*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cánh môi ấm áp khẽ chạm vào nhau, cẩn thận dán lại. Vân môi vuốt ve, kích thích xúc cảm lạ thường.
Tựa như hôn lên một đám bông gòn mềm mại, nhẹ nhàng như gió thoảng, hôn vào lòng nhau, thân mật khăng khít.
Hoa Nguyệt Phong say mê sự cám dỗ chết người trong từng tấc mọng đỏ, sa vào vạn phần bất kính khinh nhờn. Đây là nụ hôn y rất muốn, muốn vô cùng, thứ y luôn mộng tưởng bấy lâu.
Lại không dám tiến thêm một bước, tận tình chiếm hữu người kia.
Lâm Chiêm ý thức mơ hồ, hoàn toàn không biết mình hiện tại chật vật nhường nào. Dưới tác dụng của mê hương, cậu theo bản năng mà đòi hỏi, mà phóng túng.
Hoa Nguyệt Phong gồng mình chống đỡ lấy lại chút ý thức, không dây dưa với cậu nữa. Kéo dài nụ hôn này một chốc rồi dời đi, ấn đầu người nọ vào vai rồi dùng tay nhẹ xoa lưng.
“Điện hạ đừng tiếp tục nữa, dừng ở đây thôi, được không nào?”
Dừng tại đây là tia lý trí cuối cùng của y. Y thích Lâm Chiêm, là đặt trên đầu quả tim mà thích, là kiểu thích không cho phép một tia vấy bẩn. Giữa họ nên dừng ở đây là tốt nhất, được người mình trân quý hôn là giấc mơ hoàn mỹ nhất của y.
“Môi Cung chủ môi mềm ngọt lắm đó, em thích lắm luôn.” Lâm Chiêm hì hì ngây ngô cười, sau khi ý thức hỗn loạn lại càng thêm đáng yêu.
“Môi của Điện hạ cũng rất ngọt.” Hoa Nguyệt Phong chúi đầu lại, miễn cưỡng chấm dứt giấc mộng này.
Lâm Chiêm vặn vẹo trên vai người kia, giọng điệu nhỏ nhẹ như làm nũng, dùng mặt dụi dụi vào cổ y, mềm mại nói: “Cung chủ ơi, em muốn nữa cơ, có được không ạ?”
Cánh tay có chút không an phận, từ trên thắt lưng của Hoa Nguyệt Phong di đến sau lưng, lướt qua đầu vai, rồi lại quét đến xương quai xanh, từ từ di chuyển xuống dưới.
“Cung chủ, em muốn chàng.” Lâm Chiêm ngốc ngốc nhìn Hoa Nguyệt Phong, trong mắt hiện lên khát vọng cùng với nhẫn nãi. Cậu phe phẩy hàng mi cong dài, ánh mắt bỗng nhiên tủi thân.
“Cung chủ ơi, em muốn mà.”
Bàn tay chạm vào lồng ngực của đối phương, dừng lại nơi trái tim. Ở đây có thể cảm nhận được nhịp đập bối rối của người, thấy rõ sự khẩn trương của đối phương.
Hoa Nguyệt Phong chợt miệng đắng lưỡi khô, mất hết dũng khí nhìn thẳng vào cậu, vội vàng nghiêng đầu, nuốt nước bọt.
“Điện hạ, thần trí em đang không rõ, đừng như vậy.”
Hoa Nguyệt Phong muốn đẩy cậu ra, nhưng Lâm Chiêm lại nhích tới gần hơn, tựa đầu lên vai y, phả hơi vờn quanh cổ như một loại khiêu khích.
“Đừng, Điện hạ……”
Bên gáy chợt âm ấm, Lâm Chiêm dán môi lên đó. Vòng tay qua cổ không để y thoát ra.
Hoa Nguyệt Phong hô hấp nặng nề, trong tư thế này bối rối vô cùng. Trước đây đều là y làm vậy với Lâm Chiêm, mà nay đảo lại mới biết là mình cũng sẽ ngượng ngùng, đỏ mặt.
Lâm Chiêm tiếp tục công thành đoạt đất, hôn một đường từ hầu kết xuống dưới.
Hoa Nguyệt Phong không biết phải làm sao.
Cho đến khi bị Lâm Chiêm đẩy ngã xuống đất, cả người đều bị phủ lên.
Y mới gắng sức sử dụng linh lực đánh ngất người kia.
Lâm Chiêm gục ở trước ngực, ngoan ngoãn nằm ngủ. Hoa Nguyệt Phong lúc này mới hít sâu một hơi, bình tĩnh lấy lại cảm xúc, nhìn khuôn mặt say ngủ của Lâm Chiêm, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, không khỏi buồn cười.
Cũng có một ngày y túng quẫn như vậy.
…
Dược lực của mê hương biến mất, Hoa Nguyệt Phong đỡ Lâm Chiêm dậy, bế ngang người. Thân hình gầy yếu, vòng eo nho nhỏ, ôm cả người trong vòng tay thì cũng chẳng chiếm được bao nhiêu là chỗ, khiến cho người ta có cảm giác muốn che chở.
