Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 58

Ý tưởng này không phải là suy nghĩ nhất thời của Chu Diễn Xuyên, mấy năm nay anh luôn nghĩ tới việc thành lập một Quỹ để bảo vệ môi trường, phát triển sinh thái. Anh có rất nhiều tiền nhàn rỗi, ngoài Tinh Sang, anh còn thực hiện một số khoản đầu tư tài chính. Nhưng tiền để ở đó thì chỉ tăng thêm số lượng mà thôi, mặc dù anh có yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống nhưng dù gì cũng chỉ có một mình, anh đâu tiêu pha gì quá nhiều.

Tuy tiền nhàn rỗi có thể sử dụng để mở rộng Tinh Sang hơn nữa, nhưng về việc này anh và Tào Phong đồng quan điểm không muốn đi quá nhanh.

Quan điểm của Tinh Sang được xem là sự hiếm hoi trong thời buổi mà lợi ích là điều quan trọng nhất. Họ thà đi chậm, chờ đợi người cùng chí hướng tham gia hơn là như Đức Sâm, phát triển nhanh chóng, dẫn đầu ngành chỉ trong vài năm nhưng trong sâu thẳm đã quên mất mục tiêu ban đầu của mình.

Vì vậy Chu Diễn Xuyên nghĩ, nếu đúng như vậy, anh có thể hỗ trợ dự án tương tự như nghiên cứu của giáo sư Phan Tư Tĩnh về việc nghiên cứu trồng lúa mì trên sao Hỏa, có thể thấy ngay là không thể có tiền trong thời gian ngắn hạn nhưng về lâu dài sẽ có sự bất ngờ to lớn.

Sau khi nghe anh giải thích, Lâm Vãn nói nhẹ nhàng: “Ý tưởng của anh khá hay, em cũng ủng hộ anh chi tiền cho những điều anh hứng thú, nhưng giao cho em thì không hợp.”

Cô chuyển qua Chim hót khe chưa được bao lâu, còn chưa lên được chức Phó giám đốc sao có thể trực tiếp quản lý một Quỹ? Nếu cô không tự biết khả năng của bản thân thì sự tự tin của cô không còn là tự tin, mà là tự phụ.

Chu Diễn Xuyên: “Tìm người giúp em?”

“Cũng không được.” Lâm Vãn kiên quyết từ chối, “Món quà này quá lớn, hiện giờ em không thể nhận.”

Thấy vẻ kiên quyết của cô, Chu Diễn Xuyên cũng không thuyết phục cô nữa. Việc tặng quà không phải là món quà giá trị thế nào mà là người nhận có vui hay không. Lâm Vãn là người giả vờ “lạt mềm buộc chặt”, cô nói bây giờ cô không thể nhận thì thực sự là cô không muốn. Đã vậy thì đương nhiên anh không muốn ép buộc. Dù sao thì tiền cũng không thiếu, cứ để đó khi nào cần lấy cũng được.

Sau khi bị Chu Diễn Xuyên quăng cho một trái bom vậy, cảm giác mất mát trong lòng Lâm Vãn cũng biến mất. Cô lấy lại tinh thần, cúp điện thoại rồi thì lướt weibo.

Hôm nay Cánh rừng lớn vẫn nhận được rất nhiều bình luận như thường ngày. Nhưng so với thường lệ thì hôm nay nhiều bình luận hỏi cô có chú ý tới buổi họp báo của Chim hót khe không.

Lâm Vãn chưa bao giờ tiết lộ danh tính của mình trên weibo, mọi người chỉ biết cô là người bảo hộ chim, cô làm việc ở đâu, tên gì, mặt mũi ra sao, không ai biết thông tin thực của cô thế nào.

Hôm qua cô về muộn, không có thời gian cập nhật thông tin buổi họp báo nên nhiều người đoán cô phản đối việc bảo vệ chim và máy bay không người lái kết hợp. Để tránh những hiểu lầm, tối nay về nhà Lâm Vãn cập nhật một bài trên weibo về quan điểm của cô đối với dự án tuần tra vừa để bày tỏ sự ủng hộ vừa thay đổi nhận định của những người phản đối như cô trước đây.

Cô luôn chú ý tới câu từ trên các bài đăng của mình, yêu cầu cơ bản nhất là phải câu chữ trau chuốt, hình ảnh đẹp. Trong điện thoại có nhiều hình chụp tối qua, cô chọn vài tấm rồi đăng lên.

Nào ngờ khi bài viết vừa đăng lên thì dân mạng lại chú ý tới mấy chi tiết khác.

[Người đàn ông trong bức ảnh thứ 5 đẹp trai quá, tôi cần biết toàn bộ thông tin của anh ấy trong vòng 3 phút.]

