Màn sương trắng dày đặc bao phủ toàn bộ thế giới trước mặt.
Lâm Chiêm văng ra từ nơi nào đó trong không gian, hai mắt vô hồn, chỉ biết dưới chân là một mảnh đất bằng phẳng. Cậu phản ứng mất một lúc, đột nhiên nhớ tới
(chồng:))Hoa Nguyệt Phong, lớn tiếng gọi tên y.
Nhưng mà không nghe thấy tiếng hồi đáp.
Lâm Chiêm mò mẫm di chuyển trên đất, quơ quơ hai tay bước đi chậm rì như người không nhìn thấy đường.
Như thể thế giới này không có gì ngoài màn sương trắng, Lâm Chiêm dè dặt quay lại vài lần, nhưng vẫn chẳng thấy gì hơn.
Lâm Chiêm lớn tiếng gọi tên Hoa Nguyệt Phong, giọng nói truyền ra xung quanh lại vọng trở về. Cậu càng ngày càng lo sợ, thử vận hành linh lực trong cơ thể biến ra một trận gió to, nhưng lại phát hiện sương trắng quá dày, dù là lốc xoáy cũng không quét được mấy trượng.
Cậu nhóc có chút thất vọng, muốn bay lên trên nhìn, mà ngay khi vừa nhấc chân lại bị một bàn tay ôm eo kéo lại, ngã vào trong lồng ngực người nọ.
“Điện hạ đang tìm ta sao?”
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, Lâm Chiêm ngước đầu nhìn lên, thấy rõ khuôn mặt quen thuộc, tất cả lo lắng đều bị quét sạch, lông mày giãn ra, cười cười nhìn y.
“Cung chủ, ta còn tưởng rằng không tìm được ngươi nữa.” Lâm Chiêm có chút tủi lòng, bất giác khẽ mím môi.
Hoa Nguyệt Phong cười cười, dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh môi, trêu đùa nói: “Điện hạ quan tâm ta tới vậy cơ à, Hoa Nguyệt Phong cảm động quá đi. Điện hạ yên tâm, ta không sao đâu.”
Trong khi nói chuyện có một luồng gió thổi tới, sương trắng quay cuồng, gió quyện hương thoang thoảng như mùi đào.
“Điện hạ ơi, thơm thật đấy.” Hoa Nguyệt Phong hít sâu một hời, sắc mặt chợt ửng hồng, cúi đầu ghé sát lỗ tai: “Em cũng thơm nữa.”
Lâm Chiêm bị bộ dáng của y làm cho bối rối, không biết sao đột nhiên cậu thấy Hoa Nguyệt Phong có chút mơ màng, hai mắt mê ly như là mất hồn.
Không lâu sau hương thơm xộc vào khoang mũi, Lâm Chiếm cảm thấy trong đầu có chút mê man, những thứ trước mắt như phân thân chồng chất lên nhau. Chân tay cậu đột nhiên mất hết sức, cứ thể tựa vào lồng ngực của Hoa Nguyệt Phong.
Hoa Nguyệt Phong một tay ôm eo, tay khác không an phận mà dọc theo đường cong phía sau lưng xoa đến mặt cậu. Đầu ngón tay chậm rãi di chuyển trên làn da mịn màng, cảm nhận được độ ấm trên khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Y chợt ngây ngốc nở nụ cười, nhìn Lâm Chiêm nói: “Điện hạ trời sinh thật đẹp, đẹp hơn tất cả nam tử trên thế gian này. Vừa thấy Điện hạ lòng ta liền không thể chứa thêm ai khác. Điện hạ đánh cắp trái tim của ta mất rồi. ”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng khều cằm cậu, Hoa Nguyệt Phong dí sát vào người trước mặt, khẽ ngửi ngửi môi cậu, bỗng nhiên hai mắt cong cong, gò má ửng đỏ.
“Điện hạ thơm quá đi, Hoa Nguyệt Phong rất thích Điện hạ.” Nói, đầu ngón tay để trên cánh môi dưới của cậu, chậm rãi miết dọc theo viền môi.
Ý thức Lâm Chiêm dần dần mơ hồ, không còn sức kháng cự động tác của y, chút lý trí còn sót lại cũng chỉ đủ để tự ngẫm, chắc chắn là mùi hương vừa rồi tác quái, bọn họ đã trúng mê hương.
“Cung chủ, như vậy không tốt đâu.” Lâm Chiêm nghiêng đầu, muốn thoát khỏi tư thế trêu chọc này.
Nhưng Hoa Nguyệt Phong lại kịp thời xoay đầu cậu lại, nâng gò má người trong lòng bàn tay, vui vẻ cười nói: “Điện hạ thật dễ thẹn thùng, mỗi lần ta một trêu chọc Điện hạ luôn muốn né tránh, lần này ta không thả em ra nữa đâu.”
Hoa Nguyệt Phong dùng ngón cái xoa xoa mặt cậu, thân mật chạm vào cái mũi kia dụi dụi, mỉm cười như mặt trời nhỏ, giống một đứa trẻ đang bày trò nghịch ngợm.
