Bầu không khí đêm diễn từ biệt của Tưởng Kha như bùng nổ.
Cô biểu diễn đã nhiều năm, ít nhiều gì cũng có fan hâm mộ, cả nam lẫn nữ, ca khúc cuối cùng vừa dạo nhạc lên, dưới sân khấu mọi người hát theo rồi hô to tên cô.
Đêm nay quán bar bố trí bàn gọn lại, để sàn nhảy rộng hơn bình thường. Một đám người lắc lư nhảy nhót dưới ánh đèn theo điệu nhạc, Tưởng Kha mặc váy dài màu đen đứng trên sân khấu, giang hai tay đón ánh đèn cất tiếng hát, tựa như một nữ vương.
Lâm Vãn không chen chúc vào đám người hâm mộ Tưởng Kha kia, cô chọn một bàn trên tầng 2 có tầm nhìn tốt, không biết do bị không khí sôi động này lây nhiễm hay là vì tương lai sáng lạn của bạn mình mà sau khi uống hai ly rượu thì cô lại trở nên rất hưng phấn, đứng lên bên lan can mà múa may tay chân.
Thật ra cô chưa học khiêu vũ đàng hoàng nhưng mà cảm nhận với tiết tấu không tệ nên chỉ tùy ý xoay qua lại, lắc lư người cũng có cảm giác quyến rũ.
Mấy người đàn ông ngồi bàn bên cạnh liên tục nhìn sang, nếu không phải ngại Chu Diễn Xuyên ngồi đó chắc hẳn bọn họ đã xông qua bắt chuyện.
Chu Diễn Xuyên từ đầu tới cuối không nhìn lên sân khấu, ánh mắt anh chỉ dán chặt trên người Lâm Vãn, tựa như cô là bảo vật vô giá, không ai có thể xâm phạm tới.
Thế nhưng nhìn một lúc lâu, ánh mắt anh lại trở nên nóng lên.
Lâm Vãn luôn là người biết chọn quần áo phù hợp với nơi cô sẽ đến. Tối nay đến quán bar cổ vũ chị em tốt, cô mặc một váy đuôi cá màu xanh. Trên cổ đeo, vai cổ và một mảng lưng lộ ra bên ngoài, thiết kế tinh tế tạo điểm nhấn khiến đường cong hiện rõ, eo ra eo, mông ra mông, cho dù chỉ đứng yên một chỗ cũng đủ mê người, huống hồ cô còn lắc lư uốn éo người theo nhạc như bây giờ.
Không khí xung quanh nóng lên, âm thanh trống vang động, lặng lẽ hòa tan những viên đá trong ly, tạo thành những hơi nước ẩm ướt bên ngoài thành ly.
Mãi tới khi tiếng nhạc ngừng lại, Lâm Vãn mới quay người lại, cười với Chu Diễn Xuyên, không hề ngại ngùng mà ngồi lên đùi anh.
Chu Diễn Xuyên hơi ngửa ra sau: “Hửm?”
“Hôm nay bộ dạng lúc ăn dấm của anh rất đẹp trai.” Cô níu vai anh, dán người vào người anh.
“Em lại uống nhiều rồi hử?” Anh hỏi.
Lâm Vãn im lặng chớp mắt, cảm thấy việc mình uống rượu chắc đã tạo thành tâm lý ám ảnh cho Chu Diễn Xuyên. Cô giả vờ tức giận nện anh một đấm: “Khen anh đẹp trai cũng không được! Tức chết em rồi, em đi tìm Tưởng Kha chơi!”
Chu Diễn Xuyên cười, đi xuống lầu vào hậu trường cùng cô.
Đằng sau hậu trường, mấy người trong ban nhạc đang vây quanh Tưởng Kha vừa khóc vừa cười, ai không biết chắc tưởng ngày mai cô bị sung quân tới Siberia.
Giang Quyết ngược lại không góp mặt trong đám ồn ào đó, yên tĩnh dựa vào tường gần đó, lúc nhìn thấy hai người đi vào, ánh mắt nhìn Chu Diễn Xuyên khá lạ.
Bọn họ định đi ăn khuya, mời hai người Lâm Vãn cùng đi. Chu Diễn Xuyên thấy Lâm Vãn có vẻ hào hứng nên cũng gật đầu đồng ý.
Xuống dưới lầu, Tưởng Kha ôm Lâm Vãn không buông tay, giống như không hề ý thức mình là bóng đèn, nhất định phải lên xe Chu Diễn Xuyên cùng đi.
Đến lúc lên xe, Tưởng Kha mới vỗ ngực, vẻ chưa hoàn hồn cảm thán: “Làm em sợ muốn chết luôn. Tự nhiên Giang Quyết lên sân khấu bày tỏ với em! Trời ơi, anh ấy vậy mà lại thích em, chị tin nổi không?”
Lâm Vãn cạn lời, ngước mắt nhìn kẻ đầu têu ngồi ở ghế lái kia.
Chu Diễn Xuyên tỉnh bơ như không, bình tĩnh thiết lập đường đi, lái xe ra ngoài.