[Báo cáo! Chu Diễn Xuyên, CTO của Khoa học kỹ thuật Tinh Sang, chưa kết hôn.]

[Chưa kết hôn? Có bạn gái chưa?]

[Hóa ra Cánh rừng lớn cũng có mặt ở họp báo, nhưng góc độ những bức ảnh này…]

[Những người khác bị mờ, chỉ có Chu Diễn Xuyên là cực rõ nét. Đây là góc nhìn của bạn gái trong truyền thuyết đúng không?]

[Gì chứ? Tôi nghĩ Cánh rừng lớn phải là người đàn ông tầm 40 chứ.]

[??? Không phải là cô gái trẻ sao?]

Lâm Vãn đọc bình luận mà dở khóc dở cười, nhìn mình lúc biến thành già lúc hóa trẻ, khi nam khi nữ mà cũng làm biếng giải thích. Dù sao thì trên mạng cô là một blogger khoa học, bị hiểu lầm thành học giả già 70 tuổi cũng đâu có sao.

Nhưng mà Lâm Vãn không ngờ không lâu sau, một người bình luận: [Mọi người không biết Cánh rừng lớn là một cô gái trẻ rất đẹp à? Cô ấy đã đến trường tôi giảng bài khoa học, tôi đã gặp người thật việc thật rồi.]

Người đó nói sợ mọi người không tin nên đăng thêm một bức ảnh. Bức ảnh chụp lúc Lâm Vãn tới trường trung học số 1 Nam Giang để giảng bài, vì Hà Vũ Đồng làm hỏng file PPT nên cô mở weibo để giảng bài theo lối kể chuyện.

Phải nói là trình độ chụp ảnh của bạn học đó khá tốt, trong ảnh là Lâm Vãn đang mỉm cười, nhìn rất xinh, trên màn hình còn chiếu rõ giao diện tài khoản weibo.

Khu bình luận bùng nổ.

Cư dân mạng chú ý tới Cánh rừng lớn thường là người yêu thích chim chóc,  họ quan tâm tới nội dung bài viết hơn là vẻ ngoài của blogger. Nhưng nói vậy không có nghĩa là họ chỉ biết nhìn chim chóc mà không biết ngắm người đẹp.

Lâm Vãn tắm xong, quay ra lướt weibo thì thấy không ổn. Cô vội vàng xóa bình luận đó, nhắn riêng cho cậu bạn đó đừng đăng ảnh cô nữa.

Cậu học sinh đó xin lỗi rồi hỏi: [Chị ơi, chị có bạn trai chưa?]

[Có gì không em?]

[À, em thấy chị vừa thông minh vừa xinh đẹp, chị không ngại em nhỏ hơn chị mấy tuổi thì khi em đậu đại học, em có thể tới Viện nghiên cứu tìm chị được không? Em muốn chị làm bạn gái em.]

Lâm Vãn: “…”

Mấy bạn nhỏ này nghĩ cái gì trong đầu vậy trời?

Chuyện này chẳng lớn chẳng nhỏ, sau khi thẳng thắn từ chối, cô nghĩ ra một việc, chụp ảnh màn hình gửi cho Chu Diễn Xuyên: [Cục cưng nhìn nè, có cậu nhóc muốn theo đuổi em nè.]

[Em trai thì đã là gì?]

Chu Diễn Xuyên cũng gửi lại một ảnh chụp màn hình bình luận của cô, [Không phải còn có cả anh trai cầu hôn với em à?]

Ảnh anh gửi là bình luận bên dưới weibo của cô. Có mấy người đùa tự giới thiệu bản thân xong rồi hỏi cô có thể cân nhắc họ không.

Nhìn tình hình này có vẻ hũ dấm của Ái phi đã đổ rồi. Đúng ra phải dỗ dành mấy câu, nhưng Lâm Vãn nhướng mày, cúi đầu gõ chữ: [Em bắt quả tang nha, anh lén lút theo dõi weibo của em!]

[…Ngủ, ngủ ngon.]

Nhận được tin nhắn lại của Chu Diễn Xuyên, Lâm Vãn lăn ra giường cười ha ha.

Bạn trai mình đúng là đáng yêu quá.

*

Tuần sau đó là những ngày bận rộn đầy phong phú.

Chu Diễn Xuyên vẫn thường xuyên tăng ca nhưng anh rảnh rỗi hơn trước một chút, anh tới công ty mỗi ngày để giám sát việc phát triển máy bay không người lái để Chim hót khe sử dụng. Lâm Vãn thường hẹn anh đi ăn trưa, ăn tối, có khi còn đi xem phim, thời gian còn lại thì ai bận việc nấy, cho dù không gặp mặt cũng chẳng sao, khi có việc để tập trung thì thời gian sẽ không dài dằng dặc nhàm chán.

