ cháy bùng lên.

Lâm Chiêm nghĩ thầm: Toi rồi toi rồi, chưa kịp bắt được dạ dày của ma đầu đã làm nổ gian bếp của y! Mạng nhỏ sắp lụi tàn rồi!

Hoa Nguyệt Phong thấy đối phương hoảng hốt, duỗi tay nâng cằm cậu lên, thích thú nói: “Điện hạ phá hỏng phòng bếp của ta mất rồi, phải bồi thường thế nào đây?”

Tay Lâm Chiêm bất giác run lên, ngay cả nói cũng bắt đầu ngắc ngứ: “Đại…… Đại lão hay là…… tha mạng ta nha?”