“Nhưng không phải em nói rời khỏi ban nhạc người em luyến tiếc nhất là anh ấy sao?” Lâm Vãn ngồi với Tưởng Kha ở ghế sau, không thể không lên tiếng, hỏi nhỏ, “Chẳng lẽ là hiểu lầm?”
Tưởng Kha ngẩn người, lập tức hiểu ra.
Hôm nay cô trang điểm rất đậm, lông mi giả như bàn chải nhỏ rung rung, giọng nghiêm túc: “Ý của em là, luyến tiếc một thành viên của ban nhạc. Giang Quyết có tài, vừa biết đàn vừa biết soạn nhạc, thử hỏi có ca sĩ hát chính nào mà không muốn có người cộng tác như thế chứ?”
“…”
Lâm Vãn yên lặng khóc giùm Giang Quyết, đây là cái gọi là tình tiết bi thảm “Anh muốn làm bạn trai em, em lại chỉ muốn nói chuyện công việc với anh”, cô kiên trì hỏi, “Vậy em trả lời anh ấy thế nào?”
Nói tới đây, Tưởng Kha càng ấm ức: “Lúc đó em định từ chối, nhưng mà nhìn vóc dáng cao cao của anh ấy cúi xuống nhìn em, tự nhiên đầu óc em lú lẫn đi sao đó, ngu ngốc phang cho câu ‘Bây giờ chúng ta cố gắng biểu diễn cho thật tốt, chưa tới lúc nói chuyện yêu đương’. Chị biết ánh mắt Giang Quyết nhìn em sao không, y như nhìn mấy con gà con học tiểu học đó.”
Lâm Vãn không nhịn được bật cười.
Chắc bây giờ cả học sinh tiểu học cũng không nói câu “Chúng ta nên cố gắng học tập thật giỏi” đâu.
Tưởng Kha cũng tự xấu hổ vì sự ngốc nghếch của mình, che mặt lại mở miệng: “Kết quả là bị anh ấy làm loạn vậy nên em lên sân khấu không thể tự nhiên nổi, mắt cứ nhìn về hướng đó hoài luôn. Nói thật chị đừng cười chứ lúc anh ấy đánh bass cực kỳ đẹp trai.”
Lâm Vãn có thể hiểu ý Tưởng Kha.
Cô không hâm mộ ban nhạc nào, lúc trước thỉnh thoảng xem biểu diễn thì ngoài ca sĩ hát chính thì người cô hay chú ý nhất là tay ghita. Tay bass bình thường trong ban nhạc thường mờ nhạt như vật trang trí. Nhưng Giang Quyết thì không giống thế, anh không có hành động gì khoa trương nhưng chỉ cần lên sân khấu, cảm giác ngầu lòi từ bên trong liền hiện ra, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tưởng Kha chần chừ không đợi cô đáp lời, đã theo bản năng hỏi: “Chị không cảm thấy anh ấy đẹp trai hả?”
Lâm Vãn đang định gật đầu thì chợt cảm giác có ánh mắt như có như không từ trước quét xuống. Không cần ngước lên cô cũng biết Chu Diễn Xuyên đang nhìn mình. Bản năng sinh tồn mạnh mẽ làm cô hắng giọng, nghiêm túc: “Coi như vậy đi.”
Tưởng Kha: “???”
Tới quán ăn khuya, Tưởng Kha muốn lấy một phòng riêng để mọi người ăn uống cho thoải mái, cái này hiển nhiên là cô mời.
Biểu diễn rất mệt, người trong ban nhạc cũng không khách sáo với cô, hô hào “làm thịt cô”, mở menu gọi một đống đồ ăn.
Lâm Vãn lúc ở quán bar đã ăn dĩa trái cây, bây giờ không đói, huống hồ cô chỉ tới chơi với Tưởng Kha. Cô ngồi yên một bên, uống nước ép dưa hấu mà quán nướng tặng, câu có câu không trò chuyện với mọi người. Những lúc đông người, Chu Diễn Xuyên càng ít nói, thành viên ban nhạc cũng thấy vẻ xa cách của anh nên không cố miễn cưỡng lôi anh vào câu chuyện chung.
Vào quán một lúc thì Tào Phong có việc tìm anh, hai người nhắn qua lại trên wechat.
Mãi tới lúc quán đưa thùng bia vào, Giang Quyết mới hỏi anh: “Anh uống bia không?”
“Cảm ơn, không uống.” Chu Diễn Xuyên chỉ Lâm Vãn, “Tôi còn lái xe đưa cô ấy về.”
Giang Quyết nhướng mày: “Che chở bạn gái vậy à?”
Chu Diễn Xuyên “Ừ”, dùng giọng chỉ đủ hai người nghe, nói nhỏ: “Không phải anh cũng thế sao?”
Nói rồi ánh mắt nhìn thoáng qua Tưởng Kha bên cạnh Giang Quyết, mang theo ý mọi người đều hiểu mà.
Giang Quyết ngồi cách chỗ để bia gần nhất nên tự nhiên trở thành người rót bia cho mọi người. Người khác đều rót đầy một ly lớn, chỉ riêng có Tưởng Kha là rót chỉ một nửa.