Xung quanh sương mù dày đặc, giăng mãi không tan, chỉ thấy rõ chừng một tấc đất dưới chân. Hoa Nguyệt Phong phóng xuất linh lực cảm nhận xung quanh, mất một hồi cuối cùng cũng phát hiện ra lỗ hổng có chút linh lực yếu ớt cách đó mấy dặm, nơi đấy là mắt trận của Cực lạc trận, nó đang tỏa ra sự công kích.
Hoa Nguyệt Phong đi tới phía đó, tiến đến khe hở liền nhận ra linh lực đang dâng trào trong không trung, dường như thay đổi liên tục theo một quy luật nhất định, như thể bên trong còn một pháp trận nữa bảo vệ cho mắt trận.
Y cẩn thận tiến lại gần, chú ý đến động tĩnh xung quanh. Quả nhiên khi cách mắt trận vài thước, cơ quan bảo vệ được kích hoạt, trong tích tắc một vòng sáng vàng bao phủ trên đầu y, vài luồng kim quang bắn xuống như những thanh kiếm sắc bén, từng cây hướng thẳng vào ngực.
Hoa Nguyệt Phong đứng yên tại chỗ, chờ ánh vàng tới gần trên người y liền bộc phát ra một tầng hồng quang, hóa thành một mảng sáng chói trực tiếp đánh văng ánh vàng. Sau đó, tất cả kim quang đều không thể chiếu tới nữa.
Hoa Nguyệt Phong ngẩng đầu nhìn về phía mắt trận, phất gió thổi qua lớp sương mù trong vài trượng, lập tức thấy một vòng xoáy ánh sáng dao động ở dưới vòm trời, đó chính là mắt trận của Cực lạc trận.
Y bay nhanh tới, chùm sáng trong lòng bàn tay đập tới khiến vòng xoáy rung động. Cơ thể y buộc phải dừng lại bởi một rào cản vô hình, mắt trận cảm nhận được nguy hiểm ngay lập tức mở ra cơ quan phòng ngự. Đột nhiên hương thơm xung quanh nồng nặc, kèm theo sự xuất hiện của những tấm gương bạc, lần lượt hiện ra một số cảnh tượng.
Hình ảnh Lâm Chiêm và Hoa Nguyệt Phong cởi áo ôm nhau, khi thì tận tình hôn môi, lúc lại thẹn thùng trêu chọc, hay là cơ thể kết hợp, làm chuyện cực kỳ xấu hổ……
Hoa Nguyệt Phong nhìn mà hoảng loạn, phất tay áo đánh ra một mảnh sáng đỏ, nhưng vẫn không xóa bỏ được ảo giác trên gương.
Cảnh tưởng hiện ra những âm thanh dâm mĩ rõ ràng, chân thật mà lại dụ hoặc. Hoa Nguyệt Phong tâm hoảng ý loạn, chợt có chút vô lực.
Ý thức đột nhiên trở nên hỗn loạn, như thể những âm thanh đó là cổ trùng làm mê muội lí trí của y, lại lần nữa đốt lên dược lực của mê hương còn sót lại trong cơ thể, thôi thúc tình dục khiến y khô nóng không yên, mềm nhũn cả người.
Hoa Nguyệt Phong ngồi bệt dưới đất, hai mắt bỗng nhiên mịt mờ, dưới những thanh âm dụ hoặc đó, y thực sự sinh ra dục vọng muốn chiếm hữu người kia.
Cánh tay không chịu khống chế mà men theo từng đường cong của cậu, xoa nắn bụng nhỏ mềm mại, vuốt ve lồng ngực.
Đây là lần đầu tiên y làm càn như vậy, dục vọng bị đè nén dưới đáy lòng thức tỉnh như con mãnh thú, choáng váng đầu óc.
Y vạch cổ áo cậu ra, làm lộ da thịt non mềm trắng nõn.
Đầu ngón tay bắt đầu không an phận mà vân vê lên trên, chậm rãi dao động.
Đây là một bữa tiệc của thị giác và xúc giác, y bị cậu hấp dẫn một cách sâu sắc. Y muốn làm những điều bất kính.
Hoa Nguyệt Phong không thể khống chế mà cúi người hôn xuống. Nhẹ nhàng mổ một ngụm vào vùng da trước ngực.
Y muốn chiếm hữu bao nhiêu tùy ý, nhưng vẫn còn một tia ý thức kéo lại.
Hoa Nguyệt Phong vất vả lắm mới ngăn lại được bàn tay mình, đột ngột quay đầu đi, hít sâu vài cái.
“Không thể…… Không được…… Đây là Điện hạ, Điện hạ…… Không thể làm như vậy được!!”
Hoa Nguyệt Phong cố gắng tự nhủ, kìm nén lại dục vọng xấu xa của bản thân.
Cuối cùng y cũng chỉnh tề khép lại xiêm y, ôm cậu đứng dậy.
Bay đến phía mắt trận lần nữa, một kích giải phóng sức mạnh toàn thân, đột ngột tấn công dữ dội vào kết giới và mắt trận, cuối cùng nó rung chuyển, kết giới vỡ tung, mắt trận tan tác, vòng xoáy hóa thành một lối ra.
Hoa Nguyệt Phong đẩy lui gợn sóng linh lực xung quanh, nín thở ngưng thần, ôm Lâm Chiêm băng qua vòng xoáy, thoát khỏi Cực Lạc trận….