“Điện hạ, ta hôn em một cái được không?”
Lâm Chiêm nhìn vào ánh mắt chân thành tha thiết của y, cảm nhận được yêu thương vô hạn giữa một biển ôn nhu. Nụ cười của y thật ấm áp, cậu rất thích.
Mê hương đánh tan ý thức, không thể suy nghĩ, cũng chẳng thể thực hiện động tác chối từ.
Ở sát gần bên nhau như vậy, Lâm Chiêm dường như ngửi được thanh hương nhàn nhạt trên người đối phương, là mùi hương cơ thể quyến rũ của y. Cậu tham luyến ngửi ngửi, như bị cái mùi đó mê hoặc, càng ngày càng nghiện, không thể cưỡng lại.
Lâm Chiêm ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu.
Hoa Nguyệt Phong mỉm cười tiến lại gần, cánh môi chậm rãi dán lại với nhau, cuối cùng cũng đã chạm được vào môi đỏ mềm mại ấm áp của người rồi……
Ánh sáng lóe lên xung quanh, một lực mạnh mẽ đột nhiên ập vào thân thể của Hoa Nguyệt Phong, đánh mạnh vào y.
Y đột nhiên nôn ra máu ngã xuống đất, còn chưa kịp giãy dụa cơ thể đã bắt đầu run lên, theo huyết dịch hóa thành cánh hoa đỏ tươi, một cơn gió cuốn qua liền biến mất trong màn sương trắng.
“Điện hạ! Điện hạ! Em mau tỉnh táo lại, đừng trúng quỷ kế của Ngụy Miện!”
Một bóng người dịch chuyển đến, ôm lấy vai Lâm Chiêm lắc lắc hai cái.
“Cung chủ…… Sao lại có những hai Cung chủ thế này?” Lâm Chiêm đờ đẫn nhìn người trước mặt, sau đó cúi đầu nhìn vị trí cánh hoa tản mát khi nãy, vẻ mặt kinh ngạc.
“Điện hạ hãy giữ tỉnh táo, ta của lúc nãy chỉ là ảo giác mà thôi, Điện hạ đừng để bị mê hoặc mất đi lý trí!”
“Mê hoặc…… mê hoặc ấy à, là ngươi mê hoặc ta…… Cung chủ, ngươi nhìn đi này, là ngươi mê hoặc ta đó, hình như ta thích ngươi lắm……”
Lâm Chiêm hai má đỏ bừng, đỏ hơn cả quả tảo nhỏ. Cậu chàng lắc lư cái đầu nhìn nhìn Hoa Nguyệt Phong, vẻ mặt si mê ngây ngô cười.
“Cung chủ ơi, chàng hôn ta được không?”
Lâm Chiếm chu chu cái miệng nhỏ, lao về phía y.
Hoa Nguyệt Phong kịp thời chặn môi cậu lại, Lâm Chiêm không vui mà hừ hừ hai tiếng, hai tay ôm chặt lấy y, mềm mại mà làm nũng: “Cung chủ, ta rất muốn hôn chàng đó, chàng không muốn hôn ta sao?”
Hoa Nguyệt Phong chớp mắt thất thần, đối với y mà nói Lâm Chiêm còn không phải là một loại mê hoặc hay sao? Y rất thích Lâm Chiêm làm nũng như vậy, dễ thương vô cùng, mềm mại lắm luôn.
Y vốn có tư tâm, thuận thế ôm lấy thân thể Lâm Chiêm, ghé sát vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Điện hạ thật sự muốn hôn ta à? Điện hạ thích ta sao?”
Lâm Chiêm hai mắt mờ mịt, thấy y mãi không chịu hôn mình thì có chút không vui, đáp lời cho có lệ: “Thích, thích mà, chàng hôn ta trước đi nhé, được không?”
Hoa Nguyệt Phong lập tức không chịu nổi nữa, thế mà cũng không khống chế được đỏ mặt, có chút bối rối.
Trong nháy mắt tâm loạn đó y đã quên nín thở, mê hương liền thừa cơ xộc thẳng vào mũi. Khi y ngửi được mùi thơm nhận ra không ổn thì đã quá muộn.
“Cung chủ, muốn hôn hôn, Cung chủ ơi, hôn hôn em đi mà, hức huhu……”
Lâm Chiêm ấm ức ôm y, mà đôi môi lại bị bàn tay của người kia chặn lại, không hôn được. Cậu nhóc hờn dỗi, rầm rầm rì rì vài tiếng, ánh mắt tủi thân như sắp tụ đầy là nước.
Hoa Nguyệt Phong sao có thể mặc cho bé yêu rơi lệ chứ, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, rút tay về liền hôn lên má cậu.
Đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc thân mật như vậy, cái hôn bất chấp thân phận thế này.
Ý thức của Hoa Nguyệt Phong lập tức hỗn loạn, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, biết nai nhỏ trong lòng lại không an phận nữa rồi.
Y gần như theo bản năng mà nâng mặt cậu lên, không cần băn khoăn hôn xuống.
Lần này là nụ hôn chân chính, thân mật nhất.