“Không giống nhau, tôi bảo vệ họng cho cô ấy.”
Giang Quyết không ép ai, quay lại bỏ chai bia vào trong két, cầm chai mới lên, ngồi xuống cạnh bàn, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có phải anh không vừa mắt tôi?”
Giang Quyết không ngốc, tỏ tình không thành công thì tỉnh táo lại.
Đêm nay Chu Diễn Xuyên chính là cố ý đẩy anh ra xa khỏi Lâm Vãn, để người không liên quan là anh đừng có tiếp tục ngồi với bạn gái anh ta.
Chu Diễn Xuyên: “Anh không ở cùng với cô ấy thì tôi chẳng có ý kiến gì với anh cả.”
“Tôi với Lâm Vãn thật sự không có gì,” Giang Quyết uống một hớp bia, giải thích, “Hôm đó anh gặp ở đồn cảnh sát là sự cố ngoài ý muốn, mà trước khi đến đồn cảnh sát tôi với cô ấy đã nói rõ ràng là làm bạn bè bình thường thôi. Có điều nói đi thì phải nói lại, tôi nhìn anh cũng chẳng thuận mắt.”
Chu Diễn Xuyên nhướng mí mắt mỏng của mình: “Sao?”
Giang Quyết chỉ Tưởng Kha đang chơi oẳn tù tì với người khác, giọng lạnh băng: “Không phải cô ấy cũng từng bắt chuyện với anh sao?”
Chu Diễn Xuyên liếc anh một cái, yên lặng mấy giây, hai người đồng thời cười cười.
Những ngày thanh xuân rực rỡ của mấy cô gái có lẽ mãi mãi không hay biết, một hành động tùy tiện của các cô luôn có thể trong lúc lơ đãng trêu chọc người ta phải tị nạnh, so đo với nhau, mà lại không thể làm gì.
Gần cuối bữa ăn khuya, Lâm Vãn kêu nhân viên phục vụ lấy một ly mới, rót bia vào rồi ôm Tưởng Kha, cụng ly với cô: “Chúc em tiền đồ như gấm.”
(Con đường tương lai đầy triển vọng)“Cảm ơn cảm ơn.” Tưởng Kha đáp lại cô bằng nụ cười rạng ngời, “Chúc chị xuân phong đắc ý!”
Hai chiếc ly nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Lâm Vãn uống xong thì đặt ly qua một bên, cực kỳ tự giác quay lại ngồi bên cạnh Chu Diễn Xuyên: “Hầy, đêm nay em uống không tới hai ly, không coi là nhiều ha.”
Chu Diễn Xuyên gật đầu: “Không nhiều, ngoan lắm.”
Chữ cuối cùng rơi xuống, đôi mắt đào hoa dưới ánh đèn lấp lánh ý cười nhìn cô. Cúc áo sơ mi của anh không biết từ lúc nào đã mở hai nút, hơi có vẻ lười biếng, hiện làn da dưới cổ anh còn mê người hơn cả rượu ngon.
Lâm Vãn mím môi, nghĩ thầm gió xuân chưa hẳn lúc nào cũng đắc ý, nhưng chỉ cần có Chu Diễn Xuyên ở đây, thì cảnh xuân lại có thể vĩnh viễn phơi phới.
Rạng sáng, một cơn mưa nhỏ bất chợt đổ xuống.
Đèn đường cao cao thả xuống quầng sáng vàng nhạt, hơi lạnh trong không khí làm những sợi mưa bay bay theo gió được ánh đèn phản chiếu càng rõ nét.
Lâm Vãn và Tưởng Kha đứng ngoài cửa quán ôm nhau thật chặt rồi mới luyến chia tay, cô chạy chậm tới xe đỗ bên lề đường.
Mưa làm tóc cô hơi ướt, cô không để ý mà vuốt lại ra sau tai, cảm thấy nửa phút đứng dưới mưa kia cũng không thể dập tắt được gì. Trong xe hơi nước ẩm ướt, Chu Diễn Xuyên rút hai tờ khăn giấy cho cô lau, thắt dây an toàn, nhẹ nhàng hỏi: “Về nhà nhé?”
“Dạ.”
Nửa tiếng sau, Chu Diễn Xuyên dừng xe bên ngoài biệt thự chỗ trọ Lâm Vãn.
Ngoài cửa sổ mưa càng to, tiếng mưa rơi đều đặn bốn phía tựa như dệt nên một tấm lưới không lọt được ngọn gió, muốn giữ người lại trong đêm mưa.
Không ai nói gì, im lặng thăm dò nhau qua ánh mắt.
Phút giây yên lặng ngắn ngủi qua đi, Lâm Vãn quay người kéo vào anh, môi dán bên mặt Chu Diễn Xuyên, nhẹ nhàng thổi vào tai anh: “Làm sao bây giờ, đột nhiên không muốn vào nhà.”
Hơi thở Chu Diễn Xuyên như ngừng lại.
Anh nghiêng mặt qua, yết hầu trượt lên xuống: “Đến nhà anh nhé?”