Thứ bảy, hai người lái xe tới quán bar của Tưởng Kha.

Lâm Vãn còn tới cửa hàng hoa để đặt một bó hoa lớn, con gái khó mà một tay cầm nổi bó hoa này, vừa bước vào hậu trường quán bar, cô đã đưa ngay bó hoa cho Tưởng Kha.

Tưởng Kha ngạc nhiên ôm chầm lấy cô nhảy tưng tưng, nói lên sân khấu nhất định sẽ mang bó hoa lên để cho mọi người thấy chị em của cô yêu cô tới mức nào.

“Sau này em biểu diễn thì phải để dành hàng ghế đầu tiên cho chị.” Lâm Vãn ôm lại Tưởng Kha, miệng ngọt như mía lùi, “Em biểu diễn bao nhiêu lần, chị tặng bấy nhiêu hoa.”

Chu Diễn Xuyên liếc nhìn cô, cảm thấy mình kêu cô là Hải vương không sai mà. Không phải sao, chỉ một câu đơn giản vậy cũng đủ làm Tưởng Kha cảm động muốn khóc.

Vừa lúc có điện thoại, Chu Diễn Xuyên cầm điện thoại bước ra cửa trả lời.

Lâm Vãn vẫn đang ôm Tưởng Kha lại đột nhiên quay lại: “Anh đi đâu vậy?”

“Anh nghe điện thoại.” Anh giơ điện thoại lên, nghi ngờ sau đầu cô có radar, nếu không sao mà đang quay lưng lại vẫn biết anh đi ra ngoài.

Một người bạn gọi điện rủ anh ra ngoài chơi bóng, nói văn vẻ thì là tập thể dục, thật ra là để tâm sự. Gần đây tâm trạng Chu Diễn Xuyên rất rốt. Anh không phải là người lo lắng tính trước lo sau, từ khi quyết định đối đầu với Đức Sâm thì anh không còn để tình cảm cũ lấn át nữa.

“Không được, tối nay tôi phải ở cùng bạn gái.” Anh khẽ đáp.

“Ừ, bạn gái thì quan trọng hơn.” Người bạn rất hiểu chuyện. “Có thể nói qua điện thoại vài câu cũng được. Chủ yếu là tôi có quan hệ tốt với một công ty truyền thông, nếu anh muốn sử dụng dư luận chống lại Đức Sâm thì tôi có thể giúp anh liên hệ.”

Chu Diễn Xuyên bước ra ngoài từ lối đi phía sau hậu trường, đi loanh quanh vài bước, anh thấy tác phẩm nghệ thuật sắp đặt mà đợt Lâm Vãn đi lòng vòng quanh đó. Ký ức hiện lên trong đầu làm anh nở nụ cười: “Được rồi, tôi hẹn anh nói chuyện sau nhé. Nhưng mà gần đây chắc chưa cần thiết, Đức Sâm cũng không làm phiền lắm.”

Diệp Kính An có lẽ không ngờ có một ngày Chu Diễn Xuyên, người luôn không tranh với đời, lại gửi cho anh ta một lá thư của luật sư vì một cô gái. Cuộc phản công này vượt quá sự dự liệu của anh ta, cũng thu hút sự chú ý của anh ta, khiến anh ta cẩn thận hơn, quyết định thay đổi chiến lược của mình.

Việc bôi đen của Đức Sâm trong thời gian đầu cũng làm Tinh Sang bị ảnh hưởng ít nhiều. Ngoài việc hợp tác với chính phủ và các tổ chức phi lợi nhuận, Tinh Sang còn có một nguồn thu rất quan trọng từ việc bán các thuật toán điều khiển máy bay của họ. Việc tranh chấp về bản quyền thuật toán điều khiển khiến một số công ty đang dự kiến mua ban đầu đã tạm ngưng lại, chờ xem tình hình.

Chu Diễn Xuyên không ngại chuyện đó, dù sao thì cũng không ai muốn thứ mình mua với giá cao mang về lại là đồ được trộm về.

“Thời gian trước cãi cọ chẳng có ý nghĩa gì,” Chu Diễn Xuyên chống khuỷu tay lên sân thượng, nhìn phong cảnh thành phố về đêm, “Tôi thích giữ lại tiền dùng khi cần thiết nhất.”

Người bạn sửng sốt khi nghe giọng điệu của anh: “Anh định gây áp lực lên Đức Sâm sau phiên tòa?”

“Đúng vậy. Họ muốn lật lại chuyện cũ cho nên tôi sẽ cùng tính với họ.” Chu Diễn Xuyên cười tủm tỉm, “Xem ai là người chịu không nổi, ai sẽ là người cúi đầu trước.”

Đã gây ầm ĩ đến mức đến tòa thì chẳng cần phải nể tình xưa nghĩa cũ mà nương tay. Một vụ kiện chẳng thể làm Đức Sâm bị hủy hoại, nhưng ít nhất…

Cũng đủ tróc một lớp da.

Sau khi nói chuyện với bạn xong, Chu Diễn Xuyên quay về theo đường cũ. Khi tới phòng thay đồ ở sau hậu trường, anh gõ cửa đi vào, lại không thấy Lâm Vãn đâu.

Tưởng Kha đang trang điểm, thấy anh tới không hiểu sao tay run lên: “Bạn của tôi có việc hỏi cô ấy nên gọi cô ấy ra ngoài rồi.”

“Người chơi ghita bass?” Chu Diễn Xuyên hỏi.

Tưởng Kha căng thẳng gật đầu, cô nghĩ nếu biết vầy cô đã không giới thiệu Giang Quyết cho Lâm Vãn. Hai người đó không có liên quan gì nhau, nếu không phải do cô đứng giữa kết nối thì không biết nhau, cô lo Chu Diễn Xuyên hiểu lầm họ.

Chu Diễn Xuyên mặt vô cảm “Ừm”, dừng vài giây, đột nhiên anh hỏi: “Xin lỗi tôi hỏi việc này, người cô tiếc nuối nhất khi rời khỏi ban nhạc này là ai?”

Tưởng Kha ngây người, chớp mắt, tự hỏi sao anh lại quan tâm chuyện này, hay là nghĩ người cô thích nhất trong ban nhạc.

Lúc này Lâm Vãn đang ở trong quán bar đóng vai trò quân sư tình yêu. Một thời gian không gặp, Giang Quyết nhìn còn ngầu hơn trước.

Anh ta xách một chai rượu, ngửa cổ tu vài hớp, khi đặt chai rượu xuống, ánh mắt lang thang không có điểm dừng, hiện lên chút vẻ buồn bã.

“Anh định tỏ tình với em ấy à?” Lâm Vãn uống ngụm nước, hỏi.

Giang Quyết cười khẽ: “Tôi có ý định đó, nhưng bây giờ sao tôi có thể nói với em ấy bây giờ. Khó khăn lắm em ấy mới quyết định một mình dấn thân ra bên ngoài, tôi lại chạy tới nói ‘Tôi rất thích em’, không phải là làm người ta thêm phiền lòng sao?”

“Bạn nhạc chắc sẽ tan rã?”

“Họ muốn tìm một ca sĩ nữ hát chính khác, tôi không có hứng thú. Tôi tới đây vì em ấy, giờ em đi rồi, tôi cũng ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Giang Quyết uể oải dựa vào quầy bar, hai tay hướng về phía sân khấu, làm tư thế ống ngắm, “Lát nữa chụp cho chúng tôi vài tấm hình để giữ lại làm kỷ niệm.”

Lâm Vãn hiểu khi anh ta nói “chúng tôi” không phải là mọi người trong ban nhạc, mà là anh và Tưởng Kha.

Cô ngưng lại, hỏi, “Vậy anh dự định sắp tới thế nào?”

“Cô ấy dự thi ở Yến Đô, nếu thắng thì cũng ký hợp đồng với công ty ở đó.”

Nói tới dự định trong tương lai, mắt Giang Quyết thoáng hiện ý cười, “Em ấy đi đâu, tôi đi đó. Em ấy thất bại, tôi sẽ lập một ban nhạc với em; nếu em thành công, tôi sẽ cùng em bước lên đỉnh cao trên sân khấu.” Lâm Vãn bị sự kiên quyết trong mắt anh ấy làm cho kinh ngạc, cô định nói gì đó thì lại thấy Chu Diễn Xuyên từ xa đi tới.

Giang Quyết vẫn nhớ anh, lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi làm phiền bạn gái anh mấy phút.”

“Ừm, tôi tới để truyền lời.” Chu Diễn Xuyên bước tới chỗ Lâm Vãn, đặt tay lên vai cô rất tự nhiên, “Vừa rồi Tưởng Kha nói, khi rời khỏi ban nhạc, người cô ấy không thể buông xuống được chính là anh.”

Giang Quyết sửng sốt, sau đó nhanh chóng rời khỏi quầy bar đi về phía hậu trường.

Lâm Vãn kinh ngạc nhìn về sau: “Anh không nói dối anh ấy đúng không?”

“Không. Anh hỏi Tưởng Kha, cô ấy tự nói.”

“Tự nhiên anh hỏi cô ấy à?” Lâm Vãn càng bối rối, anh không giống người quan tâm những chuyện thế này.

Chu Diễn Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, hai chân dài anh hơi cong lại, quay mặt lại nhìn cô vài giây, cuối cùng chậm rãi nói: “Bởi vì anh không muốn anh ta chiếm thời gian của em, hiểu không?”